Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Xin tướng quân buông tay.”

"Hôm nay mới biết tướng quân đã khỏi bệnh, dân nữ đã hoàn thành chỉ dụ của bệ hạ.

"Tướng quân đã tìm được người cũ, chắc rằng ngày vui không còn xa.”

"Xin tuân thủ định ước của hai chúng ta, để dân nữ rời đi."

Rồi ta mạnh mẽ gỡ tay hắn ra, quay người lui hai bước, cảnh giác nhìn hắn.

Trong mắt hắn đầy sự kinh ngạc, nghi hoặc, và... hoảng loạn.

Kinh ngạc vì ta nghe lén được sự thật? Hoảng loạn vì ta biết sự thật? Thật không cần thiết.

Trần quản gia vội vàng bước lên: "Thiếu phu nhân, người hiểu lầm rồi. Thiếu tướng quân, ngài mau giải thích đi."

Trần phu nhân không biết từ đâu xuất hiện, ôm chặt lấy chân ta.

Ta hất bà ta ra, lại quay người rời đi, phía sau vang lên tiếng gọi khẩn thiết của Trần Diễn:

"Kiều Kiều, từ trước đến nay ta chỉ có nàng, không hề có tiểu thư nào khác!"

Ta quay đầu nhìn hắn thật lâu, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, chỉ vào hắn cười, cười đến đau cả bụng.

"Ha ha ha ha... Thì ra... thì ra ngài tự lừa mình dối người đến mức này!

"Nàng ta xuất thân quyền quý, ta xuất thân thương gia; nàng ta thông minh đấu trí với đám côn đồ, căm ghét điều ác, ta đoan trang, chất phác, không bao giờ vượt quá khuôn phép; nàng ta lớn lên ở kinh thành, ta sinh ra ở Nam Quận.”

Có điểm nào giống nhau?

"Ngài vì thấy ta ở ngoài phủ Thượng Thư, hay vì mấy ngày trước ta bất chấp lễ giáo ở võ trường mà xúc phạm ngài, để ngài sinh ra ảo giác?"

"Ngài tự lừa mình đến mức nào mới có thể coi ta là Kiều Kiều?

"Ta không phải nàng ta, cũng không bao giờ trở thành nàng ta.”

"Tướng quân, ta vốn nghĩ, nếu ngài đã buông bỏ nàng ta, ta sẽ cùng ngươi đi đến cuối đời. Nào ngờ ngài lại coi ta là Kiều Kiều... thật quá đáng!"

Hắn sững sờ, dường như nhận ra điều gì, mở miệng nhưng không nói nên lời, tay đang kéo lấy ta cũng từ từ buông xuống.

Ta lau nước mắt, bước đi.

Hắn lại nhào tới, giật lấy hưu thư trong tay ta.

"A Hành, nàng vốn dĩ muốn ở lại với ta đúng không? Nàng cũng có tình cảm với ta, đúng không?"

Hắn giật lấy hưu thư trong tay ta.

"Trả lại cho ta."

"Xoẹt——" Âm thanh xé giấy vang lên.

Hưu thư trong tay hắn biến thành những mảnh giấy vụn, bay tứ tán như tuyết.

Ta nhìn cảnh trước mắt, sợi dây lý trí trong đầu cuối cùng cũng đứt đoạn.

"A——!" Ta đưa tay bắt lấy những mảnh giấy bay tán loạn, nhưng rơi vào tay ta, đã không còn là "hưu thư" hoàn chỉnh nữa rồi.

Ta lắp ghép một cách vô vọng những mảnh giấy trong tay, nhưng vô ích.

"Ngài thật k.h.ố.n nạn, tránh ra!" Ta đẩy hắn ra, cúi xuống nhặt những mảnh giấy bay khắp nơi, nhưng đôi mắt ngày càng mờ khiến tay ta luôn bắt hụt.

Trần Diễn cúi xuống ôm lấy ta, nhẹ giọng nói: "A Hành, đừng đi, được không?"

Ta không đáp lại hắn, chỉ nhặt từng mảnh giấy rơi trên đất.

Ta ngồi xổm trên đất, hai tay rung rung ôm những mảnh giấy vụn, đầu vùi trong cánh tay, òa khóc nức nở.

Ta bị kẹt ở phủ Trấn Bắc Tướng quân.

"A Hành, đừng đi." Hắn ôm chặt lấy ta, siết đến mức ta đau đớn.

Lời nói đầy cầu xin lại vang lên.

Bài vị của mẫu thân và mọi người đã được gói lại bỏ vào tay nải.

Ta ngồi trên bồ đoàn*, đeo một chiếc vòng tay hình người, cầm một chiếc gương đồng nhìn vào người phản chiếu trong gương.

*Bồ đoàn: là một tấm đệm nhỏ, thường có hình tròn hoặc hình vuông, được sử dụng để ngồi thiền hoặc quỳ lạy trong các nghi lễ tôn giáo, đặc biệt là trong Phật giáo.

Dung mạo xinh đẹp, đoan trang pha chút quyến rũ, nốt ruồi lệ dưới mắt trái còn đọng một giọt nước mắt.

Cũng khá xinh đẹp.

Nhưng kinh thành không thiếu những nữ nhân xinh đẹp hơn.

Hai ngày rồi, ta nghĩ mãi không thông, vì sao hắn không để ta đi?

"A Hành, chỉ có nàng. Không có Kiều Kiều, ta chỉ có nàng!" Hắn nói bên tai ta, giọng trầm thấp.

Nhưng người nói "chỉ nhận định Kiều Kiều là thê tử" là hắn, khi mất trí nhớ hắn cũng chỉ nhớ mỗi Kiều Kiều.

Sau trận khóc lớn, ta chỉ cảm thấy sợ hãi.

Ta sợ nếu "Kiều Kiều" xuất hiện, hắn sẽ cưới nàng ta vào phủ, còn ta thì sao.

Ta lại càng sợ nếu "Kiều Kiều" xuất hiện, hắn sẽ không cưới nàng ta, gây ra tình cảnh khó xử cho cả ba người.

Ta hỏi hắn: "Ngươi cứ giữ ta như vậy, Kiều Kiều của ngươi phải làm sao?"

Hắn không trả lời.

Ta xách tay nải đứng dậy. Hắn hoảng hốt, ôm chặt lấy chân ta. ( Người trong phủ này thích ôm chân ghê~~)

"Hoặc là nàng kéo ta đi cùng như thế này, hoặc là nàng đừng đi!"

Ta cúi đầu nhìn, tư thế hắn quỳ ôm chân người khác như vậy thật quen thuộc.

"Thiếu phu nhân à, không thể đi được. Nếu cô đi, thiếu tướng quân sẽ sống không nổi đâu!" Trần quản gia đứng bên cạnh khóc lóc.

Thêm cả lời van nài của Trần phu nhân...

Cảnh tượng này, ngày thứ hai sau khi xung hỉ đã thấy, hai ngày nay lại càng diễn đi diễn lại!

Hắn cứ bám lấy chân ta, ta cố đi được hai bước, rồi loạng choạng ngã xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK