• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Kinh Cúc, tớ biết, tớ biết hết. Cũng chính vì biết rõ không có hy vọng gặp gỡ, nên tớ mới buồn thế này… Nhưng minh tinh cũng là người, cho dù bây giờ có chói sáng đến đâu, cậu ấy cũng sẽ có một quá khứ bình thường và cuộc sống của riêng mình, cậu ấy cũng sẽ mặc đồng phục đi học, cũng sẽ có bạn bè tốt, cũng sẽ có cô gái mình thích…” Tử Mạch nằm trên giường, đờ đẫn nhìn trần nhà, ánh mắt lấp lánh vẻ mờ mịt và mộng mơ.

“Đây chính là số mệnh. Khi cậu ấy còn là người bình thường, khi cậu ấy cần tình cảm, chắc chắn sẽ có một cô gái bước vào trái tim cậu ấy. Nhưng rất tiếc, cô gái này chắc chắn không phải là cậu.” Kinh Cúc không khỏi cũng buồn thay cho Tử Mạch.

“Giá như tớ có thể quen cậu ấy trước khi cậu ấy nổi tiếng.” Tử Mạch đột nhiên nảy ra ý nghĩ.

“Cho dù cậu có quen cậu ấy trước khi cậu ấy nổi tiếng, người ta cũng chưa chắc đã thích cậu.” Kinh Cúc vừa nói vừa nghĩ, Tử Mạch này thật dám nghĩ, quen cậu ấy trước khi nổi tiếng? Thời gian có thể quay ngược lại sao? Cỗ máy thời gian đó chỉ là truyền thuyết thôi, cậu hiểu không?

“Nếu, trước khi cậu ấy nổi tiếng, tớ có thể ở bên cạnh cậu ấy, có lẽ cậu ấy sẽ thích tớ. Hơn nữa tớ chỉ muốn có cơ hội ở bên cạnh cậu ấy, chăm sóc cậu ấy, cho dù cậu ấy không thích tớ cũng không sao… Tớ muốn cậu ấy cùng tớ đi ngắm bình minh trên biển, ngắm bầu trời đầy sao sau cơn mưa trên đỉnh núi… Dù chỉ một lần thôi cũng được.” Tử Mạch uể oải cụp mắt, ánh mắt mơ hồ, hoàn toàn đắm chìm trong giấc mơ phi thực tế của mình.

“Tử Mạch, những gì có thể nói tớ đều đã nói rồi, tóm lại, tớ không muốn cậu buồn vì một giấc mơ không thể thực hiện được. Bây giờ hãy ngủ một giấc thật ngon, ngày mai mọi chuyện sẽ qua thôi. Rồi cậu sẽ gặp được người thực sự thuộc về mình.” Kinh Cúc nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, đã năm giờ rồi, ánh sáng trắng mờ ảo xuyên qua rèm cửa, trời sắp sáng rồi.

Tử Mạch không trả lời.

“Này, cậu có đang nghe tớ nói không đấy?” Kinh Cúc cao giọng hỏi.

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở đều đều. Hóa ra cô nàng này đã ngủ rồi.

Diệp Tử Mạch mơ một giấc mơ rất đẹp.

Hoàng hôn buông xuống, thế giới mờ ảo và vàng vọt.

Trên sườn đồi có một rừng hoa anh đào đang nở rộ.

Lý Dần Tịch mặc đồng phục học sinh màu đen đứng dưới gốc cây, mái tóc lòa xòa trước trán.

Một cơn gió thổi qua, những cánh hoa trắng hồng rơi lả tả, hoa bay như tuyết.

Cậu ngẩng đầu, dung nhan tuấn tú còn rực rỡ hơn cả hoa anh đào.

Cậu mỉm cười nói, cậu có tin không, ở nơi chúng ta không nhìn thấy, nhất định có một tòa thành trên mây xinh đẹp thuần khiết…

Nụ cười của cậu trong trẻo, thuần khiết, đẹp như một thiên thần.

Trong giấc mơ… cậu ấy ở gần cô như vậy, dường như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào…

Diệp Tử Mạch đột nhiên tỉnh giấc, cảm giác say đắm vừa rồi vẫn còn vương vấn trong lòng.

Không khí lạnh lẽo xung quanh khiến cô bình tĩnh lại.

Nói cho cùng, Lý Dần Tịch, cậu ấy là người chỉ có thể tồn tại trong giấc mơ của cô mà thôi.

“Này, tặng cậu đấy, mở ra xem có thích không?” Kinh Cúc đưa cho Tử Mạch một chiếc hộp màu hồng thắt nơ màu xanh lam.

“Là gì vậy?” Tử Mạch mở to đôi mắt thâm quầng, tò mò hỏi.

“Đã cuối tháng sáu rồi, sinh nhật cậu sắp đến rồi mà. Xin lỗi nhé, hôm đó tớ phải cùng bố mẹ đi Thụy Sĩ, dạo này ông bà nội sức khỏe không được tốt, tớ phải về thăm họ… Cho nên không thể cùng cậu đón sinh nhật được.” Kinh Cúc áy náy nói với Tử Mạch.

“Không sao đâu, bố mẹ nói hôm đó sẽ về cùng tớ đón sinh nhật.” Tử Mạch tuy có chút tiếc nuối, nhưng không thể hiện ra ngoài. Thực ra cô rất hy vọng Kinh Cúc có thể cùng cô đón sinh nhật tuổi mười bảy.

“Woa, chiếc đồng hồ này đẹp quá!” Tử Mạch reo lên.

“Là hai năm trước tớ cùng bố mẹ đi Hàn Quốc mua đấy. Cậu thích là tốt rồi.” Kinh Cúc rất vui, một món quà mà cô thích ít nhiều có thể bù đắp cho việc không thể cùng cô đón sinh nhật.

Hàn Quốc. Từ ngữ này đập vào tim Tử Mạch, cô lại nhớ đến nụ cười tuấn tú, trong trẻo của Lý Dần Tịch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK