Anh nghe người hầu nói chuyện phiếm, mẹ của mình tính tình không tệ. Đám người giúp việc kia có chút xấu xa nói bà bị chết sớm như vậy là đáng đời, tuổi còn trẻ liền muốn gả cho một ông già, phá hỏng nếp sống xã hội. Cũng có người nói, Hạ Chi Tình mất là có điểm kỳ quái, làm sao sớm không chết muộn không chết, lại chết đúng lúc tiếp nhận cổ phần thì xảy ra tai nạn. Hơn nửa là có người không hy vọng tài sản nhà họ Mạnh rơi vào tay người ngoài…..
Không đến bao lâu, những người giúp việc nhàn rỗi thích nói lung tung đều bị đuổi đi.
Người khác chê trách mẹ của anh, ảnh hưởng chút nào tới anh. Ở trong lòng anh, mẹ của mình phải là người phụ nữ đẹp nhất trên đời, có thể cho mình lồng ngực ấm áp nhất, nhưng anh không được hưởng thụ.
Sau khi hiểu chuyện, anh dùng hết mọi biện pháp, muốn đi điều tra nguyên nhân cái chết của mẹ mình, nhưng anh không tra được, một chút đầu mối cũng không có, giống như có người chặn anh đi điều tra, mỗi khi anh có tiến triển mới, sau một khắc lại vào ngõ cụt.
Anh hiểu được rồi, có người không muốn chính anh đi điều tra những thứ kia. Nhưng lại không biết ai, hoàn toàn bởi vì thế, để cho anh kết luận rằng mẹ mình chết, tuyệt đối không phải ngoài ý muốn đơn giản như vậy.
Mẹ của anh không có đắc tội người nào, nếu quả thật là có, đó chính là mẹ con Mạnh Vĩ Đình. Nghe nói lúc Hạ Chi Tình cùng Mạnh Vĩnh Xương mới kết hôn, Lương Vĩnh Như cùng thường tìm Hạ Chi Tình, dù sáng dù tốt cũng phơi ra cho người ta biết, Hạ Chi Tình là người phụ nữ không biết xấu hổ, chỉ biết vì tiền.
Nhưng cho dù biết là mẹ con Mạnh Vĩ Đình, Mạnh Diên Châu cũng không có cách nào. Lúc đó anh còn nhỏ như vậy, hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ, hơn nữa anh còn phải dựa vào bọn họ mà lớn lên.
----------------------
Mạnh Diên Châu biết, màn hôm nay chính là Mạnh Vĩ Đình thiết kế, là Mạnh Vĩ Đình khiến Hàn Tiệp tới bữa tiệc này, sau đó cùng anh gặp lại.
Thậm chí anh suy đoán, Hàn gia nhất định có hợp tác với Mạnh Vĩ Đình, mới không ngừng tác hợp anh cùng với Hàn Tiệp. Cùng Hàn Tiệp quen nhau nhiều năm như vậy, thật lòng hay giả vờ thì anh cũng phân biệt được. Mạnh Vĩ Đình muốn khống chế người nhà họ Mạnh, từ đó khiến Hàn Tiệp khống chế hành tung của anh, cuối cùng đạt tới việc khống chế mục đích của anh.
Suy nghĩ này phát triển tiếp, rất đáng sợ.
Anh thậm chí đang suy nghĩ xem, lúc mình học cao trung xảy ra tai nạn xe, rốt cuộc có bởi vì ngoài ý muốn hay không. Sau khi tai nạn, bác sĩ bảo anh mất đi một phần trí nhớ, quên mất một đoạn ngắn nào đó trong cuộc sống. Nhưng anh biết, trí nhớ của mình rất đầy đủ, từ nhỏ đến lớn trở thành thiếu niên cô lập, cấp hai, cấp ba bắt đầu phản nghịch, sau đó là tai nạn xe, sau khi tai nạn xe, Hàn Tiệp liền xuất hiện. Bọn họ đều nói Hàn Tiệp là người anh yêu, anh đối với điều này chưa bao giờ nghi ngờ cả.
Nhưng bây giờ, anh có chút hoài nghi, có lẽ mình chưa bao giờ mất đi trí nhớ, mà là bọn họ che mắt người, làm như vậy để đem Hàn Tiệp đến trước mặt anh, từ đó tất cả cử động của anh dưới mắt người khác.
Nhưng quả thật anh có quên một chút chuyện, thế nào cũng không nhớ nổi tại sao mình lại xảy ra tai nạn xe, một chút cũng không nhớ. Ban đầu là do tài xế nói ông ta đang đứng ở giữa đường quốc lộ, tài xế đã nhấn còi thật lâu, nhưng anh vẫn bất động. Mạnh Diên Châu hoàn toàn không có cách nào tin mình sẽ làm chuyện như vậy, nhưng tên tài xế kia nói chắc như đinh đóng cột, anh không thể không tin người khác lựa lời, dù là một chút ấn tượng quả thật anh cũng không có.
Anh hoài nghi, cuộc sống của mình cho tới bây giờ đều là một cái bẫy rập khổng lồ.
Sự xuất hiện của anh, là uy hiếp Mạnh Vĩ Đình, nhưng Mạnh Vĩ Đình không dám diệt trừ chính anh, có lẽ trong đó còn chút chuyện chính ông ta còn chưa rõ ràng lắm, ví như sau khi bố mất rốt cuộc di chúc kia phân chia như thế nào……
Có phải vì trong di chúc đó có điều khoản nào đó khiến Mạnh Vĩ Đình không dám động thủ, nhưng Mạnh Vĩ Đình vừa sợ anh uy hiếp được ông ta, liền muốn có phương pháp khống chế anh.
Mạnh Diên Châu tin bố mình có năng lực bảo vệ mình, Mạnh Vĩnh Xương đã từng là một truyền kỳ trên thương trường, ông nhất định sẽ vì mình mà suy tính an toàn, dù sao chỉ có Mạnh Vĩnh Xương mới có thể hiểu rõ nhất người vợ chung sống nhiều năm cùng con trai, từ đó nghĩ ra biện pháp bảo vệ sinh mạng mình.
Trong quá khứ anh không có năng lực chống lại Mạnh Vĩ Đình, nhưng bây giờ, anh sẽ không bỏ mặc, anh nhất định phải tra rõ nguyên nhân mẹ mình mất, cho bà một lời giải thích.
Đây là động lực anh để cho chính mình kiên trì.
Vốn, anh cho Hàn Tiệp sẽ là người cùng mình kề vai chiến đấu, từ khi biết cô cùng Mạnh Vĩ Đình có quen nhau, anh liền biết rõ, anh không thể nào tiếp thu được cô.
Mà bữa tiệc hôm nay, Mạnh Vĩ Đình vẫn như xưa, tự tin nổi bật, đem tính toán của ông ta đi vào.
Anh suy nghĩ theo Mạnh Vĩ Đình, lập tức liền buông tha Nghê Thiên Ngữ, cùng Hàn Tiệp xưa chào hỏi với người của nhà họ Hàn. Từng bước từng bước giống như tính toán của Mạnh Vĩ Đình, khiến Mạnh Vĩ Đình cho là anh vẫn là đứa trẻ non nớt hồi xưa, còn là người đàn ông ngu không ai bằng.
Một ngày nào đó, anh muốn khiến người đàn ông kia nhận thua.
Đây là động lực còn sống duy nhất của anh.
-----------------
Nghê Thiên Ngữ biết, mình không có tư cách đi hỏi Mạnh Diên Châu sao phải bỏ rơi mình, mà cô cũng khinh thường làm chuyện như vậy. Chỉ là cô mới vừa tạm biệt với Dư Hà, liền đi tới bên kia thì bị Hàn Tiệp ngăn cản.
Nói thật, Nghê Thiên Ngữ rất khâm phục Hàn Tiệp, tự tin thích hợp với khí chất của cô ta, ghét không được. Hàn Tiệp xinh đẹp, ngũ quan hoàn hảo, giống như nữ thần mới đi ra vậy.
Chỉ bằng gương mặt tuyệt mỹ như thế, Nghê Thiên Ngữ có thể hiểu được, vì sao có nhiều đàn ông nguyện ý vây quanh Hàn Tiệp như vậy. Xinh đẹp với tâm hồn cái gì quan trọng hơn, luôn là vấn đề không ra kết luận được, bởi vì đa số không muốn tỏ ra là hạng người nông cạn, nguyện ý lựa chọn tâm hồn quan trọng hơn.
Nhưng với Nghê Thiên Ngữ, xinh đẹp quan trọng hơn.
Bởi vì bề ngoài của con người là một cái chìa khóa, như vậy mới có thể mở ra tâm hồn, tâm hồn bị khóa chặt rồi, cần bề ngoài mở ra. Đa số người nguyện ý lựa chọn xinh đẹp, vì thế cầm chìa khóa kia lên, mở ra phòng nhỏ của tâm hồn. Cảnh vật trong phòng có lẽ làm cho người ta hài lòng, có lẽ làm cho người ta không hài lòng, nhưng không thể không phủ nhận, quyền quyết định thuộc về chiếc chìa khóa kia, không có chiếc chìa khóa đó, ai cũng không rõ là trong phòng đó có bài biện hay không, có làm người ta hài lòng hay không.
Hiện tại, người phụ nữ xinh đẹp hoàn hảo đứng ở trước mặt mình.
Tha thứ cho cô đi, cô không có chút tâm tình kích động nào.
“Nói chuyện một chút đi!”. Hàn Tiệp đi lên phía trước, Nghê Thiên Ngữ không chút lo lắng nào cùng đi vào.
Bữa tiệc đang ở giai đoạn náo nhiệt, có ít người lúc này rời đi, vì vậy phía sau vô cùng trống trải, trừ họ, không nhìn thấy bất kì ai.
Bão to đánh tới, khiến tâm tình Nghê Thiên Ngữ tốt hơn rất nhiều.
“Có lời thì nói thẳng”. Nghê Thiên Ngữ không thích quanh co lòng vòng, nhất là đối tượng nói chuyện chỉ có một mình thì hoàn toàn không cần quá công phu.
“Tôi biết rõ cô và Mạnh Diên Chung ở chung một chỗ”. Hàn Tiệp tuyên bố, không tính cho Nghê Thiên Ngữ cơ hội phản bác, “Tôi cho người theo dõi hai người, thật tiếc, cho ra kết luận là trừ khi thỉnh thoảng sống chung một phòng bên ngoài, không có nơi khác lui tới.”
Nghê Thiên Ngữ cười, nói thật hàm súc, không phải muốn nói cô và Mạnh Diên Châu nhiều nhất là quan hệ thân xác sao? Lại nói mịt mờ như vậy.
Phụ nữ đẹp, hơn nửa có tự tin, cũng có tư cách để tự tin, chỉ là tư thái cao, khó tránh khiến người ta chán ghét, ngước đầu cũng mệt.
“Nói không chừng, ngày nào đó quan hệ này cũng không dừng lại”. Nghê Thiên Ngữ nhẹ nhàng khạc ra những lời này, thấy khuôn mặt hoàn mỹ của Hàn Tiệp rốt cuộc bị xé một chút, ít nhất cảm xúc vẫn còn giữ nguyên.
Nghe được lời này từ Nghê Thiên Ngữ, Hàn Tiệp biết, người phụ nữ này đối với Mạnh Diên Châu là có ý đồ.
“Tôi cùng Mạnh Diên Châu quen nhau tới năm năm, cô cảm thấy cô có thể phá hỏng tình cảm giữa chúng tôi sao?”. Hàn Tiệp cũng không lộ ra vẻ khinh thường, “Muốn làm người hái trộm đào tiên rồi, cũng không phải mỗi người đều có cơ hội hái xuống, tính cả cô nữa”.
Nghê Thiên Ngữ lúc này hiểu chút, Hàn Tiệp không nhục mạ mình, bởi vì chính mình trong mắt Hàn Tiệp, căn bản quy cách không đúng, một người phụ nữ dùng thân thể bị người ta đùa giỡn.
Nghê Thiên Ngữ nhìn Hàn Tiệp cười như không cười, “Vậy cô cảm thấy, cô chính là loại đào đó?”
Cụt hứng bỏ về.
---------------------
Mạnh Diên Châu bỏ Nghê Thiên Ngữ có chút thất thần, vì vậy dọc đường cũng chả nói một lời, bên trong xe thì khí ép hơi thấp, Ngũ Thúc cũng nhìn ra, tốc độ xe rõ ràng so với bình thường nhanh hơn nhiều.
Nghê Thiên Ngữ vốn cho rằng hôm nay Mạnh Diên Châu không có tâm tình chung đụng với mình, xem ra cô đã đoán sai rồi.
Đúng ở hành lang, cô lấy chìa khóa ra mở cửa, không nhịn được quay đầu nhìn người đàn ông phía sau, “Mới cùng bạn gái trước tách ra, lại tới chỗ này với tôi, thật là hăng hái”.
Mạnh Diên Châu bước trước một bước, mặt phóng đại xuất hiện trước mặt cô, “Tôi là người đã từng được cô chửi là người đàn ông cặn bã mà, cô quên rồi sao?”
Nghê Thiên Ngữ quay đầu không để ý tới anh.
Mạnh Diên Châu cười, anh thật đúng là không hiểu rõ mình lắm. Nếu như bất kể cô cười còn chưa phải thoải mái, tâm tình của anh cũng không tệ, ít nhất sẽ có cảm giác nhẹ nhõm, không hề đè nén nữa, những chuyện phiền phức trong đầu, toàn bộ cũng sẽ đi xa.
Giờ phút này, anh lại hỏi, vì sao cô không để cho anh thấy chán ngấy.
Người phụ nữ này không có ý nịnh nọt chính mình, để cho anh không có nửa điểm áp lực với ghét bỏ.