“Nhà em hay nhà của anh?”
Tan tầm xong, bọn họ luôn luôn cùng nhau ăn tối, sau đó đến nhà một trong hai người xem bóng, uống bia.
“Tung đồng xu quyết định.” Lục Vịnh Tiệp trả lời.
“Được.”
Hai người, đứng ở trước hai cánh cửa đối diện nhau, tung tiền xu. Tình cảnh này có vẻ hơi bị khác thường, may là tầng này cũng chỉ có hai hộ của bọn họ, cho nên không bị ai nhìn thấy được.
Phàn Đức Phong trong tay xách hai túi bia cùng một đống đồ ăn vặt, thế là chuyện tung xu giao cho Lục Vịnh Tiệp.
“Nhà của em.” Mặt số hướng lên.
“Được, mở cửa nhanh.”
Bọn họ vào nhà, Lục Vịnh Tiệp quăng cái chìa khóa lên chiếc bàn ngay lối vào, nói:
“Anh bỏ đồ vô tủ lạnh đi, em đi tắm trước.”
Ngày hôm nay khí trời rất nóng, người cô nhớp nháp đầy mồ hôi.
Phàn Đức Phong lên tiếng, xách đồ đạc vào phòng bếp, lấy bia nhét vào tủ lạnh chẳng có mấy món, để lại hai lon chút nữa uống.
Ngồi đợi A Tiệp đi ra, gã mở TV.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.
Không biết thế nào, gã đột nhiên cảm thấy là lạ. Mặt đỏ lên, toàn thân cũng nóng. . .
Gã nhớ tới hình ảnh kia — hai tuần trước, cái lần mà gã cùng A Tiệp, khi đó gã cũng ngồi xem TV, chờ A Tiệp tắm ra, chỉ có điều lúc ấy trong đầu gã còn chưa in sâu hình ảnh miêu tả cơ thể trần trụi sau khi tắm của A Tiệp. . .
Gã còn nhớ rõ nụ hôn kia, chỉ sợ đó là nụ hôn nóng bỏng nhất cả đời này của gã, chưa từng nghĩ tới, chỉ là hôn cũng có thể như vậy. . .
Gã bất giác cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, nắm lấy khoen lon giật mạnh ra, ngửa đầu nốc ừng ực lon bia mát lạnh, thế nhưng luồng nhiệt khô nóng trong cơ thể bị châm đốt lên làm thế nào cũng không dập tắt được.
Tại sao có thể như vậy?
Lục Vịnh Tiệp từ phòng tắm đi ra, thấy bộ dạng A Đức ngồi bứt tóc, lại càng hoảng sợ.
“A Đức, anh đang làm gì vậy?”
“Anh –” ngẩng đầu thấy A Tiệp một khắc đó, gã quên luôn mình muốn nói gì.
Một chiếc áo ba lỗ rộng thùng thình, một cái quần sort, đó là quần áo bình thường A Tiệp hay mặc ở nhà, hẳn là gã đã thấy qua, thế nhưng. . . Thế nhưng sao bây giờ lại có cảm giác tim đập thình thịch thế này?
“Nóng quá, đưa bia cho em!”
Cô không để ý tới A Đức đang ngẩn ngơ, vừa tắm rửa xong uống một ngụm bia mát lạnh thì còn gì tuyệt hơn. Cô vươn tay chụp lấy lon bia trước mặt A Đức.
Phàn Đức Phong nằm mơ cũng không nghĩ đến, lúc A Tiệp thoáng chạm vào người gã, gã cư nhiên lập tức sản sinh “phản ứng”.
Gã nhảy dựng lên.
“A Đức?”
“Anh cũng đi tắm!”
Gã chạy ào vào phòng tắm, phịch một tiếng đóng cửa gấp.
Ý của gã chính là — gã muốn tắm nước lạnh!
Cởi quần áo, gã mở vòi nước lạnh, từ trên đầu dội xuống.
