• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt hắn từng chút một quét qua mặt, vai, n.g.ự.c và chân của Trầm Nghị.

 

Càng nhìn, hắn càng vui vẻ.

 

“Hehe, già hơn ta, xấu hơn ta, thấp hơn ta, chân cũng ngắn hơn ta.”

 

Thẳng thắn mà nói, Trầm Nghị trông khá thanh tú.

 

Là hình tượng thư sinh điển hình nhất Kinh Thành, dáng người gầy gò, làn da trắng trẻo.

 

Chỉ là Tiêu Cảnh từ nhỏ đã lớn lên ở biên quan, luôn ngưỡng mộ những người nam nhân can đảm mạnh mẽ.

 

Loại tiểu bạch kiểm mong manh yếu ớt như Trầm Nghị, hắn không thèm để vào mắt.

 

Lấy lại sự tự tin, Tiêu Cảnh cảm thấy vô cùng thoải mái.

 

Hắn chắp tay với Trầm Nghị, định kéo ta đi:

 

“Ta đã bảo trù phòng làm món vịt quay mà nàng thích nhất, Trầm phủ ở ngay đây, Xương Nhi cũng sẽ không chạy được đâu.”

 

“Nếu muốn gặp Xương nhi, khi nào muốn đến cũng được, đói bụng rồi chứ? Chúng ta về nhà ăn cơm trước đi.”

 

16.

 

“Đứng lại!”

 

“Ngươi định đưa phu nhân nhà ta đi đâu?”

 

Trầm Nghị quát lớn, gân xanh nổi cả trên trán.

 

Tiêu Cảnh vò đầu:

 

“Phu nhân nhà ngươi?”

 

“Phu nhân của ngươi không phải đang đứng bên cạnh ngươi sao?”

 

Trầm Nghị quả thật là một kẻ ngu ngốc, Tiêu Cảnh càng không phải là người có tính khí tốt.

 



Ta không muốn ngày đầu tiên đến đây đã gây ra chuyện.

 

Xương Nhi rõ ràng đã bị chiều hư, tương lai cần phải dạy dỗ thêm nữa.

 

Ta nắm tay Tiêu Cảnh:

 

“Phu quân, đi thôi, chúng ta về nhà ăn cơm.”

 

Lúc này, quản gia đã ôm một hộp bạc chạy vội đến.

 

Dưới ánh mắt ra hiệu của Trầm Nghị, quản gia nhét mạnh hộp bạc vào lòng Tiêu Cảnh.

 

Trầm Nghị hừ lạnh:

 

“Hai ngàn lượng bạc còn lại, ngày khác ta sẽ sai người đưa đến phủ của ngươi thêm ba ngàn lượng nữa.”

 

“Bây giờ, ngươi có thể buông phu nhân nhà ta ra được chưa?”

 

Ánh mắt của Tiêu Cảnh lộ rõ sự ngây ngốc trong sáng.

 

Hắn ung dung nhận lấy bạc, lịch sự chắp tay đáp lễ Trầm Nghị:

 

“Này, ngươi nói, đây là tiền ăn của Xương Nhi đúng không?”

 

“Một đứa trẻ có thể ăn được bao nhiêu cơm đâu, lại đưa nhiều bạc như vậy làm gì?”

 

“Xương Nhi đâu, dẫn nó ra đây đi!”

 

Đừng nói đến Trầm Nghị và Chu Uyển, ngay cả ta cũng không theo kịp mạch suy nghĩ của hắn.

 

“Nương, con muốn nương, huhuhu con muốn bảo vệ nương, không để cho nữ nhân xấu xa kia bắt nạt nương!”

 

Bà v.ú và nha hoàn rõ ràng không trông chừng được Xương Nhi.

 

Mới bế xuống chưa được bao lâu, nó lại khóc lóc chạy vào phòng, vừa lúc đ.â.m sầm vào lòng Tiêu Cảnh.

 

“Ô, không tệ, còn biết bảo vệ mẫu thân nữa đấy!”



 

Tiêu Cảnh xách cổ áo sau gáy của Xương Nhi như xách gà con, kẹp nó vào nách, còn không quên gọi ta:

 

“Nương tử, theo ta nào!”

 

Đây, đây quả thật là một bất ngờ thú vị!

 

17.

 

Trong sự ngạc nhiên tột độ của Trầm Nghị và một đám người ở trong phòng, Tiêu Cảnh sải bước đi rất nhanh.

 

Ta chạy lon ton sau lưng hắn, âm thầm cầu nguyện đám người Trầm Nghị có thể hoang mang thêm một lúc nữa.

 

“Đứng lại!”

 

“Buông con trai ta ra!”

 

Sau lưng vang lên một tiếng gầm giận dữ từ xa.

 

Trầm Nghị là người rất coi trọng phong độ, luôn chú trọng đến hình tượng một quân tử điềm tĩnh.

 

Hôm nay, dường như hắn ta liên tục phá vỡ hình tượng của mình.

 

Nghe vậy, Tiêu Cảnh càng chạy nhanh hơn.

 

Cả ta và Tiêu Cảnh đều biết võ, còn Trầm Nghị chỉ là một thư sinh yếu đuối, đuổi theo chúng ta còn không kịp.

 

Huống hồ là Chu Uyển, vốn đã yếu đuối như liễu yếu đào tơ, đi vài bước đã phải ôm n.g.ự.c thở dốc.

 

Nhìn thấy chúng ta sắp biến mất khỏi tầm mắt, Trầm Nghị tức đến mức cổ họng khàn đặc:

 

“Người đâu!”

 

“Mau đến đây!”

 

Chu Uyển cũng theo đó mà khóc lóc:

 

“Giữa thanh thiên bạch nhật, các ngươi không sợ phu quân ta đi báo quan sao!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK