Tiền Tiểu Phúc úp úp mở mở nhìn Thái tổng quản, sau đó liền bắt tay vào công việc lớn nhỏ để chuẩn bị cất rượu, nàng muốn nhanh chóng hoàn thành ‘duyên định ngàn đời’.
Bất kể loại hương vị mà Nam Cung Kiệt muốn có phải là ‘duyên định ngàn đời’ hay không, chỉ cần có một cơ hội nhỏ, nàng cũng muốn thử xem sao.
Nhìn Tiền Tiểu Phúc đeo tạp dề trên người, chạy tới chạy lui trong xưởng. Thái tổng quản đứng một bên vuốt râu không ngừng cười nói.
“Tiểu Phúc cô nương yên tâm, miệng của ta so với bất cứ ai đều đáng tin cậy hơn. Chỉ có điều, chuyện cháu biết cất rượu thật khiến lão rất kinh ngạc, cháu thực sự tự tin mình có thể chế ra loại rượu mà trang chủ yêu cầu kia sao?’
Vị tổng quản thở dài: “Đây chính là việc rất khó, cháu phải hiểu rõ điều này! Từ sau khi trang chủ rời phủ trở về, liền trở nên là lạ, đối với công việc cất rượu của tửu phường trở nên khắt khe hơn, người luôn nói thứ rượu chế ra này có chỗ không đúng, còn không đúng ở chỗ nào thì người không biết giải thích ra sao, việc này đúng thật là làm khó vị cất rượu sư phó.”
“Thái tổng quản, ông nói: từ sau khi trang chủ hồi phủ liền trở nên khác lạ, vậy ông có từng nghe nói đến chuyện hắn xuất môn đã từng làm những việc gì hay chưa?”
Tiền Tiểu Phúc cảm thấy trong chuyện này có điều rất bí ẩn, rõ ràng Nam Cung Kiệt với Thanh Cách là một người, nhưng vì sao gặp nàng, hắn lại như chưa hề quen biết.
Nếu nói hắn không muốn quen biết nàng, thì tại sao khi hắn biết nàng muốn rời khỏi phủ liền bất chấp mọi thủ đoạn giữ nàng ở lại. Điều này thật sự không hợp lý chút nào.
Thái tổng quản như có điều suy nghĩ, cũng tinh tế hỏi lại;” Tiểu Phúc cô nương vì sao lại hỏi như vậy?”
“Bởi vì... Ta muốn nghe một đáp án.” Tiền Tiểu Phúc không sợ hãi nhìn thẳng vào đôi mắt người đối diện: “Nếu như ta nói, trước lúc ta nhập phủ đã từng cùng Nam Cung Kiệt quen biết ông có tin ta không?”
Ánh mắt Thái tổng quản dần trở nên thâm trầm như là đang suy nghĩ về những lời nàng nói, sau đó ông nở nụ cười: “Ta còn nghĩ rằng, cả đời này cháui cũng không nói rõ hết chân tướng cho lão biết cơ đấy.”
“Có ý gì?”
“Nha đầu ngốc, cháu nghĩ rằng lão cái gì cũng không biết hay sao? Còn nhớ ngày đầu tiên cháu vào phủ không, ta từng có hỏi cháu có phải là người do lão Ngô giói thiệu đến? Khi nghe nhắc đến lão Ngô, sắc mặt cháu có vẻ bối rối, liền khiến lão nghi ngờ. Tuy bên ngoài là giả như không biết nhưng sau lưng, ta đã cho người âm thầm điều tra, quả nhiên cháu căn bản là không quen biết lão Ngô!”
“Lúc ấy ta sợ cháu vào phủ là có mục đích gì đó, nên ngày ngày theo dõi cẩn thận, chú ý đề phòng. Cho đến khi trang chủ sinh bệnh, cháu đứng ra giúp đỡ, lúc đó ta mới có thể khẳng định, cháu vào phủ Nam Cung không có ác ý. Nhưng vì sao cháu lại vào phủ, tại sao lại muốn tiếp cận trang chủ thì ta không thể đoán được.”
Đến lúc này Tiền Tiểu Phúc không giấu diếm gì nữa, liền đem quan hệ của nàng với Nam Cung Kiệt trước kia tâm sự cùng Thái Tổng quản.
“Nói như vậy cháu vào phủ chính là muốn biết, lí do vì sao trang chủ đột nhiên lại quên cháu ư?”
Tiền Tiểu Phúc gật đầu: “Cháu không quan tâm chuyện hắn làm cháu tổn thương, quên mất cháu là ai, cháu chỉ muốn một đáp án, vì sao hắn lại làm như vậy? Từ Thanh Cách đột nhiên trở thành Nam Cung Kiệt, rồi nhìn cháu như không quen biết. Tất cả những chuyện này. Ai có thể cho cháu một cái đáp án hay không?’
Qua hồi lâu, Thái tổng quản mới ấp úng nói: “Tiểu Phúc, cháu cũng biết... Trang chủ họ Nam Cung, danh là Kiệt, tên chữ là Thanh Cách, mà hai từ Thanh Cách này trừ phi là người thân cận, nếu không, người sẽ không tuỳ ý nói cho người khác biết, mà ngay cả tân thê tử sắp cưới là Như Mai tiểu thư cũng không thể tuỳ tiện gọi.”
Tiền Tiểu Phúc tâm tình kích động. Tên có ý nghĩa lớn như vậy, vậy mà hắn...
“Trang chủ thực sự không phải loại người thấy lợi quên nghĩa, cháu nói người đã từng thề non hẹn biển, hứa sẽ cưới cháu làm vợ, nhưng bây giờ, gặp nhau lại giống như không quen biết,... Chẳng lẽ... Trong khoảng thời gian trang chủ rời phủ đã xảy ra chuyện gì, khiến cho người quên mất đoạn trí nhớ kia?”
Không đợi Thái tổng quản điều tra ra manh mối, Triệu Như Mai hồi hương tế tố cũng đã trở về Nam Cung phủ.
Khi khí thế Tiền Tiểu Phúc bừng bừng xông vào thư phòng Nam Cung Kiệt, muốn đưa đến cho Nam Cung Kiệt một niềm vui thì nhìn thấy Triệu Như Mai một thân quần áo hoa lệ màu hồng nhạt đang đứng trước mặt Nam Cung Kiệt cười cười nói nói.
Mà trong mắt Nam Cung Kiệt từ đầu đến cuối lộ ra vài phần không kiên nhẫn, đối với sự nhiệt tình quá mức của Triệu Như Mai cảm thấy khó chịu.
“Loại này là nhân sâm tự nhiên_ đặc sản của quê thiếp, thiếp biết trang chủ bình thường thích nhất là uống canh nhân sâm, cho nên chuyến đi lần này cố tình mang về cho chàng, còn đây là...”
Không chờ nàng giới thiệu xong, đã nhìn thấy một nha đầu mặc trang phục nha hoàn, hấp tấp xông vào cửa.
Sắc mặt nàng trầm xuống, trừng mắt nhìn Tiền Tiểu Phúc: “Nha hoàn này từ đâu chạy đến? Không hiểu nội quy hay sao? Không biết đây là thư phòng của trang chủ à?”
Trong khoảng thời gian ngắn, Tiền Tiểu Phúc không biết trả lời như thế nào.
Trước mắt, vị cô nương dáng người cao gầy, dung mạo như tiên nữ trên trời, đây chính là tân thê tử sắp xuất giá của Nam Cung Kiệt ư? Thời gian trước, nàng cùng Nam Cung Kiệt trải qua những ngày vui vẻ khiến nàng quên mất, hắn còn có một vị hôn thê.
Tiền Tiểu Phúc bị đả kích, không biết làm thế nào, lại bị hôn thê của hắn trách mắng một trận, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc trắng lúc xanh, đã quên mất phản bác lại.
Nam Cung Kiệt trước đó không lên tiếng, nghe thấy Triệu Như Mai không khách khí răn dạy Tiểu Phúc, lập tức nổi lên cơn tức giận.
“Như Mai, có việc mà cô không hiểu thì đừng nói lung tung, Tiểu Phúc không phải là hạ nhân trong phủ mà là quý nhân của Nam Cung Kiệt ta, nàng chẳng những đã cứu tính mạng ta, lại có công lao không nhỏ cho tửu trang chúng ta.” Giọng điệu Nam Cung Kiệt khi nói những lời này lạnh như băng. Cùng thái độ đối đãi Tiền Tiểu Phúc trước kia hoàn toàn khác một trời một vực.
Lúc này ánh mắt của chảng trở nên trong trẻo lạnh lùng, những lời nói ấy không phải là quở trách, nhưng lại làm kẻ khác cảm thấy bất an.
Đây là lần đầu tiên Tiền Tiểu Phúc nhìn thấy thái độ của Nam Cung Kiệt. Trước kia đã từng nghe Thái tổng quản cùng Thái đại ca nói tính cách hắn rất lạnh nhạt, đối với người ngoài cao ngạo, nàng còn tưởng bọn họ nói quá lên, không nghĩ tới đây đúng là sự thật.
Triệu Như Mai không ngờ tới, Nam Cung Kiệt lại trách cứ mình trước mặt người ngoài như vậy, sắc mặt không khỏi thấy khó chịu.
Tinh tế đánh giá Tiền Tiểu Phúc, bộ dáng tầm mười bảy, mười tám tuổi. Tuy nhiên, ăn mặc mộc mạc, nhưng đôi lông mày trên vầng trán lại toát ra khí chất dễ thương, đáng yêu.
Trong mấy ngày nàng rời khỏi phủ đã xảy ra chuyện gì vậy?
Mắt thấy vị hôn phu của mình cùng tiểu nha đầu này có quan hệ không bình thường. Không bình thường? Triệu Như Mai âm thầm tức giận trong lòng, bởi đang đứng trước mặt Nam Cung Kiệt nên không dám biểu hiện ra bên ngoài.
Nàng là người thông minh, biết rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói, nhìn thấy Nam Cung Kiệt che chở cho nha đầu kia, nên biết không nên cứng rắn đối cứng rắn, làm như vậy chỉ đối với nàng càng thêm bất lợi
Lập tức nàng liền thay bộ mặt giả tạo: “Là thiếp hồ đồ, không biết tốt xấu trách mắng nhầm cô nương, mong cô nương đừng vì chuyện này mà chấp nhặt ta.”
Trong lòng Tiền Tiểu Phúc cảm giác được nữ nhân này tốc độ trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách.
“Kiệt! Chàng còn không giới thiệu thân phận của thiếp cho cô nương này biết sao?” Vừa nói, Triệu Như Mai vừa chủ động tiến tới cầm tay Tiền Tiểu Phúc, cười thân thiện: “Ta là vị hôn thê sắp cưới của Kiệt, không biết vị cô nương này xưng hô như thế nào?”
Nàng nhìn trộm sang sắc mặt Nam Cung Kiệt đang rất khó coi, nhắm mắt nói: “Ta... Ta gọi là Tiền Tiểu Phúc.”
“Nguyên lai là Tiền cô nương, vừa rồi đã thất lễ mong cô nương rộng lượng bỏ qua.”
“Thật ra, cũng do ta...”
Không để Tiền Tiểu Phúc nói hết câu, thanh âm Thái tổng quản ngoài cửa vang lên: “Trang chủ, bữa tối đã chuẩn bị xong. Hôm nay đặc biệt dựa theo phân phó của ngài hầm cách thuỷ món canh thịt bò nấu củ cải mà Tiểu Phúc cô nương thích ăn.”
Những lời này bay vào tai Triệu Như Mai thập phần chói tai. Nam Cung Kiệt chỉ vì một đứa nha đầu này mà cố ý phân phó xuống phòng bếp nấu món mà nàng ta thích ăn.
Xem ra, trong khỏang thời gian nàng rời đi Nam Cung phủ, có lẽ, không ít chuyện đã xảy ra. Tuy trên mặt nàng duy trì vẻ cứng nhắc tươi cười, nhưng trong đáy mắt lại không nhìn thấy tới nửa điểm ôn hoà, vui vẻ.
***
Đến đêm, đôi mắt Tiển Tiền Phúc đỏ hồng nằm trên giường, trong đầu không quên được chuyện phát sinh ngày hôm nay.
Vị hôn thê của hắn đã trở lại, nàng nên làm cái gì bây giờ?
Tuy nói nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường,... Nhưng... Nhưng nàng không nghĩ... Cũng không muốn cùng với nữ nhân khác chia sẻ tướng công.
Biểu hiện của Triệu Như Mai đối với nàng trông rất ôn hoà, nhưng dù nàng có ngu ngốc đi nữa cũng nhận ra được trong mắt nàng ta có địch ý, hiển nhiên sẽ không tha cho nàng.
Bữa tối kéo dài không tưởng, nàng không muốn làm cho Nam Cung Kiệt khó chịu, càng không muốn làm cho mình thấy khó xử. Tuy rằng trong bữa tiệc Thái tổng quản không ngừng nói chuyện này chuyện kia để làm không khí hoà hoãn, nhưng trong lòng nàng không chút nào bình tĩnh được.
Biết rõ hắn đã có vị hôn thê, biết rõ sớm muộn gì cũng phải đối diện với sự thật này nhưng đoạn thời gian cùng Nam Cung Kiệt sớm tối ở chung, thói quen được hắn sủng, được hắn thương, nàng liền ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần trốn tránh đối mặt sự thật, có thể vĩnh viễn cùng hắn nắm tay.
Kết quả thì sao chứ, phu nhân chính thức đã trở lại, như vậy, một tiểu nha đầu như nàng có phải là nên nhận thức rõ thân phận của bản thân, rời khỏi chốn thị phi này.
Rời đi? Nàng cam lòng rời đi sao?
Ban đầu, bước vào Nam Cung phủ chỉ là muốn làm rõ đoạn tình cảm kia, sau đó sẽ dứt khoát rời đi, nhưng bây giờ, lòng nàng đã sớm rơi vào tay giặc, làm sao có thể nói rời đi là rời đi được ngay?
Nàng không biết mình làm thế nào ăn xong bữa cơm kia, cũng không biết mình làm sao rời khỏi bữa cơm ấy, chỉ biết khi nàng trở về phòng, nằm lên giường cảm thấy toàn thân không còn tí sức.
Đột nhiên nàng cảm giác tình cảnh hiện tại cuả mình rất nực cười, khi còn bé, nương từng nói với nàng - Tiểu Phúc, hạnh phúc cả đời của nữ nhân chính là có thể tìm được một nửa kia của mình, một người nam tử sẽ cầm tay mình đi hết cuộc đời này.
Một người nam tử sẽ cầm tay mình đi hết cuộc đời này... Nam tử như vậy, trên đời thật sự tồn tại sao?
Ngay tại lúc nàng đang miên man suy nghĩ, thì tiếng cửa bỗng “ K... É... T” một tiếng vang lên, đồng thời truyền đến từng tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Tiền Tiểu Phúc sợ đến mức đột nhiên bật dậy, vừa muốn mở miệng kêu đã bị một đôi tay che lại miệng, trong bóng tối truyền đến tiếng nói cực kì quen thuộc.
“Ngoan! Tiểu Phúc, là ta” Là giọng Nam Cung Kiệt.
“Chàng... Nửa đêm sao chàng không ngủ mà chạy vào phòng ta?”
“Ta nhớ nàng!”
Vén chăn leo lên giường, trong bóng đêm, một tay hắn giữ lấy nàng ôm vào trong ngực, lực đạo kia giống như là muốn đem thân thể của nàng hòa tan vào người hắn, hại nàng suýt nữa tắc thở.
Tiền Tiểu Phúc vốn đình phàn nàn, tuy không nhìn thấy khuôn mặt hắn, lại cảm giác người hắn tản ra một cỗ nồng đậm bất an.
“Tiểu Phúc, mặc kệ từ nay về sau có chuyện gì xảy ra, đáp ứng ta, tuyệt đối không thể rời khỏi ta!”
Nam Cung Kiệt chưa từng có hôm nào thất thần qua như hôm nay, không biết vì cái gì Triệu Như Mai đột nhiên trở về, làm cho hắn sinh ra một nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có.
Nữ nhân kia thật sự là hôn thê của hắn sao? Nhưng vì cái gì khi ở chung một chỗ với nàng ta, hắn không chút nào cảm giác một tia vui sướng.
Hắn cũng từng thầm hỏi chính mình, hắn đã trải qua tình yêu mặn mồng với Triệu Như Mai rồi ư?
Nhưng mỗi lần nhắm mắt nhớ lại, hắn chỉ thấy mọi thứ đều trống rỗng, trong đầu liên tục vang lên thanh âm lạ lẫm nhắc nhở hắn, Như Mai là nương tử của hắn, lấy Như Mai làm vợ đồng nghĩa với sứ mệnh kiếp này của hắn, không thể cưỡng lại!.
Tại sao phải như vậy? Rõ ràng là không yêu, không hề có chuyện gì xảy ra giữ hai người. Vậy vì sao lại cứ bắt buộc phải lấy nàng ta? Vì cái gì không thể cưỡng lại.
Có quá nhiều nghi vấn từ khi Triệu Như Mai xuất hiện, trong lòng hắn lại không thể cho mình một đáp án. Nhưng mà hắn cảm nhận được một nỗi lo lắng bất an, phảng phất như mình sắp mất đi thứ gì đó...
Chính là Tiểu Phúc của hắn, là Tiểu Phúc!
Bữa tối, trông sắc mặt nàng tái nhợt khiến cho hắn đau lòng không thôi, hắn rất muốn đem nàng ôm vào trong ngực, nói cho nàng biết, đời này kiếp này người hắn yêu chỉ có mình nàng.
Nhưng hắn chỉ có thể bất lực ngồi yên tại chỗ, ăn không có vị, lại cảm thấy bất an. Ngày trước nha đầu này nhí nha nhí nhảnh là thế, vậy mà hôm nay như người mất hồn, nhìn dáng nàng bước ra khỏi cửa phòng lộ ra vẻ nặng nề.
Trước ngực truyền đến một hồi ẩm ướt âm ấm, ngón tay nhẹ nhàng sờ, đúng là lệ của nàng, trong nội tâm của hắn càng thêm đau xót, càng ôm nàng chặt hơn.
“Đừng khóc, ta biết rõ nàng đang lo lắng chuyện gì. Cho ta thời gian, ta sẽ cho nàng một cái công đạo, đáp ứng ta. Cầu xin nàng đáp ứng ta!”
Tiền Tiểu Phúc đáp lại hắn bằng một cái ôm, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, dụi dụi vào khuôn mặt của hắn.
Nam Cung Kiệt cũng lập tức đáp lại nàng, hai người vành tai chạm vành tai, tóc mai chạm tóc mai không nỡ tách ra.
“Chàng cứ như vậy chạy tới, thật sự sẽ không có việc gì chứ?” Nàng như con mèo nhỏ trốn trong lồng ngực của hắn, dùng sức hít lấy hít để mùi hương trên người hắn, cảm giác được giờ phút này rất thật.
“Nàng ta chưa phải vợ ta!” Thật lâu, Nam Cung Kiệt mới đột nhiên nói ra một câu nói như vậy.
Không chờ Tiền Tiểu Phúc nói xong, hắn lại xoay người một cái, nằm đè lên người nàng. Trong bóng tối, truyền đến từng trận thở dốc: “Đời này ta chỉ muốn một người là nàng mà thôi.”
***
“Nói với nàng ấy ta hiện tại không rảnh, chuyện này để sau hãy nói!”
Đuổi được nha hoàn đến thông tri, sắc mặt Nam Cung Kiệt lộ ra vài phần không kiên nhẫn. Đây là lần thứ chín Triệu Như Mai phái người tới gọi mình đến phòng nàng ta.
Thái tổng quản đứng một bên hầu hạ, nhìn thấy sắc mặt chủ tử vô cùng kém, đành lên tiếng hỏi: “Trang chủ, người cứ tiếp tục cự tuyệt Như Mai tiểu thư lần nữa, không sợ phu nhân tương lai sẽ đối xử lạnh nhạt với người sao?”