Dòng nước mát gột đi một thân mồ hôi lạnh của gã, thế nhưng không thể tẩy đi xúc cảm trên làm da gã. Vừa rồi bộ ngực của A Tiệp hình như lướt qua cánh tay gã, lúc cô đến gần còn truyền đến một mùi thơm thoang thoảng. . . Trời ơi!
Cúi đầu nhìn nửa thân dưới vừa thành thực vừa thảm thương của mình, gã nghiến răng nghiến lợi nghiền rủa.
“Ngu ngốc! Cô ấy là bạn tốt của mày! Mày làm cái quái gì mà khiến tao ra thế này hả? !”
Đối với ai cũng có thể động dục, riêng đối với bạn chí cốt thì tuyệt không thể động dục!
Sau một phen lấy đại nghĩa đả thông tư tưởng. . . Tên gia hoả kia vẫn còn ngu muội cố chấp không nghe lời, vẫn như ngày ấy, tựa hồ chỉ cần thấy tên A Tiệp xuất hiện, gã liền không có biện pháp khắc chế bản thân, gã lại không có cách nào không nhớ lại buổi tối đó, nụ hôn đó. . .
Phàn Đức Phong oán hận đấm lên tường phòng tắm một quyền.
Gã ở trong phòng tắm đợi lâu thật lâu, mới mệt mỏi kiệt sức lê ra ngoài. . .
“A Tiệp, anh về đây.”
Lục Vịnh Tiệp kinh ngạc.
“Vì sao?” Ở lại đây đã thành lệ cũ, không phải sao?
“Không! Khụ, là hôm nay anh hơi mệt, muốn về nhà ngủ. Anh đi đây, ngày mai gặp lại ở công ty.” Phàn Đức Phong nói xong cũng không chờ Lục Vịnh Tiệp trả lời đã đi mất.
Hả? Gặp quỷ à!
Lục Vịnh Tiệp trừng mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng dâng lên từng đợt đau đớn như kim châm. . .
A Đức đang trốn cô. Hành động của gã rõ ràng như vậy, hiển nhiên là không muốn ở cùng một chỗ với cô.
Lúc về nhà còn rất bình thường, thế nhưng khi cô muốn lấy bia, không cẩn thận đụng tới gã, gã liền lập tức né tránh.
Gã sợ cái gì? Sợ cô dây dưa không rõ với gã sao?
Tâm tình tràn ngập khoái trá lúc cùng đi mua bia, vào trong miệng biến thành tư vị chua xót, Lục Vịnh Tiệp một mình gặm nhấm nỗi cô đơn vây bủa. . .
——————————————
Tan tầm ngày thứ 6 cuối tuần, Lục Vịnh Tiệp ở phòng làm việc đợi tới bảy giờ, cuối cùng mới đợi được người kia từ công trường trở về.
“A Tiệp, sao em còn ở đây?”
Người nọ hình như rất kinh ngạc, đưa ra hoài nghi một cách rất hợp lý, gã bởi vì nghĩ cô có lẽ không ở phòng làm việc, mới kéo dài tới lúc này trở về.
Nặn ra một nụ cười như bình thường, Lục Vịnh Tiệp nói: “Bận rộn đến bây giờ mới về sao? Cùng đi ăn cơm đi? Nhất định anh đang đói bụng.”
Gã gần như bật thốt lên “được”, lập tức nghĩ đến gì đó liền lắc đầu.
“Không, anh đợi lát nữa có hẹn với người khác!”
“Như vậy à. . .”
Đây đã là cuối tuần thứ ba rồi, tan tầm xong A Đức sẽ không thấy bóng dáng đâu, thậm chí ngay cả một tiếng bắt chuyện cũng không thèm.
Cố gắng xốc lại tinh thần, cô nói: “Không sao. Được rồi! Ngày mai có muốn cùng đi xem bóng chày hay không?”
“Ngày mai anh cũng có công chuyện rồi.”
Không còn biện pháp duy trì nụ cười trên mặt, Lục Vịnh Tiệp giận tái mặt, bỗng nhiên đứng dậy.
“Em hiểu rồi.” Cô cứng ngắc thốt ra.
Lướt qua gã, cô gióng thẳng lưng bước đi.
Phàn Đức Phong vẫn đợi đến lúc cô rời đi, mới hít một hơi thật sâu.
A Tiệp hiểu lầm. Có nói cô hiểu, kỳ thực cô căn bản là không hiểu, làm sao cô có thể hiểu được, đàn ông trong một vài tình huống, là ý thức không thể khống chế được.
Gã không phải cố ý muốn cự tuyệt cô, cũng không phải không muốn cùng cô một chỗ qua cuối tuần, trời biết gã muốn biết bao nhiêu!
Thế nhưng gã không thể.
Gần đây chỉ cần cùng A Tiệp một chỗ, gã liền trở nên kỳ quái khó hiểu.
Gã mong muốn đây chỉ là trạng thái thất thường tạm thời, chỉ cần qua một đoạn thời gian, bọn họ có thể trở lại như ngày xưa.
Chỉ là. . . Không biết đoạn thời gian này, đến tột cùng kéo dài có bao nhiêu.
———————————–
A Đức đang trốn cô.
Vừa mới bắt đầu chỉ là hoài nghi, bây giờ đã biến thành khẳng định.
Nhìn gã mỗi lần né tránh ánh mắt của cô, nghe gã bày ra đống lý do sứt sẹo đó, cô giống bị người ta hung hăng tát cho một bạt tai.
Bọn họ không phải nói vẫn là bạn bè sao?
Có cần phải tránh cô giống như người điên hay không?
Cô cùng lắm chỉ là thích gã, nói cho gã biết, đó là chuyện không thể tha thứ đến mức như vậy sao?
Gã vội vã muốn phủi hết quan hệ, phân rõ giới hạn, có cần phải thế?
Khốn kiếp! Là ai nói muốn tiếp tục làm bằng hữu vậy? !
Lẽ nào, ngay cả ước muốn tiếp tục ở lại bên người gã, nguyện vọng nho nhỏ như vậy, cũng không có thể thực hiện sao? Tỏ tình thất bại, cũng đồng nghĩa với việc ngay cả bằng hữu cũng không làm được sao?
Lục Vịnh Tiệp vừa phẫn nộ lại thương tâm cắn răng, nắm chặt vô lăng trong tay. Cô gần như dùng tốc độ đua xe để chạy, phóng vút trong thành thị buổi đêm.
Bị camera chụp hình chạy quá tốc độ, từ ánh đèn nhá lên là có thể biết, thế nhưng cô bất chấp tất cả, cô không hề có ý định dừng hành vi gần như thí mạng nguy hiểm này, trái lại càng cố sức nhấn chân ga. . .
—————————–
Phàn Đức Phong mang theo bản thiết kế cùng tài liệu kế hoạch mới nhất đi đến công ty Chấn Vũ họp, bị giao cho nhiệm vụ này quả thực không phải gã cam tâm tình nguyện.
“Em không bao giờ muốn gặp cô ta nữa! Lần trước em chịu đựng nguyên một buổi chiều rồi, lần này đổi anh, tiếp, đối, tác!”
A Tiệp đem giấy tờ quăng cho gã, còn nghiến răng nghiến lợi, có thể thấy được sự tình lần trước đối với cô tạo thành bóng ma lớn thế nào.
Gã chỉ có thể nhận lấy đống tư liệu vừa dày vừa nặng.
May mà lần này họp, ngoại trừ Chu Tĩnh Trúc khó chơi ra, còn có ông chủ Kiều Chấn Vũ.
“Ừm. . . Tôi rất thích thiết kế của bên anh.”
Nghe được ông chủ ca ngợi, Phàn Đức Phong đương nhiên có chút đắc ý.
“Tôi nghĩ giá thành của phần này có thể thấp một chút nữa, căn bản không cần chọn vật liệu cao cấp nhất như vậy.” Giọng nói không có độ ấm, tạt cho hai người đàn ông ở đây một chậu nước lạnh.
“Aiz, Tĩnh Trúc, cô cũng đừng tính toán chút tiền còm như thế. Công ty kiếm được lợi nhuận, đương nhiên phải bù đắp lại cho nhân viên, dùng nhiều tiền một chút thì có sao đâu?”
“Công ty có lợi nhuận, nên dùng tiếp tục đầu tư, không phải dùng để hoang phí.”
Hai người lại bắt đầu tranh luận cái vấn đề cũ rích, vừa mới phát sinh liền không dứt, thân là người ngoài cuộc Phàn Đức Phong chỉ có thể ngồi ở một bên cười khổ.
“Kiều tiên sinh, điện thoại của anh!” Thư kí đi vào thông báo.
Chu Tĩnh Trúc nhướng mày. “Chúng tôi đang tiến hành hội nghị quan trọng.”
Thư kí chống lại ánh mắt lạnh lẽo của Chu Tĩnh Trúc, cũng không kìm được run nhè nhẹ. “Xin lỗi. . . Nhưng Tuyết Lệ tiểu thư cô ấy nói. . .”
“Là Tuyết Lệ hả? Đưa điện thoại cho tôi!” Kiều Chấn Vũ nghe được tên đó mặt mày rạng rỡ, liền tiếp điện thoại. “Hi! Người đẹp. . .”
Hắn bịt ống nghe, phất tay xin lỗi với Phàn Đức Phong, sau đó vội vã đi vào phòng tổng giám đốc nói chuyện điện thoại.
Trong phòng họp còn lại Phàn Đức Phong ngượng ngùng chống đỡ Chu Tĩnh Trúc.
Vốn tưởng rằng cô ta sẽ nhân cơ hội này bàn những chuyện khiến gã đau đầu gì đó, thế nhưng cô vẫn trầm mặc. Cô cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi dưới. . .
“Chu tiểu thư, cô có khỏe không?”
Gã nhìn bộ dạng cô hình như không được tốt cho lắm. Không phải là bị trúng thực rồi đó chứ?
Cô ngẩng đầu nhìn gã. “Yêu đương vui vẻ lắm sao?”
Vấn đề cô thình lình quăng ra khiến gã ngây người, không biết nên trả lời thế nào.
“Tình yêu. . . không nhất định. . . có chỗ tốt, cũng có chỗ không tốt.”
Không biết sao, rõ ràng gã từng có nhiều bạn gái như vậy, thế nhưng lúc này hiện lên trong đầu cũng chỉ có A Tiệp.
Sai, sai, gã cùng A Tiệp không phải là yêu đương. Hẹn hò hẳn là phải giống với những cô bạn gái trước đây, gã theo các cô đi ra ngoài shopping, mua sắm gì đó, sau đó các cô sẽ thật cao hứng, tận lực tiếp gã trên giường. . .
“Tôi chưa từng nói chuyện yêu đương với ai. . .” Chu Tĩnh Trúc thất thần nói nhỏ.
Phàn Đức Phong không được tự nhiên gãi gãi đầu.
Trọng tâm câu chuyện liên quan tới việc cá nhân riêng tư, cùng một cô gái không quá quen thuộc, gã không biết nên tiếp lời thế nào.
Gã thậm chí không biết có phải là cô nói chuyện với gã không, bởi vì ánh mắt của cô thủy chung dừng lại tại một điểm, đó chính là phương hướng Kiều Chấn Vũ vừa mới biến mất. . .
Trầm mặc qua mười lăm phút đồng hồ. . .
Cô nhẹ nhàng thở dài, sau đó như là hạ quyết tâm mới mở miệng: “Phàn tiên sinh, anh có bạn gái chứ?”
“Tôi?” Không nên tiếp tục nhớ tới A Tiệp! “Tôi không có.”
“Vậy hẹn hò với tôi được không?”
“Cái gì? !”
————————————
Lục Vịnh Tiệp nghĩ sớm muộn sẽ có ngày này.
Chỉ là cô không nghĩ tới, ngày này, sẽ đến sớm như vậy. . .
“A Tiệp, anh có bạn gái!”
Đương lúc Phàn Đức Phong tuyên bố như thế, trong đầu cô nháy mắt trở nên trống rỗng.
“Cái gì?”
“Anh quen bạn gái mới.”
“. . .”
Chiếc cốc trong tay phịch một tiếng rơi xuống đất, những mảnh vỡ cùng nước trà văng đầy mặt đất.
Cô liền vội vàng cúi xuống nhặt, ngón tay chợt đau xót.
Cũng đau sao! Vậy thì đây là sự thực, A Đức thực sự lại quen bạn gái. .
Trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, giống như đèn kéo quân thi nhau quay về! ! A Đức ôm lấy Tiêu Bình, San San giống chim nhỏ nép vào người A Đức, còn có rất nhiều rất nhiều cô gái, không biết là người tình thứ bao nhiêu. . .
Từng hình ảnh đều giống như một con dao, đâm vào trong lòng cô, cuối cùng dừng lại ở một cô gái không có khuôn mặt, cùng hình bóng A Đức chung một chỗ. . .
Thân thể của cô lung lay một chút.
“A Tiệp! Em làm sao vậy? !”
Tiếng rống của A Đức đập vào màng tai của cô, cô mới phát hiện mình vô ý bị đâm chảy máu ngón tay, liền bỏ vào trong miệng mút.
“Như vậy không được! Lỡ như bên trong còn có mảnh vụn thì làm sao?”
Gã nắm tay cô, tỉ mỉ xem xét, sau đó không để ý kháng nghị của cô, kéo cô vào phòng trà nước của công ty, trog đó có hộp cứu thương.
“Chờ một chút, trên mặt đất. . .”
A Đức ném cho cô một tiếng rống to hơn, có điều không phải với cô, mà là với nhân viên công ty.
“Tiểu Chu? Em đi vào phòng làm việc A Tiệp nhặt hết vụn thủy tinh dưới sàn lên, tiện thể dọn dẹp sạch sẽ!”
Gã kéo cô đi, nổi giận đùng đùng.
Thấy gã vừa vội vừa giận nhìn vết thương của cô, sau đó dùng bàn tay vụng về nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô, vẻ mặt chăm chú như vậy, khiến lòng cô vừa chua xót lại ngọt ngào, tràn ngập cảm giác không nói nên lời. . .
“Chỉ là một vết thương nhỏ, không cần làm quá vậy chứ?”
Gã băng tay cô thành một cái bánh bao thiệt bự!
Gã ngẩng đầu, trưng ra khuôn mặt tức giận.
“Sao em lại không cẩn thận như thế? !”
Thì ra là gã quan tâm cô, nên mới khẩn trương vì cô.
Lục Vịnh Tiệp chớp mắt mấy cái, bức cho những giọt nước mắt bất cẩn một chút là có thể rớt xuống phải lùi lại, nhếch môi cười khúc khích.
“Xin lỗi. . .”
“Em cẩn thận một chút.”
“Vâng, em không sao.”
Cô không có việc gì, cô sẽ không có việc gì. A Đức chính là bạn tri kỉ của cô, gã vẫn quan tâm cô như ngày xưa, chỉ có điều hiện tại hơn một người tới chia sẻ sự quan tâm của gã mà thôi.
Cô hẳn là phải sớm quen với loại chuyện như thế này mới đúng. A Đức cũng không phải lần đầu tiên có bạn gái, chỉ là lần này thời gian tương đối lâu một chút, lâu đến mức cô gần như bắt đầu hy vọng xa vời, chuyện đó căn bản sẽ không phát sinh. . .
“Bạn gái mới của anh là ai? Em có quen không? Bữa nào rảnh cùng nhau ăn một bữa cơm ha?” Cô lấy lại tinh thần, nhoẻn miệng cười.
“Ha ha. . . nói ra nhất định em không tin. . .”
Cô không nghe rõ ràng A Đức nói gì, chỉ nhìn thấy gã lúc nhắc tới bạn gái thì nụ cười hằn trên mặt. . .
Trước mắt cô đã mơ hồ thành một mảnh. . .
——————————-
“Buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?”
Khi A Đức đưa ra lời mời, lòng Lục Vịnh Tiệp thoáng trầm xuống.
“Là cùng với bạn gái của anh sao?”
“Ừ. Anh nghĩ bọn em nên nhận thức đối phương một chút, em sẽ phát hiện cô ấy kỳ thực cũng không tệ, không đến nỗi cứng nhắc như bề ngoài vậy đâu.”
Không cần! Cô không muốn biết bạn gái gã là một cô gái tốt đẹp cỡ nào.
Trong lòng mình điên cuồng hét lên như thế, thật đáng buồn chính là, cô vẫn theo thói quen gật đầu.
Không có biện pháp cự tuyệt A Đức, quỷ tha ma bắt, chính là không có cách nào cự tuyệt A Đức!
“Tan tầm cùng nhau đi thôi!”
“Vâng. . .”
Cô rất muốn giẫm chết mình, sau đó đạp chết A Đức.
Thế nhưng mặc dù cô không muốn buổi tối đến đây cỡ nào, thì thời gian dù sao cũng không phải thứ cô có thể khống chế. Phàn Đức Phong vừa tan ca là đến tìm cô, lái xe của gã đến, bọn họ đi tới một nhà hàng cơm Tây theo phong cách gia đình.
“Cô ấy là một cô gái tiết kiệm, không yêu cầu nhà hàng cao cấp gì cả.” A Đức giải thích như thế.
Cô nghe gã khen bạn gái mình thật là tốt, trái tim hoang vu một cõi. . .
“A! Cô ấy tới!”
Theo đường nhìn của A Đức men theo hướng cửa ra vào mà nhìn, con mắt Lục Vịnh Tiệp thiếu chút nữa lọt ra ngoài.
“Chu, Chu, Chu, Chu tiểu thư?”
“Xin chào.”
Cô gái lễ phép gật đầu, lộ ra nụ cười mỉm ngại ngùng.
Gặp quỷ rồi!
Khuôn mặt nọ chính là Chu Tĩnh Trúc không sai, thế nhưng mái tóc dài buông xoã ngang vai, thoát khỏi cặp kính đen nghiêm túc, mặc vào bộ âu phục liền thân trắng đen, thoạt nhìn. . . thoạt nhìn. . . thật dịu dàng, thật ngọt ngào. . .
“Tôi biết cô là bằng hữu tốt nhất của Đức Phong, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.”
So với bộ dạng ngây ngốc nghẹn họng nhìn trân trối của Lục Vịnh Tiệp, Chu Tĩnh Trúc thoạt nhìn ưu nhã hơn nhiều.
Cô ngậm cái miệng đang há hốc một cách xấu xí của mình lại.
“Cô có phải có một chị gái sinh đôi đi làm ở công ty Chấn Vũ phải không?”
Cô gái che miệng nở nụ cười, ngay cả cười cũng cười đến nữ tính như vậy. Thực sự là &*$!
“Tôi không có chị gái, tôi chính là Chu Tĩnh Trúc, Lục tiểu thư thật thích nói đùa.”
Cô mới chính là người hay nói giỡn có được hay không? !
“Ha ha. . . A Tiệp, em cũng cảm thấy rất thần kỳ có đúng hay không? Anh đã nói với em rồi, cô ấy không nghiêm túc như vẻ bề ngoài đâu. Kỳ thực gạt công việc sang một bên, cô ấy quả thực là một cô gái rất tốt!”
Lời nói của A Đức kéo cô từ trong trạng thái khiếp sợ trở về. Bỗng nhiên cảm nhận được, tư cách của Chu Tĩnh Trúc hiện giờ là bạn gái Phàn Đức Phong. . .
“Hai người. . . bắt đầu như thế nào? Vì sao em cũng không biết. . .” Cô mở miệng, nhưng phát hiện cổ họng mình khô khốc, vội vã cầm ly thủy tinh uống một ngụm nước lớn.
“Là tôi lớn mật mở miệng.” Chu Tĩnh Trúc tự nhiên thừa nhận. “Tôi thấy Đức Phong là một người rất tốt, liền hỏi anh ấy có bạn gái chưa, may là anh ấy nói không có, tôi liền đề nghị, không bằng chúng ta hẹn hò thử xem.”
Sau đó A Đức đáp ứng ư?
Được rồi, cô quên rằng đây là cách yêu đương của gã.
Vấn đề là, khẩu vị của gã cũng không kén chọn gì hết vậy? ! Người nào tỏ tình cũng đều tiếp thu, từ trước tới giờ gã chính là loại người tốt không có giới hạn.
Cho nên cô cũng thế sao? Lục Vịnh Tiệp đột nhiên bi ai nghĩ đến, ngày đó cô tỏ tình, đối với A Đức mà nói, cũng chỉ có ý nghĩa như vậy thôi sao?
Thảo nào A Đức liền đáp ứng.
Như vậy cô cùng những cô gái này có cái gì khác biệt đây?
“Lục tiểu thư, cô muốn ăn cái gì?”
Câu hỏi của Chu Tĩnh Trúc khiến cô phục hồi tinh thần lại.
“Tùy, tùy tiện.” Bây giờ có món gì cô cũng ăn không vô.
Chu Tĩnh Trúc thay ba người gọi món, lúc thái bò bít tết cho A Đức, còn chu đáo vì gã xắt rau ngô ăn kèm ra, động tác thành thạo ưu nhã khiến A Đức rất là tán thưởng.
“Anh toàn bỏ hết vào miệng ăn thôi.”
Chu Tĩnh Trúc cười cười.”Vậy cũng được, em chỉ là muốn anh được tiện một chút thôi.”
“Cám ơn! Ha ha. . .”
Trước mắt là hình ảnh hai người mỉm cười đối diện, dạ dày Lục Vịnh Tiệp co rút đau đớn một trận. . .
“A Tiệp, sao em không ăn gì hết vậy?”
“Em? Hơ! Em ăn đây! Em đói bụng sắp chết rồi!”
Cúi đầu ăn, lặp đi lặp lại động tác nhấm nuốt, như vậy cô sẽ không cần ngẩng đầu, không cần nhìn, không cần cảm giác. . .
“Mấy món này hơi dầu mỡ và mặn một chút, lần sau đến nhà của em ăn đi! Em xuống bếp.”
“Em biết nấu ăn?”
Thực sự là nấu rất giỏi. Cô ta còn biết nấu ăn đấy!
Lục Vịnh Tiệp không nhìn, nhưng không cách nào không nghe. . .
“Biết chứ! Sống một mình đã lâu, tự nhiên sẽ biết.”
“Ai nói! Anh cũng ở bên ngoài sống đã lâu, vậy mà cái gì cũng không biết.”
“Anh là đàn ông mà!”
“Vậy tôi đây cũng coi như là đàn ông.” Lục Vịnh Tiệp rốt cục nhịn không được mở miệng. Cô lấy khăn lau miệng, bò bít tết đã bị giải quyết không còn một miếng. “Tôi cũng không biết nấu ăn.”
Không khí trong nháy mắt đông cứng lại, bầu không khí có chút ngượng ngùng xấu hổ. . .
Cô thấp giọng chửi bới chính mình. Để làm chi mà kích động mở miệng vậy? Trước đây cô đều nhịn được, trước đây cô không biết cùng bao nhiêu bạn gái của A Đức ăn cơm cơ mà!
“Ha ha. . . Từ đại học đến giờ, tất cả mọi người đều nói tôi là một nam nhân bà!” Cô cười lớn tự giễu, mong muốn có thể bù đắp lời nói lỡ lầm.
Là lỗi của cô, cô không nên phá hư bầu không khí, cho nên cô phải cứu vãn lại.
“Đội bóng chày của bọn tôi chỉ có một nữ sinh là tôi, bọn họ luôn theo tôi nói giỡn, riết rồi cũng quen.”
A Đức nhìn thật sâu bộ dạng cô đang cố sức kể chuyện chê cười thời đại học, cố sức nở nụ cười. . .
Lần đầu tiên gã phát hiện, A Tiệp cười so với khóc còn khó coi hơn. . .