Vũ Văn Hách Tể nắm chặt góc chăn, hướng bên trong lui vào, trong ánh mắt đều là sợ hãi cùng kinh hoàng. Lý Đông Hải thấy thế lại nói là y muốn hồ nháo, liền lớn tiếng nói:
“Bệnh mới tốt lên, ngươi nháo cái gì?” Cầm chặt tay y bắt mạch.
Mạch tượng của y nguyên lai không chút hữu lực như vậy, cho dù bệnh nặng mới khỏi cũng không giống mạch tượng mà thiếu niên nên có, càng giống như là của nữ tử nhu nhược.
Vũ Văn Hách Tể muốn thoát khỏi kiềm chế của hắn, vừa khóc vừa bắt đầu gọi Vương Phúc. Vương Phúc nghe tiếng, đi vào trong phòng, nhìn đến cảnh tượng lúc này nhất thời đại kinh thất sắc, tiến lên bắt Lý Đông Hải buông tay trước. Lý Đông Hải khó hiểu, nhưng nếu Vương Phúc mở miệng, hắn cũng không tiếp tục dây dưa, thế là buông tay, chỉ là hai mắt nhanh chóng nhìn chằm chằm Vũ Văn Hách Tể.
Bị hắn xem đến quẫn bách, Vũ Văn Hách Tể trốn trong lòng Vương Phúc, run cầm cập đem chăn kéo cao, nước mắt trên mặt còn chưa lau đi, một bộ dáng nhìn mà thương xót, làm gì còn có nửa phần bá đạo khí tức bình thường.
“Vương Phúc…… Hắn…… hắn là ai? Thật đáng sợ……”
Vương Phúc đỡ lấy y, ngữ khí mềm nhẹ trả lời: “Chủ tử, đây là Lý đại phu, ngươi quên? Hắn vẫn thường xem bệnh cho ngài.”
“Lý đại phu?”
Vũ Văn Hách Tể nghi hoặc vụng trộm liếc mắt nhìn Lý Đông Hải, nam nhân này lưng hùm vai gấu cao lớn thô kệch, chỗ nào giống đại phu? Giống Đỗ tướng quân a. Lại nhìn nhìn mặt hắn, diện mạo hiên ngang, tuấn tú lịch sự, chỉ là biểu tình nghiêm túc, rất là dọa người.
“Vương Phúc…… Hắn chính là Lý đại phu thích Tể nhi?”
“Tể nhi?”
Lý Đông Hải càng thêm nghi hoặc. Tể nhi hẳn là chỉ Vũ Văn Hách Tể đi, làm sao chính y lại gọi danh tự của mình?
Vương Phúc gặp sự tình không thể giấu diếm, an ủi Vũ Văn Hách Tể vài câu, đỡ y nằm xuống nghỉ ngơi, mời Lý Đông Hải ra bên ngoài cùng lão nói chuyện.
“Lý đại phu, sự tình vẫn là không giấu được ngươi, ta sẽ cùng ngươi nói rõ, việc này trừ Hoàng Thượng, chỉ có ta mới biết được. Ta xem chủ tử đối với ngươi quan tâm như vậy, ta cũng tin tưởng nhân phẩm cùng y thuật của ngươi nên mới có thể nguyện ý nói cho ngươi biết, hi vọng ngươi có thể bảo mật.”
Lý Đông Hải thật sự rất hiếu kì, không cần nghĩ ngợi liền đáp ứng Vương Phúc.
Vương Phúc suy nghĩ, đem sự tình êm tai nói ra.
Vũ Văn Hách Tể mang bệnh từ khi y còn nhỏ.
Năm đó Hoàng quý phi lại sinh được một đứa con, toàn bộ hoàng cung đều sôi trào lên. Tiên Đế tự nhiên là cao hứng, ban thưởng rất nhiều trân bảo cho Hoàng quý phi, Hoàng hậu nương nương khoan dung, cũng tặng không thiếu kỳ trân dị bảo cho mẫu tử Hoàng quý phi.
Nhưng có người vui có người sầu, hoàng cung rộng lớn đều như một chảo lớn đẫm máu. Khi đó, một quý nhân được tiên Đế sủng hạnh thập phần ghen tị, nàng mới vào cung không lâu, thế lực bên nhà mẹ lớn mạnh, trước kia được Đế sủng hạnh liền hướng Hoàng quý phi hạ độc thủ. Nhưng sự tình bại lộ, còn chưa ra tay liền bị người tố giác, tiên Đế tức giận, đem nàng biếm lãnh cung.
Vốn tưởng rằng sự tình như vậy giải quyết xong, nhưng khi Vũ Văn Hách Tể ba tuổi khi, hành động hạ độc thủ thật sự mới bắt đầu.
Người nọ là một vị phi tử khác không được sủng hạnh, thường ghen tị với Hoàng quý phi.
