“Tiêu luật sư……” Trong xe taxi, giọng nói ngọt ngào không kiềm chế nổi tò mò vang lên.
“Gọi anh là Hằng Uẩn.”
“Hằng…… Uẩn.” Lần này, giọng nói ngọt ngào thấm vào tận xương tủy rất hợp tác
“Vì sao muốn em đi gặp ba mẹ anh?”
“Bởi vì em là bạn gái của anh.” Anh thản nhiên đưa ra đáp án.
Hôm qua bị mẹ già đem tới một cô gái phiền muốn chết, nên anh rốt cuộc quyết định, nếu nhất định phải có đối tượng gặp gỡ kết giao, ngoại trừ cô yêu nữ này, trước mắt không có người thứ hai để lựa chọn.
“Sao em lại là bạn gái của anh?” Hoa Sơ Tâm kéo dài giọng, cười miễn cưỡng hỏi.
Đại thiếu gia anh đưa ra yêu cầu kết giao với cô lúc nào mà cô lại không biết nhỉ?
“Bởi vì em ở chung với anh.” Nghe đi! Đáp án đưa ra hùng hồn cỡ nào.
“Ở chung và bạn gái là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, ok?” Hừm chỉ với lý do đơn giản như vậy mà muốn lừa được cô sao, hình như quá xem nhẹ con gái nhà người ta rồi đấy.
Tiêu Hằng Uẩn liếc mắt nhìn cô một cái, rồi lại chuyển mục tiêu đến vị tài xế taxi đang chăm chú lái xe.
“Anh tài xế.” Anh nói vọng tới, cho dù có là luật sư phân xử vững vàng kiên quyết quyết đoán, thì trong hoàn cảnh này cũng phải tìm kiếm sự trợ giúp từ người thứ ba.
“Vị tiểu thư này cùng với tôi không thân cũng chẳng quen, cũng không trả tiền thuê nhà cho tôi, nhưng lại cùng tôi ở chung một chỗ, thi thoảng còn cùng với tôi hôn môi, là bên thứ ba với lập trường phán đoán khách quan, anh có phủ nhận hay hoài nghi quan hệ người yêu giữa tôi và cô ấy hay không?”
“Hả?” Là lính mới vào nghề, vị tài xế bất hạnh khẩn trương nhìn tình hình giao thông trước mắt, lại sợ đắc tội với khách hàng, liên tiếp phải phân tâm, trả lời qua loa đại khái. “Chuyện này…… Ờ…… Đúng là như vậy.”
“Còn có thắc mắc gì không?” Tiêu Hằng Uẩn nghe được câu trả lời rất vừa lòng, cho cô một cái ánh mắt “Em xem đi”.
Có! Thắc mắc rất nhiều: Cái gì gọi là thi thoảng còn cùng anh hôn môi? Hơn nữa anh nói xong còn tự mình đỏ mặt?
Hoa Sơ Tâm trừng mắt nhìn vẻ mặt tuấn tú tự nhiên ửng đỏ mà không biết của anh, đột nhiên không thể tức giận nổi, ngược lại còn cảm thấy có chút buồn cười, chỉ đơn giản nói sang chuyện khác.
“Nói thực đi! Đại luật sư, anh đang lừa gạt em chuyện gì phải không?” Trong chuyện này nhất định là có âm mưu gì đó. “Tại sao bỗng nhiên lại muốn em cùng đi gặp cha mẹ anh?”
“Không muốn lại bị đẩy mạnh tiêu thụ cho mấy cô gái.” Anh trả lời nghe có vẻ rất hợp lí.
“Ah……” đáp án này có phần rất chuối nha, Hoa Sơ Tâm vẻ mặt giả bộ bỗng nhiên hiểu ra. “Hóa ra là muốn em “đóng giả” làm bạn gái của anh sao.”
Cố ý tăng thêm hai chữ “Đóng Giả”, ở trong tai người nào đó nghe được có vẻ rất rất không đúng.
Lúc trước vụng trộm ôm hôn cô, cũng chưa từng thấy cô có kháng nghị gì, vì sao khi đề cập tới quan hệ của hai người, cô liền nhanh chóng không ngừng phủ nhận?
Anh đã làm điều gì xấu xa sao? Lòng tự trọng của Tiêu đại luật sư có chút tổn thương.
Tiêu Hằng Uẩn quyết định tạm thời không thèm so đo với cô, chờ sau khi trở về nhà sẽ thảo luận vấn đề này thật kĩ mới được.
“Đúng rồi, cho dù muốn em đóng giả làm bạn gái của anh, vì sao còn không được ăn mặc như vậy chính thức đi gặp cha mẹ anh?” Thấy anh xụ mặt không trả lời, Hoa Sơ Tâm đơn giản đổi đề tài, không hài lòng kéo kéo vạt váy trơn màu tím nhạt, bị anh không nói không rằng kéo tới chỗ nhà thiết kế trang điểm, mái tóc dài nhuộm đỏ được uốn thành những lọn nhỏ, cộng thêm một thân lễ phục hồng nhạt sang trọng, trông rất đẹp nhưng mà…… Việc này đâu cần thiết phải làm tới mức đó!
