Nàng một mình đến, cũng tự mình đi.
Ánh trăng âm u, cây leo dại cũng âm trầm.
Ngay tại bức tường đá, có một bà điên xông ra, tay cầm đao sắc, đôi mắt rét lạnh, muốn gi ết nàng.
Lưỡi đao sắc bén đâm về phía mặt nàng.
Giọng nói của Trưởng công chúa cực nhẹ, giống sương mù dưới ánh trăng.
"Yên ổn mà sống? Không tốt sao? Hửm?"
Âm cuối kia, dịu dàng đến nỗi khiến người ta run sợ.
Nàng túm lấy cổ tay của bà ta, tháo khớp, tay của bà ta lập tức rũ xuống, giống như rối gỗ vậy, bị Trưởng công chúa nắm trong tay.
Nhưng bà điên kia vẫn hồ đồ, trong miệng vẫn chửi rủa: "Thẩm Gia Ý, ngươi là con tiện nhân độc ác, ta phải giết ngươi, báo thù cho con trai ta."
Trưởng công chúa chợt hiểu ra, à, thì ra là phu nhân của Tào tướng quân, một phu nhân mặt trắng hơn năm mươi tuổi, mặc vàng đeo bạc, bảo dưỡng cũng không tồi, nhưng đáng tiếc, hơi ngu xuẩn, mẹ vợ của Quý Lâm Uyên lại có tính tình này.
Muốn gi ết nàng? Cũng không mời chồng và con rể tới g iết, không thì mời một đám khách quý, thế mà lại một mình cầm dao găm xông tới, là nghĩ thế nào, coi thường trưởng công chúa nàng sao?
Nàng không g i ế t được Quý Lâm Uyên, mẹ vợ của hắn, nàng còn không giết nổi sao?
À, nàng đã lâu chưa đích thân gi ết người rồi, vì vậy, hình như mọi người đều quên rồi, chuyện gi ết người này nàng rất thích.
Nàng chậm rãi xoa nhẹ cổ Tào phu nhân, móng tay màu tím suýt nữa thì cắt đứt gân xanh kia.
Tay của trưởng công chúa rất lạnh, dán lên da người, giống như quỷ nước ở dưới đầm sâu thăm thẳm bò lên, bóp chặt linh hồn người ta.
Tào phu nhân đến tận lúc này mới lấy lại tinh thần, bà ta trừng to mắt, gần như không dám tin.
Trưởng công chúa dám?
Nhưng bà ta lại nhớ ra, trưởng công chúa cầm sài đao đánh ch ế t con trai bà ta, sao nàng không dám chứ.
Tào phu nhân cho rằng bản thân sắp chết rồi.
Bà ta nghiêm mặt nói: "Con trai à, mẹ vô dụng." Nói xong, hai hàng nước mắt lăn xuống.
Trưởng công chúa sửng sốt, lại buông mắt xuống, hơi mỉm cười, tên Tào Tứ vô liêm sỉ kia, cũng có một người mẹ, ngu xuẩn đến dùng tính mạng để báo thù cho hắn.
Nàng nhấc Tào phu nhân lên giữa không trung, đột nhiên ném ra ngoài, giống như ném đồ bỏ đi vậy, Tào phu nhân giữ lại nửa cái mạng, ngất trên mặt đất.
Nàng đối với một người mẹ, hạ thủ lưu tình rồi.
Có lẽ là, nàng chỉ có thể từ trên người mẹ của người khác, biết được cái gì gọi là tình mẹ.
Trưởng công chúa lấy khăn ra lau tay, vẻ mặt bình tĩnh, ra khỏi Quý phủ.
An trạng nguyên không biết đứng bên cạnh sư tử đá của Quý phủ chờ ai, nắm một bọc nhỏ, tâm trạng buồn chán đá hòn đá nhỏ.
Ánh trăng cũng bất công, rơi trên người nàng vừa trầm vừa lạnh, rơi trên người An trạng nguyên lại vừa sáng vừa ấm.
Trưởng công chúa thực sự không có tâm trạng đi trêu chọc hắn, nàng trực tiếp đi thẳng về phía trước, có người ở phía sau gọi nàng.
"Trưởng công chúa...................."
Hình như chưa từng có ai gọi nàng như vậy, người ta gọi nàng là trưởng công chúa, giọng điệu chỉ có sợ hãi, lấy lòng, uy hiếp, xem thường.
Không giống như vị An trạng nguyên vừa vào triều đình kia, cái gì cũng không hiểu, gọi nàng giống như một cô nương bình thường vậy, giọng điệu ấm áp, trân trọng.
Trưởng công chúa dừng lại, xoay người, bởi vì mệt mỏi, đôi mắt sáng ngời như ngọc bích kia lúc này lại nặng nề ủ rũ.