• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

13.



Tiểu Cửu thật sự vẫn luôn ở bên cạnh ta.



Nó rất ngoan.



Mềm mại ấm áp mà nằm bên cạnh ta.



Mỗi khi lên giường còn biết liếm sạch móng vuốt.



Ta cảm thấy, dường như ngày tháng trôi qua lại có chút thú vị.



Dù sao Tiểu Cửu vẫn còn nhỏ, ta không thể nằm trên giường suốt ngày được.



Phải đem nó ra ngoài phơi nắng.



Nhìn thấy nó hái hoa bắt bướm dưới ánh mặt trời, phảng phất như ta cũng được tự do.



Rất vui vẻ.



Tiểu Cửu cũng rất thông minh.



Dường như nó biết người nào là người mà ta không thích.



Nhìn thấy bọn họ, nó sẽ chạy đi đường vòng.



Có lần, nó còn nhe răng trợn mắt với Tạ Nhân.



Ta thậm chí còn nghi ngờ, thật ra nó là hệ thống của ta.



Hệ thống từng nói với ta, thật ra, nó cũng là một loại linh thể trong một thế giới khác.



Sau khi Tiểu Cửu đến, hệ thống không hề xuất hiện lại.



Có lẽ, “Tiểu Cửu” chính là tên của hệ thống?



Nghĩ như vậy, ta càng yêu thương nó hơn.



Suốt ngày dẫn theo nó đi loanh quanh trong phủ cũng không cảm thấy mệt.



Mẹ thấy trạng thái tinh thần của ta tiến triển tốt hơn, hình như cũng thở phào nhẹ nhõm, không tìm ta lải nhải nữa.



Cha vẫn thường xuyên không ở trong phủ.



Tạ Duẫn cười nhạt: “Cuối cùng cũng không giả vờ nổi nữa à?”



Ta làm lơ.



Nửa tháng sau, trong phủ lan truyền một tin tức.



“Đại tiểu thư” phúc lớn mạng lớn của bọn họ sắp gả chồng.



Vệ Tuân muốn cưới nàng ta làm bình thê.



14.



Người đầu tiên đến tìm ta vẫn là mẹ.



“Đường Đường, Nhân Nhân đã mười tám, đã quá tuổi kết hôn rồi.”




“Tuy con bé không phải là con ruột của ta, nhưng dù sao ta cũng nuôi dưỡng nó nhiều năm như vậy……”



“Năm đó, cũng là con bé có hôn ước với Vệ Tuân trước……”



“Con đồng ý.”



Lúc đó, ta đang vuốt ve lỗ tai của Tiểu Cửu: “Chàng ấy muốn cưới thì cứ cưới, muội ấy muốn gả thì cứ gả.”



“Không cần hỏi ý con.”





Người thứ hai đến tìm ta là Tạ Nhân.



Nàng ta giống như đến để thử ta, nhưng cũng giống như là đến để khoe khoang.



“Tỷ tỷ, tỷ thật sự không ngại sao?”



“Tuân ca ca nói, tam môi lục sính* sẽ không thiếu một phần, còn muốn vẻ vang hơn hôn lễ năm đó của tỷ.”

(* Tam môi lục sính: Hôn nhân thời xưa là do cha mẹ xử lý, ngoài ra còn cần có sự giới thiệu của bà mối, thể hiện sự long trọng. Tam môi gồm: Bà mối do nhà trai mời, bà mối do nhà gái mời, bà mối trung gian đã mai mối cho cả hai bên. Lục sính chỉ 6 món đồ được bày trên bàn quỳ lạy trời đất, gồm: một cái đấu, một cây thước, một cái cân, một cây kéo, một chiếc gương, một bàn tính.)



Ta cười cười:



“Chúc các người trăm năm ân ái, đầu bạc răng long.”



Người thứ ba là Vệ Tuân.



Hắn vậy mà lại có chút tức giận: “Đường Đường, nàng không làm ầm ĩ nữa?”



Ta khó hiểu: “Vì sao ta phải làm ầm ĩ?”



“Ta đã từng hứa hẹn với nàng, kiếp này chỉ có một mình nàng, không nạp thiếp, không……”



Ta cười mỉa mai một tiếng.



Hóa ra hắn vẫn còn nhớ rõ.



Ta còn cho rằng, lúc hắn nói ra những lời đó là đang xem ta như Tạ Nhân, hắn đang nói cho “Tạ Nhân” nghe.



“Ta đều đã sắp chết rồi, sao còn phải quan tâm đến những chuyện này của chàng?”



“Tạ Đường!” Vệ Tuân nhỏ giọng mắng ta, “Ta từng bắt mạch cho nàng, nàng đừng vội……”



Ta ném tay của hắn ra.



Vệ Tuân còn muốn tiến lên nắm lấy tay ta.



Tiểu Cửu đã xông lên cắn hắn một cái.



Chỉ có Tạ Duẫn là không đến tìm ta, nhưng ta lại đi tìm huynh ấy.



Lúc ta đi tìm huynh ấy, huynh ấy đang sửa đàn.



Ánh hoàng hôn rọi lên sườn mặt của huynh ấy, thoạt nhìn phong lưu nho nhã.



Vẻ ngoài tuấn tú trời sinh.



“A huynh, Vệ Tuân muốn cưới Tạ Nhân.”



Ta ôm Tiểu Cửu, tựa người lên cửa.



“Nghe nói, a huynh và Vệ Tuân không những lớn lên cùng nhau mà còn cùng nhau ở biên quan suốt mấy năm, là huynh đệ thân thiết.”



“A huynh cũng cảm thấy, Vệ Tuân cưới Tạ Nhân, không có vấn đề gì hay sao?”



Tạ Duẫn hiếm thấy mà thay đổi sắc mặt:



“Tạ Đường! Muội có ý gì?”



Ta cười cười, ôm Tiểu Cửu rời khỏi đây.



Chuyện của những người này, ta không muốn quan tâm chút nào.



Ta chỉ muốn hóng hớt một chút thôi.



Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì, vì hóng chuyện mà mất thời gian cho bọn họ, cũng không có lời.



Sức khỏe của ta hình như đang tốt hơn một chút.



Giống như ta có thể sống lâu hơn dự đoán một chút.



Sợ là Vệ Tuân sẽ không đưa cho ta thư hòa ly.



Nhưng ta đã sớm chuẩn bị sẵn hộ tịch và người dẫn đường.



Nhân lúc Vệ Tuân và Tạ Nhân thành hôn mà rời khỏi đây, mang theo Tiểu Cửu đi ngắm nhìn sự phồn hoa bên ngoài.



Là lựa chọn không thể tốt hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK