Vừa lúc cơm khoai lang cùng với mấy món ăn nhỏ được mấy cung nhân đưa tới, ta nhận lấy hộp thức ăn định quay người trở về.
Nhưng bỗng nhiên nghe thấy phụ thân ta kinh hô một tiếng: “Phụ hoàng? Phụ hoàng!!!”
“Phụ hoàng, phụ hoàng, người nhìn con xem, người mở mắt nhìn con xem…”
Lập tức có người hành động, khiêng vị thái y đang luống cuống tay chân vào trong tẩm điện.
Ta xách hộp cơm cũng hoảng hốt chạy theo đám người, lão nhân mặc y phục màu vàng sáng trong điện rõ ràng ở ngay trước mắt, nhưng ta lại không thể chạm tới, không thể đi đến.
Cơm khoai lang trong hộp đổ ra ngoài, lăn đầy đất, tiếng khóc vang lên khắp nơi, ta chỉ cảm thấy sinh lực yếu ớt đang lay động trước mắt dần dần trở nên yên tĩnh.
Sau đó, chuông tang trong cung vang lên.
19
Ta nghĩ, người ta rồi cũng sẽ phải trải qua chuyện này, trước khi c.h.ế.t có thể gặp mặt một lần, đã là trời cao thương xót.
Nhưng vẫn không nhịn được muốn rơi nước mắt.
Ông đã chuẩn bị của hồi môn cho ta, chọn xong phò mã, nhưng lại chưa từng thúc giục ta thành thân.
Ngay cả phụ thân ta cũng nhiều lần viết thư mắng ta tuổi đã lớn rồi, không ra thể thống gì.
Nhưng duy chỉ có lão gia tử, chỉ nói với ta, không sao, từ từ chọn, chuyện cả đời…
Nếu không thích người này, đổi người khác là được.
Ta biết, nếu không có lão gia tử đè nén, phụ thân ta e rằng đã sớm trói ta về thành thân.
Thời đại này, nữ tử mười lăm tuổi cập kê, mười lăm tuổi xuất giá, ta bây giờ đã hai mươi lăm tuổi rồi.
Ông ấy chưa chắc đã hiểu ta, nhưng ông ấy thật sự đã dành cho ta sự tôn trọng và ủng hộ to lớn.
Bây giờ, ông ấy đã đi rồi.
Ngày hôm đó, ông ấy cười đến nỗi nằm ngửa ra đất, ta cứ tưởng ông ấy tùy hứng.
Thực ra, ông ấy chỉ là không thể đứng dậy được nữa.
Nhưng ông ấy vẫn chưa, được ăn bát cơm khoai lang đó.
Cứ như vậy, Đại Thịnh Cao Tổ Hoàng đế, gia gia ta Tạ Úc, hai năm sau khi lập quốc, băng hà.
20
Mấy ngày nay ta mắc chứng đau đầu, ở trong cung cả đêm không ngủ được.
Ta cảm thấy, hoàng cung này khắc ta.
Tiểu Hoàng đế Tạ Kỳ Hựu mới lên ngôi không cảm thấy vậy, canh giữ bên giường ta trải chiếu ngủ dưới đất, miệt mài hỏi ta: “A tỷ, Trẫm có thể lên giường ngủ không?”
“Ngươi muốn ăn đánh à.”
“A tỷ, nhưng Trẫm bây giờ là Hoàng đế đấy.”
Ta mở đôi mắt đỏ ngầu nhìn hắn cười gằn hỏi: “Hay là, ta đổi chỗ ngủ?”
“Đừng, vậy Trẫm không lên nữa, Trẫm cứ ngủ dưới đất vậy.”
Ngừng một chút, Tạ Kỳ Hựu lại ủy khuất nói: “A tỷ, đất này cứng lắm.”
“Đã lớn thế này rồi, giả bộ đáng thương cũng vô dụng thôi.”
Tạ Kỳ Hựu im lặng một lúc rồi lại nói: “A tỷ, tỷ nói xem nếu có thích khách đến, có phải sẽ c.h.é.m đầu cái người nằm trên giường trước không? Dù sao, Hoàng đế nào lại ngủ dưới đất chứ phải không?”
Ta lim dim, buồn ngủ đến c.h.ế.t đi được, qua loa nói: “Thanh minh đốt nhiều giấy tiền cho tỷ, coi như báo đáp là được rồi.”
Tạ Kỳ Hựu bĩu môi: “Đốt nhiều giấy tiền thì tính là gì, Trẫm còn tìm thêm mấy người âm hôn cho tỷ, toàn chọn người cao to, khỏe mạnh, tướng mạo tốt, đảm bảo tỷ hài lòng.”
Mí mắt ta đã bắt đầu đánh nhau, mơ màng nói: “Vậy ta cảm ơn đệ nhé.”
Trong lúc mơ màng, chỉ nghe Tạ Kỳ Hựu lại nói: “Tỷ, tỷ nói xem người c.h.é.m đầu Trẫm sẽ là nhị thúc hay tam thúc?”
Hỏi như vậy, ta lập tức tỉnh ngủ.
Vì vậy ta quay người sang nhìn hắn nói: “Tiểu tử gian xảo, giam ta trong cung cùng ăn cùng ngủ, là định lấy ta làm con tin sao?”
Tạ Kỳ Hựu chột dạ: “Không phải hoàn toàn, bao nhiêu năm không gặp, Trẫm cũng nhớ tỷ.”
Ta nghĩ kỹ lời này, hình như cũng có mấy phần chân thành.
Ta biết hắn sợ gì.
Lão gia tử ra đi đột ngột, hắn căn cơ chưa vững, phụ thân ta và tam thúc chiến công hiển hách, lại có uy tín trong quân.
Hắn tuổi còn nhỏ, việc triều chính còn chưa nắm vững, một đám lão thần, hắn không khống chế được, hai người thúc thúc hắn vừa kính vừa sợ.
“A tỷ, Trẫm dường như lại trở về những ngày tháng lo lắng bất an, nhưng trong những ngày tháng tăm tối đó, chỉ cần mở mắt ra nhìn thấy tỷ, Trẫm sẽ không sợ gì nữa. A tỷ dường như rất toàn năng, khiến người ta an tâm.
“A tỷ, Trẫm biết làm như vậy là không nên, nhưng Trẫm sợ. Những triều thần kia từng người một trông thì cung kính, nhưng phần lớn là có tâm tư riêng, bọn họ ức h.i.ế.p Trẫm còn nhỏ, tưởng rằng Trẫm không làm gì được bọn họ.”
“Nhưng Trẫm thật sự không làm gì được bọn họ, thời điểm này, ai có thể động chứ? Ai có thể dễ dàng động chứ? Đây chính là lúc ban ân mà.”
Ta thở dài: “Lại giả vờ rồi, đệ giả vờ thành thói quen rồi, giả bộ đáng thương làm gì chứ?”
Nói xong câu này, Tạ Kỳ Hựu lại không phản bác.
Ta nhìn bóng cây lay động ngoài cửa sổ, giống như những hồn ma quỷ quái đang phiêu dạt bên ngoài, chỉ chờ cơ hội lấy mạng người.
Việc chính trị, vốn dĩ ta không nên xen vào, tuy rằng Tạ Kỳ Hựu lúc nhỏ cũng là do ta nuôi lớn cùng với Triệu Tử Quý.
Nhưng tình nghĩa là chuyện mà cả hai bên đều thừa nhận mới được coi là tình nghĩa, nếu một trong hai bên không thừa nhận, vậy đó chính là hung khí muốn mạng người, là d.a.o g.i.ế.c người.