Ta tức đến mức nước mắt rơi lã chã, nhưng không thể không nuốt sợi mì trong miệng.
Ta rõ ràng đã đưa ngân phiếu cho hắn để cảm ơn hắn đã cưu mang ta, hắn lại còn đối xử với ta như thế này.
Thật là tâm địa đen tối, đáng ghét, biến thái!
Mãi cho đến một khắc sau, Từ Yến Xuyên mới đút hết bát mì vào bụng ta.
Hắn hài lòng dùng khăn lau khóe miệng cho ta.
"Như thế này mới đúng chứ, quận chúa."
Hình như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ánh mắt đen của hắn càng thêm ý cười, "Suýt nữa quên mất, sau này không thể gọi ngươi là quận chúa nữa rồi, vậy thì gọi ngươi là... Nghi Cẩm, được không?"
Ta nhịn không được nữa, tức giận nói: "Ai cho phép ngươi gọi tên của ta? Đồ háo sắc."
Từ Yến Xuyên nhướng mắt, cười đầy ẩn ý: "Ta có ơn cứu mạng với quận chúa, quận chúa phải nghe lời ta, chẳng lẽ không đúng sao?"
Ta tức đến mức toàn thân run rẩy, lửa giận xông thẳng lên đầu.
Ta đâu phải không đưa ngân phiếu cho hắn! Ta đưa cho hắn nhiều ngân phiếu như vậy để làm thù lao, hắn lại không thèm nhìn lấy một cái, cứ thích trêu đùa ta!
"Từ Yến Xuyên, ngươi rốt cuộc muốn làm gì!"
20.
Ta nhịn không nổi nữa, phắt dậy, nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.
Khóe môi dưới lớp mặt nạ nhếch lên, Từ Yến Xuyên chậm rãi mở miệng: "Bên cạnh ta vừa vặn thiếu một thị nữ, chi bằng..."
Đầu óc ta "oong" một tiếng, suýt chút nữa thì tức đến ngất xỉu.
Bảo ta đường đường là quận chúa đi làm thị nữ cho hắn, đây quả thực là nỗi sỉ nhục lớn lao!
Ta không thể nhịn được nữa, vừa định giơ tay tát hắn một cái.
Trong đầu lại chợt lóe lên một bóng đen.
Một người có thể cứu ta thoát khỏi nước lửa, đồng thời g.i.ế.c c.h.ế.t Từ Yến Xuyên.
Vừa nghĩ đến kết cục bi thảm sắp tới của Từ Yến Xuyên, ta suýt chút nữa thì không nhịn được cười, lấy từ trong túi ra một miếng ngọc bội đưa cho Từ Yến Xuyên, vẻ mặt đáng thương nhìn hắn.
"Từ Lục công tử, chàng có thể đưa thứ này đến tay chưởng quầy của Vĩnh An dược quán được không? Việc này rất quan trọng, nếu chàng có thể giúp ta chuyện này, sau này ta sẽ nghe lời chàng mọi chuyện, chàng muốn làm gì..." Ta e lệ cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Muốn làm gì cũng được."
Từ Yến Xuyên cúi đầu nhìn miếng ngọc bội trong tay ta.
Trên đó khắc một chữ "Nguyệt".
Hắn nhìn chằm chằm một hồi lâu.
Rồi hắn cười.
"Được thôi, Nghi Cẩm."
21.
Nhìn dáng vẻ của Từ Yến Xuyên, có lẽ hắn đã thèm muốn ta từ lâu rồi.
Ta chỉ nói vài lời ngon ngọt dỗ dành hắn, hắn liền ngốc nghếch cầm ngọc bội đi đến Vĩnh An dược quán.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Từ Yến Xuyên trở về.
"Đồ đã giao cho chưởng quầy rồi, quận chúa giờ có thể thực hiện lời hứa của mình rồi chứ?"
Hắn lấy từ trong lòng ra một gói mứt quả đặt lên bàn, lại tiến đến véo má ta một cái.
Ngón tay hắn có vết chai mỏng, véo đến nỗi má ta đau.
Ta đè nén cơn giận trong lòng, cố gắng gượng cười: "Đó là điều đương nhiên, ta nhất định nói được làm được."
Từ Yến Xuyên cong mắt, giọng điệu có chút trêu chọc: "Vậy... Nghi Cẩm chi bằng gả cho ta?"
Ta cố nén cơn giận sắp bùng nổ, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh:
"Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, ta nghe lời mẫu thân ta."
"Ồ." Từ Yến Xuyên có chút thất vọng, "Vậy để sau này nói tiếp."
Ta mỉm cười gật đầu: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, Lục công tử đi nghỉ ngơi sớm đi."
Từ Yến Xuyên liếc nhìn ta, cười như không cười: "Được, ta nghỉ ở phòng bên cạnh, nàng có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào."
Nói xong, hắn chỉ vào gói mứt quả trên bàn, sải bước rời đi.
Từ Yến Xuyên vừa đi, sắc mặt ta lập tức lạnh xuống, muốn đập phá đồ đạc trút giận như ở Vương phủ.
Nhưng nhìn thấy trên bàn chỉ có một cái chén trà đáng thương...
Ta nhịn xuống cơn bốc đồng muốn đập chén.
Thôi vậy, đập nó rồi ta còn uống nước bằng gì?
Cơn giận không có chỗ phát tiết, ta dùng sức đá vào bàn một cái, phát ra tiếng "ầm" trầm đục.
22.
Trời dần tối, ta thắp nến trong phòng, yên lặng chờ đợi Nguyệt Câu.
Một góc áo đen lặng lẽ xuất hiện sau lưng ta, người tới nhẹ nhàng vỗ vai ta.
Ta giật mình, suýt chút nữa hét lên, quay người lại phát hiện Nguyệt Câu đã đến.
Thiếu niên khoanh tay đứng, khóe môi nhếch lên nụ cười ranh mãnh: "Quận chúa chẳng phải chê ta vô dụng, đuổi ta đi rồi sao?"
Ta cười gượng gạo: "Ôi, sao lại chê chàng được, Nguyệt Câu nhà chúng ta chính là sát thủ số một giang hồ mà."
Nguyệt Câu lười biếng dựa vào tường, nghe vậy cúi xuống nhìn ta từ trên cao: "Ồ, rồi sao?"
Ta sốt sắng lấy từ trong túi ra mấy tờ ngân phiếu đưa cho hắn, ánh mắt đầy mong đợi: "Nguyệt Câu tốt bụng, ta thuê chàng, đưa ta ra khỏi Kinh thành được không?"
Nguyệt Câu nghiêng đầu, bật cười thành tiếng.
"Quận chúa hiện giờ là tội phạm triều đình, chuyện chống đối triều đình, ta không dám làm đâu."