Trước khi nàng sinh hạ Vũ Văn Hách Tể, người này tố giác vị quý nhân kia hại Hoàng quý phi. Vì hành động này của vị quý nhân kia nên tiên Đế đối với Hoàng quý phi bảo hộ quá mức chu toàn, rất khó đắc thủ, liền dụng kế tố giác vị quý nhân kia, khiến nàng ta trở thành sơn dương thế tội. Ba năm sau, Vũ Văn Hách Tể lớn lên một chút, thời điểm không còn được nhiều người bảo hộ như vậy mới chính thức hạ sát thủ. Mục tiêu của nàng không phải Vũ Văn Hách Tể, mà là Hoàng quý phi.
Nàng mua chuộc Ngự Y trong cung, khiến Hoàng quý phi ăn vào một loại mê huyễn dược vật trí óc con người trong một thời gian dài, dược này là do Miêu Cương điều phối, vô sắc vô vị không độc, tra không ra nửa điểm dấu vết để lại.
Liên tục dùng nửa năm, Hoàng quý phi tính tình đại biến, trở thành một người điên. Nguyên bản nàng yêu cười lại thiện lương biến thành một kẻ đa nghi, nữ nhân cố chấp. Ngày thường còn nghiêm khắc răn dạy hạ nhân, nhẹ thì đánh chửi, nặng thì dụng hình. Bọn hạ nhân không rõ nàng vì sao trở nên như thế, hoài niệm tại nàng ngày trước ôn nhu thiện lương, tận tình khuyên bảo khuyên nàng, kết quả đều bị nàng răn dạy một phen.
Đối hạ nhân như vậy, thế nhưng với Vũ Văn Hách Tể, Hoàng quý phi liền không nương tay như vậy. Nàng cả ngày hoài nghi Vũ Văn Hách Tể không phải hài tử nàng sinh ra, còn nói y lớn lên yêu diễm, quả thực chính là hồ ly tinh chuyển thế. Cố tình gọi y mỗi ngày thỉnh an ba lần, không được xưng hoàng nhi, phải gọi chính mình là nữ nhi.
Vũ Văn Hách Tể còn nhỏ, không rõ vì sao mẫu thân đối xử với hắn như vậy. Khi y không chịu nghe lời liền bị Hoàng quý phi đánh đòn hiểm, dùng dây leo đánh y cả người đều là vết thương, còn trên mặt thì tát muối. Đánh xong hắn, nàng khôi phục bình thường, mạnh mẽ bổ nhào vào Vũ Văn Hách Tể, xem xét thương thế trên người y, một bên khóc một bên vì y thượng dược.
Vũ Văn Hách Tể từ nhỏ dính lấy mẫu phi, thấy nàng quan ái như thế, chính mình đương nhiên cũng cảm thấy ủy khuất. Mẫu tử ôm nhau khóc một hồi, chuyện này liền cho qua.
Không nghĩ tới sau khi vết thương của y tốt lên, Hoàng quý phi trò cũ dùng lại, lại một lần trách phạt y, đánh xong không cho y trị liệu, còn bắt y quỳ trước Phật đàn, nói là hướng trời đất sám hối lỗi lầm của y, lần này Vũ Văn Hách Tể liền hôn mê bất tỉnh. Hoàng quý phi lại tự mình làm bạn bên cạnh y, cho y thượng dược, giúp y hạ sốt, cuối cùng cứu Vũ Văn Hách Tể trở về.
Vũ Văn Hách Tể tuổi nhỏ, mẫu phi y thường xuyên dùng hình phạt thể xác với y, còn dùng lời chữ chửi mắng khó nghe với y, khiến y cảm giác chính mình là hài tử dơ bẩn, chỉ có thể hướng Hoàng quý phi cầu xin tha thứ, cũng yên lặng chịu đựng ngược đãi của nàng. Như thế lặp lại qua hơn nửa năm, Hoàng quý phi cuối cùng chịu đựng không nổi cuộc sống như vậy, tại tẩm cung trung đương của Vũ Văn Hách Tể tự sát.
Vương Phúc nói tới đây, không khỏi lệ rơi lã chã. Lý Đông Hải nghe lại rất khiếp sợ, vội hỏi lão: “Kia, lúc ấy Hoàng Thượng cùng tiên Đế không biết chuyện này ư? Còn có, làm sao lại tra được là mê huyễn dược Miêu Cương?”
“Lúc ấy Hoàng Thượng cùng Tiên Hoàng chỉ biết là Hoàng quý phi tính tình thay đổi, không biết nàng ngược đãi vương gia. Vương gia khi đó vì bảo hộ mẫu phi chính mình, xem như mình không có việc gì. Chỉ là miệng vết thương đau y sẽ khóc, hỏi y liền nói là vì Hoàng quý phi mà thương tâm. Sau khi là thấy bộ dạng thái y kia khả nghi, bị cận vệ Hoàng Thượng bắt đến, mới biết được ngọn nguồn sự tình.”
“Vương gia y từ nhỏ rất được sủng, sau khi phát sinh loại chuyện này, Hoàng Thượng cùng tiên Đế càng là yêu thương y. Nhưng khi y nhìn đến Hoàng quý phi treo cổ ở trước mặt y, y liền ngất đi. Nằm nửa tháng mới tỉnh lại, tỉnh lại rồi liền biến thành cái dạng hiện tại này…… Thế nhưng kỳ quái là, vương gia không nhớ rõ chính mình sẽ biến thành ‘những người khác’, nhưng ‘những người khác’ lại biết sự tình của vương gia.”
Nguyên lai Vũ Văn Hách Tể mang bệnh là bóng ma thời ấu niên tạo thành, là nội tâm y đối với nhận thức chính mình phân thành hai, một là Vũ Văn Hách Tể bình thường, mà một cái khác là “nữ nhi” do mẫu phi nàng tạo ra.
Lý Đông Hải đọc sách thuốc từng nhìn đến loại chứng bệnh này, nhưng không nghĩ tới sẽ xuất hiện trên người một vương gia, hắn có chút hưng phấn, lại có chút lo lắng. Vương Phúc lau nước mắt, thỉnh hắn nhất định phải bảo mật. Lý Đông Hải một ngụm đáp ứng, còn nói nên vì Vũ Văn Hách Tể xem bệnh.
“Loại này bệnh một khi tiếp nhận kích thích sẽ tự chuyển hoán bên trong, ta nghĩ lần này bệnh nặng khiến nội tâm y bất an, thế là nội tâm chuyển hoán, cho nên y sẽ không biết ta là ai. Như vậy đi, ngươi giúp ta lại đi xem y.”
Vương Phúc đem Lý Đông Hải dẫn vào, Vũ Văn Hách Tể thấy hắn lại vào, không khỏi hướng bên trong rụt lui. Vương Phúc nói y đừng sợ, Lý Đông Hải là tới chữa bệnh cho y, đối đãi y không hề khẩn trương, liền lặng lẽ lui đi ra ngoài.
Trước mắt, Vũ Văn Hách Tể không giống ngày thường ương ngạnh hoạt bát, chỉ giống cô nương ngại ngùng giấu tay trong chăn, thẹn thùng cúi đầu không dám nhìn Lý Đông Hải. Hắn, Lý đại phu là người ra sao chứ? Lưu luyến bụi hoa, dạng nữ nhân nào mà chưa thấy qua, nhìn y, đổi thành biểu tình phong lưu bất kham, ẩn tình kề sát mạch tượng, ái muội nói: “Công chúa mạnh khỏe. Tại hạ Lý Đông Hải, là đại phu Tề Phương đường ở kinh thành.”
Vũ Văn Hách Tể đỏ bừng mặt, cuối cùng là đã mở miệng.
“Ta…… ta biết ngươi…… Còn có, ta không phải công chúa, ta là nam hài tử…… Ta gọi Hách nhi……”
“Nga? Nguyên lai là Hách vương gia, tại hạ thất lễ.”
“Không…… không trách ngươi…… Là…… là ta không tốt……” Nói xong, Vũ Văn Tể chảy xuống nước mắt, “Ta không nên lớn lên giống nữ hài, lại càng không nên chọc mẫu phi sinh khí, cuối cùng còn bức tử nàng…… Là ta không tốt…… Ô ô ô……”
Nếu là hai tháng trước, có người nói cho hắn biết Vũ Văn Hách Tể sẽ ở trước mặt hắn khóc, hắn Lý Đông Hải chỉ biết xem như là chuyện thiên đại chê cười. Nhưng người trước mắt khóc lê hoa đái vũ, làm cho người ta không khỏi đau lòng, quả thật là Vũ Văn Hách Tể.
Lý Đông Hải thấy thế lập tức nhẹ giọng an ủi y:
“Làm sao có thể trách ngươi được? Ngươi lớn lên rất đẹp, rất xinh đẹp, hơn nữa mẫu phi của ngươi không phải do ngươi bức tử, nàng là bị người khác hại chết, ngươi không cần trách cứ chính mình.”
Vũ Văn Tể ngẩng đầu nhìn Lý Đông Hải, trên khuôn mặt trắng nõn của y vì khóc mà đỏ ửng, ánh mắt hàm lệ thủy tinh, miệng anh đào nhỏ hồng diễm diễm thật là mê người. Lý Đông Hải tuy kinh nghiệm phong nguyệt nhưng có chút cầm giữ không được. Vương gia cũng thật sự rất đẹp, khó trách Hoàng quý phi khi điên nói y là hồ ly tinh.
“Lý đại phu…… Ta biết ngươi vẫn giúp đỡ Tể nhi. Tể nhi y thực đáng thương, y không biết chính mình bị bệnh…… Ta biết ta không nên tùy tiện đi ra ảnh hưởng đến Tể nhi, thế nhưng…… Nếu ta không ra đến…… Ân nhi hắn……sẽ ……sẽ ……” Lời còn chưa dứt, Vũ Văn Tể liền té xỉu trong lòng Lý Đông Hải.