Qua thời gian một chung trà, có người đi tới thư phòng.
Nghe tiếng bước chân phía sau, từng bước nặng nhọc dần dần đến gần, trong tích tắc, Thích Thiếu Thương có chút hoảng sợ, sợ xoay người lại sẽ thấy cảnh tượng trong mộng, để rồi khi tỉnh lại chỉ có lạnh lẽo, cô tịch đến khắc cốt ghi tâm.
Tất cả đều nằm trong dự liệu, lại có phần ngoài ý muốn. Chẳng lẽ bây giờ là nửa đêm nằm mộng hay sao? Nghe rất rõ âm thanh bước chân đang nện trên sàn gỗ ngoài hành lang, ánh dương chiếu vào người nọ như sương như khói, chói lòa tới mức không mở mắt ra được.
Phải thì sao? Không phải thì sao?
Thích Thiếu Thương không thể nào phân rõ. Trong lòng nghẹn ngào đầy chua xót và khổ sở, hắn càng đứng im không nhúc nhích. Dường như hắn muốn gọi tên y, trong nháy mắt lại mơ hồ chập chờn kí ức của ngày hôm qua.
Người nọ lẳng lặng đứng yên, đầu mày khóe mắt tự tiếu phi tiếu, khuôn mặt thấp thoáng vẻ khinh bạc như ngày xưa, ngưng mắt nhìn Thích Thiếu Thương, mâu quan bình tĩnh như nước, y phục không che giấu được bờ vai gầy đơn bạc, thanh bào lết phết theo bước chân khập khiễng, môt cây trâm gỗ mun cài trên mái tóc dài, lơ thơ vài sợi rơi xuống trước mặt y như có như không, cứ như một người không thuộc phàm trần.
Thích Thiếu Thương trong miệng khô khốc, lồng ngực chỉ gọi tên một người.
Trong phòng không khí vô cùng vắng vẻ, cuối cùng, Đỗ Ngôn Chi phá vỡ sự yên lặng: “Nghe danh Lục Phiến Môn Cửu Hiện thần long Thích Thiếu Thương Thích bộ đầu đã lâu, hôm nay vừa thấy, quả nhiên rất anh hùng khí khái.”
Lời trào phúng vừa rồi đánh thức ký ức đã chôn sâu trong lòng Thích Thiếu Thương. Hắn là người rất thẳng thắn, nên cũng cười nói: “Lâu ngày không gặp, vị thư sinh này vẫn như trước, đúng là một nhân tài, khí vũ bất phàm.”
Đỗ Ngôn Chi cười tự giễu, chậm rãi đi tới bên bàn, ngồi xuống rót đầy một chén rượu, nói: “Kẻ tàn tật, cô độc thiên nhai, nào dám nhận lời khen ngợi của Thích bộ đầu.”
“Ngươi hôm nay phò tá quan phủ, vì triều định dốc sức, nguyên là chuyện tốt, cần gì phải coi nhẹ bản thân.”
Đỗ Ngôn Chi cười nhạt: “Thích bộ đầu hôm nay làm quan, người khoác quan bào, giọng nói cũng chứa 3 phần giống quan rồi. Đỗ mỗ chẳng qua chỉ tìm một nơi che mưa che nắng để kéo dài chút hơn tàn này mà thôi, nào dám nói vì triều đình dốc sức, loại hùng tâm tráng chí này, chỉ có người như Thích bổ đầu mới đảm đương nổi. Còn Đỗ mỗ là một kẻ ác đồ người trời căm phẫn, chỉ dám mai danh ẩn tích sống tạm qua ngày, nếu ra ngoài, chẳng biết bao nhiêu người muốn ăn tươi nuốt sống, thiên đao vạn quả mới hả giận.”
“Tích Triều, ngươi tội tình gì phải như vậy?”
“Thích bổ đầu xin cẩn trọng. Tại hạ là Đỗ Ngôn Chi, là kẻ dưới trướng của Phủ doãn đại nhân, không phải là cố nhân của Thích bổ đầu ngươi.”
“Cố Tích Triều…” Thích Thiếu Thương nhíu mày.
Đỗ Ngôn Chi vẫn giữ nét cười nhạt: “Thử tình khả cảm, vãng sự nan truy. Thích bổ đầu, ngươi cũng thấy rồi đó. Những thứ ở trên bàn, không phải là Pháo Đả Đăng, mà là thanh kì cô tửu sấn lê hoa, chính là loại rượu hoa lê ngon trứ danh của Túy Vọng lâu. Con cá này cũng không phải là Đỗ Quyên Túy Ngư, mà là Tây Hồ thố ngư nổi tiếng đã lâu.
Một đường băng lãnh xuyên qua tâm phế, Thích Thiếu Thương trừng trừng nhìn y, chậm rãi nói: “Như vậy ta hiện nên gọi ngươi là Đỗ tiên sinh hay Cố Tích Triều?”
Đỗ Ngôn Chi nhướn nhướn mày kiếm: “Giờ phải xem ý tứ của Thích bổ đầu, nếu cho rằng tại hạ là môn khách của Hàng Châu phủ, giúp đỡ hai vị bổ đầu phá án, thì tại hạ là Đỗ Ngôn Chi. Nếu Thích gia cho rằng tại hạ là kẻ đầu sỏ gây ra vụ huyết án ở Trần phủ, thì tại hạ không thể nào thoát khỏi cái tên… Cố, Tích, Triều.”
.