Trả lời lại câu hỏi của lão là một cái nhìn khinh khỉnh của Nam Cung Kiệt: “Cái gì mà phu nhân tương lai, ta lại không nhất định phải lấy nàng ta vào cửa. Thái tổng quản, ông còn nhớ lúc trước vì sao ta lại đồng ý lấy nàng ta không?”. Đối với chuyện vì sao hắn đồng ý lấy Triệu Như Mai thì hắn không thể lí giải nổi.
Hắn chỉ nhớ rõ chính mình mấy tháng trước có công việc nên xuất môn. Về phần ra ngoài đã xảy ra chuyện gì thì hắn thập phần mơ hồ. Sau khi trở về Nam Cung Phủ, hắn liền tuyên bố Triệu Như Mai là vị hôn thê của mình, tất cả những chuyện xảy ra này thật đúng là khó hiểu.
Thái tổng quản dè dặt cẩn thận nói: “Trang chủ người đã quên sao? Trong phủ chúng ta trước kia chế được 'hoa đào say' chỉ có đại sư phụ biết, không lâu trước, ông ta mắc bệnh nặng nên đã qua đời. Từ sau khi ônng ấy qua đời, bức thư ghi lại phương pháp cất 'hoa đào say' rơi vào tay của Triệu Như Mai. Như Mai đã từng đề cập qua với trang chủ, nếu như chịu đáp ứng lấy nàng làm vợ, tiểu thư sẽ giao ra phương phái bí truyền. Khi đó trang chủ đối với đề nghị cuả nàng rất bất mãn, cho nên liền tổ chức cuộc thi cất rượu, chính là muốn thông qua cuộc thi này muốn tuyển ra những cất rượu sư giỏi nhất có ‘hoa đào say’ của Triệu gia.”
Cũng không biết vì lí do gì, trang chủ ra ngoài từ tháng ba đến tháng năm quay về, thái độ liền thay đổi, chẳng những huỷ bỏ cuộc thi cất rượu, còn tuyên bố muốn cưới Như Mai tiểu thư làm vợ.
Nghe xong những lời này, sắc mặt Nam Cung Kiệt càng trở nên trầm mặc.
“Lúc ấy mọi người trong phủ đều nghĩ rằng trang chủ vì không tìm được rượu nào tốt hơn 'hoa đào say' cho nên bất đắc dĩ mới phải đồng ý với đề nghị của Như Mai tiểu thư, huống hồ người với Như Mai tiểu thư vốn là thanh mai trúc mã từ bé, cùng nhau lớn lên, cho nên tuyên bố thành thân cũng là điều đương nhiên.”
“Từ tháng ba đến tháng năm?”
Nam Cung Kiệt nhẹ lẩm bẩm, đột nhiên nhớ đến Tiền Tiểu Phúc cứu mình lần trước, hắn đã từng hỏi qua nàng muốn ban thưởng cái gì, nàng nói cái gì cũng không muốn, chỉ muốn hỏi hắn trong khoảng thời gian từ tháng ba đến tháng năm hắn đã đi đâu và làm những gì.
Vì sao Tiểu Phúc lại hỏi vấn đề như vậy?
Từ tháng ba đến tháng năm... Hắn không đi Nghi Xương à?
Nhưng rốt cuộc hắn đến Nghi Xương làm cái gì? Vì sao đoạn trí nhớ này lại mơ hồ đến như vậy?
Nếu hỏi hắn những chuyện ba năm về trước, hắn đều nhớ như in, nhưng vì sao chỉ có mấy tháng ngắn ngủi này, hắn lại không thể nhớ ra được.
Gặp Nam Cung Kiệt rơi vào suy tư, Thái tổng quản chú ý dò xét hắn.
Ngày ấy, Tiểu Phúc từng nói với ông. Trong khoảng thời gian đó, trang chủ rõ ràng đến thôn Lan Sơn, hơn nữa tại đó đã hứa hẹn với nàng rằng đời này kiếp này tình duyên, nhưng trang chủ lại khẳng định chắc chắn người đi Nghi Xương...
“Trang chủ, nếu ta nhớ không nhầm thì qua vài ngày nữa là đến hôn lễ của người cùng Như Mai tiểu thư.”
Những lời này giống như sét đánh, gây chấn động, khiến Nam Cung Kiệt hết sức sửng sốt. Vài ngày nữa là đến hôn lễ
Hắn ngỡ ngàng nhìn Thái tổng quản: “Nếu ta hiện tại nói muốn huỷ bỏ hôn ước... Liệu có còn kịp không?”
Thái tổng quản mím môi cười: “Trang chủ, chúng ta chỉ là người hầu, nếu trang chủ đã quyết định như vậy, ta tự nhiên sẽ sắp xếp chuyện này thoả đáng.”
Giờ phút này bên ngoài cửa sổ, một bóng người lặng lẽ rời đi, trong ánh mắt toát lên sự ngoan độc tàn nhẫn.
“X... oản...g”
Một thanh âm va đập mạnh trong sân vang lên làm Triệu Như Mai hoảng loạn trong lòng. Chỉ thấy nha hoàn ngã sấp xuống, chén trà cũng vỡ ra, điểm tâm rơi đầy trên mặt đất.
Triệu Như Mai chính tai nghe được Nam Cung Kiệt cùng Thái tổng quản nói chuyện, trong bụng bực tức không có chỗ bộc phát, vừa vặn nhìn đến tiểu nha hoàn chân tay vụng về này. Nàng tức giận tiến lên một tay giữ lấy bả vai nha đầu này, hung hăng cho nàng hai cái tát thật mạnh.
Nha hoàn ôm lấy má của mình, sợ hãi nhìn người đối diện vung tay đánh nàng.
“Đồ ngu, ngươi mở to mắt ra mà nhìn, đất bằng phẳng như thế mà cũng ngã sấp xuống được hả, có phải ngươi không vừa mắt chuyện gì trong Nam Cung phủ, nên cố ý làm vỡ chén trà đúng không? Ngày thường Trang chủ cùng Thái tổng quản dung túng các ngươi, các ngươi liền quên đi thân phận thấp hèn của mình. Đúng là một đám vọng tưởng, nghĩ rằng mình sẽ bay lên làm phượng hoàng có phải không?”.
Trong lòng nàng lúc này đang tức giận, thực tế cứ nhìn nha hoàn này là nàng lại liên tưởng đến Tiền Tiểu Phúc được Nam Cung Kiệt che chở trong vòng tay, nên chỉ muốn đánh nàng ta cho hả giận.
Kẻ gây hoạ đúng là kẻ làm công việc trong phủ nhiều năm__nha đầu Châu nhi, nhìn thấy Như mai tức giận xông đến đã doạ cho nàng sợ chết khiếp.
Nàng quỳ trên mặt đất không ngừng khóc lóc kể lể: “Như Mai tiểu thư tha cho nô tỳ, nô tỳ không phải cố ý, mấy ngày nay mẹ nô tỳ bệnh nặng, nô tỳ ngày ngày phải chiếu cố vì thế mấy ngày nay chưa được ngủ yên một giấc, cho nên vừa rồi nô tỳ mới không cần thận làm vỡ chiếc chén...”
“Hừ! Không cẩn thận? Ta cho ngươi không cẩn thận này” ‘ CHÁT’! Ta cho ngươi không cẩn thận này...”
Nàng vừa mắng chửi vừa giơ tay đánh liên tiếp tới tấp vào mặt Châu nhi, tay đang giơ cao thì bị một lực ngăn cản lại.
Tiền Tiểu Phúc đứng một bên đẩy tay Triệu Như Mai đang ra sức ra oai sang một bên, nâng khuôn mặt sưng đỏ của Châu nhi dậy: “Cho dù cô ấy làm vỡ chén, nhiều nhất là lấy tiền bồi thường. Vì sao tiểu thư lại ra tay đánh người như vậy?”
Nếu không phải nàng tận mắt nhìn Triệu Như Mai ra tay với Châu nhi, nàng cũng không thể ngờ trên đời lại có loại nữ nhân bạo lực đến vậy.
Nhìn thấy kẻ đang can ngăn là Tiền Tiểu Phúc, Triệu Như Mai lại càng thêm oán giận vạn lần.
“Ta tưởng là ai đây, hoá ra là người mới được Trang chủ sủng ái nha! Nhưng mà ngươi đừng quên, cho dù Nam Cung Kiệt có cưng chiều dung túng ngươi đến mấy thì hắn cũng chỉ có thể cho ngươi một cái danh phận làm thiếp. Huống chi bây giờ đến cả thân phận thiếp thân ngươi cũng không có, đơn giản chỉ là chủ tử ngẫu hứng sủng hạnh mà thôi, đến lúc chủ tử chơi chán cũng chỉ là một cái tiện nhân.”
Triệu Như Mai trái một câu thiếp, phải cũng một câu thiếp, rõ ràng là đang cố tình châm chọc nàng, hiện tại rõ ràng nàng ta mắng nàng là đồ tiện nhân? Cho dù nàng có là hiền lành đến mấy nhưng một khi bị khi ức hiếp cũng không có cách nào tha thứ cho những kẻ chà đạp vào tự ái của nàng.”
“Cứ nghĩ rằng những cô nương lớn lên trong giàu có đều được giáo dục đàng hoàng. Hôm nay trông thấy bộ dạng này của Như Mai tiểu thư, mới phải cảm ơn tiểu thư đã cho ta thấy những thứ đó đều là giả tạo.”
Nàng hừ lạnh một tiếng: “Tuy ta lớn lên ở vùng nông thôn, không biết được nhiều chữ, nhưng ít nhất ta cũng hiểu được thế nào là hai từ “đạo đức”, chỉ thương hại cho người sắp trở thành trang chủ phu nhân của Nam Cung phủ, lại ngu xuẩn đến mức đến đạo lý cơ bản nhất cũng không biết, xem ra ở trong mắt một cô nương nông thôn như ta đây cũng phải chê cười.”
Ánh mắt khinh miệt của nàng liếc nhìn, sau đó đỡ Châu nhi xoay người bỏ đi.
Triệu Như Mai bị mấy câu nói này của nàng làm giận tím mặt, hai tay nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiền Tiểu Phúc, ngươi cứ chờ đó, sẽ có ngày ta cho ngươi biết thế nào là hối hận khi chọc giận ta!”
Hai ngày sau, Triệu Như Mai phái người đi điều tra mới biết được một sự thật đáng sợ.
Nàng như thế nào không nghĩ ra, Tiền Tiểu Phúc chính là người mà Nam Cung Kiệt gặp được trong thời gian rời khỏi phủ.
Trong Nam Cung phủ, người khác không biết Nam Cung Kiệt từ tháng ba đến tháng năm đã đi những đâu, đi những nơi nào, nhưng nàng, Triệu Như Mai lại biết rõ ràng nhất.
Lúc trước nàng dùng phương pháp cất ‘hoa đào say’ muốn ép buộc hắn cưới nàg làm vợ, không nghĩ tới hắn lập tức cự tuyệt.
Vốn cho là hắn chẳng qua trong lúc nóng nảy nhất thời rồi sẽ ngoan ngoãn trở lại bên cạnh mình. Không thể ngờ được hắn chỉ ra ngoài có mấy ngày liền gặp một nha đầu nông thôn mà lại cùng cái nha đầu kia ước hẹn nhân duyên.
Nàng không thể dễ dàng bỏ qua chuyện xảy ra lần này được! Cho nên... Cho nên bí quá hóa liều nàng liền xuống tay với Nam Cung Kiệt.
Nhìn thấy mình sắp đến gần với ngôi vị trang chủ phu nhân của Nam Cung Kiệt, lại không thể ngờ được mình cuối cùng thất bại trong gang tấc.
Đáy mắt léo lên sự âm hiểm đáng sợ, mưu kế âm độc cũng nhanh chóng được lập ra trong đầu.
Triệu Như Mai cứ đi đi lại lại trong sân, không ngờ lơ đãng lại bắt gặp Tiền Tiểu Phúc hành tung quỷ dị đang theo hướng tửu phường đi tới, nàng lập tức đuổi theo không chút chậm trễ.