Nhưng mà nói gì đi nữa thì Tiêu đại luật sư hôm nay quả thật ăn mặc cũng rất bảnh.
Áo sơmi màu trắng, không đeo caravat, một chiếc cúc áo trước ngực rộng mở, bên ngoài là bộ tây trang màu tối đang rất đưọc ưa chuộng trong các bộ phim, bớt đi vẻ nghiêm cẩn chuyên nghiệp ngày thường, mang theo vài phần hương vị phong lưu.
“Lần đầu tiên gặp người lớn, phải ăn mặc nghiêm túc một chút.” Tiêu Hằng Uẩn nói vừa xong, lại lần nữa đem câu chuyện chuyển sang cho anh tài xế mồ hôi đang ướt đẫm. “Anh lái xe, anh nói xem như vậy có đúng không?”
“Hả? Ah!” Hiện tại muốn nói chuyện trao đổi sao? Là bây giờ sao? Anh tài xế khẩn trương nhìn bảng chỉ đường, lại còn phải xã giao với hai vị khách vẫn đang cãi nhau này, lại còn phải xen vào giữa đôi tình nhân này nữa. “Đúng đúng…… Có vẻ thỏa đáng, thỏa đáng lắm.”
Này không phải chứ? Hoa Sơ Tâm quyết định dựa theo bức tranh hồ lô.
“Anh tài xế, lái xe thực vất vả.” Hoa Sơ Tâm trưng ra khuôn mặt tươi cười ngọt ngào hơn bao giờ hết.
“Không đâu, không đâu.” Chỉ cần các người ngoan ngoãn cãi nhau không cần phiền đến tôi, thì tôi một chút cũng không thấy vất vả tí nào! Hiện tại là quẹo trái hay là quẹo phải đây?
“Anh không biết là lần đầu tiên gặp người lớn, tôi như vậy mặc so với『thỏa đáng』 còn cao hơn rất nhiều?” Mỹ nhân cười đến tràn ngập vẻ lấy lòng, chỉ cần là đàn ông đều phải động tâm.
“Ừ.” Nhưng mà tài xế tiên sinh không thèm động tâm, bởi vì anh cương trực công chính, hơn nữa bề bộn nhiều việc. “Rất nhiều, rất nhiều.”
“Thấy chưa.” Cô vui vẻ hếch cằm lên.
“Không thích, em có thể cởi ra.” Enko thiết kế quần áo cái kiểu gì vậy? Mới vừa rồi cô hơi nghiêng người, cảnh xuân trắng như tuyết trước ngực thấy rồi thì khó mà bỏ qua, Tiêu Hằng Uẩn nhịn không được nhíu mày. “Anh không ngại.”
“Hằng…… Uẩn, anh thật là vô sỉ nha! Rõ ràng biết người ta không thể cởi được mà.” Hoa Sơ Tâm giọng nói rất dịu dàng êm ái, đôi mắt phượng xinh đẹp lại mở to trừng anh mạnh mẽ.
“Vô sỉ? Ai bảo anh là luật sư.” Quái thật, anh làm sao lai chửi bới nghề nhiệp của chính mình vậy chứ? “Tóm lại, em cứ làm tốt việc của em, đừng làm cho ba mẹ anh có cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ cô gái nào cho anh là được.”
Nói là gặp mặt cha mẹ, nhưng thực chất là bữa tiệc kỉ niệm hai mươi lăm năm thành lập công ty gia tộc Tiêu luật sư.
Đồ lừa đảo! Hồ ly! Hoa Sơ Tâm trong lòng trộm mắng, trên mặt lại lộ vẻ tươi cười ngọt ngào, cùng Tiêu Hằng Uẩn đi khắp nơi chào hỏi các bậc trưởng bối, anh trai, chị dâu Tiêu gia.
May mắn, người trong nhà anh đều rất tốt, hơn nữa chị dâu Tiêu Hằng Uẩn – Doãn Tịch Nguyệt trung hợp lại cũng là cựu học sinh trường trung học Thánh Kiều, khiến cô cảm thấy vô cùng thân thiết cứ như là hai người nhất kiến như cố (gặp lần đầu như đã quen thân)…… Ngoài ra lại phát hiện ra hai người trước đây cũng đã từng thầm mến Tiêu Hằng Uẩn, hưng phấn càng thêm dào dạt.
“Trước kia anh ấy thật sự rất đẹp trai, ở câu lạc bộ kiếm đạo luyện tập cũng vô cùng xuất sắc!” Doãn Tịch Nguyệt không mảy may kiêng dè bản thân mình đã kết hôn, hào phóng ca ngợi cậu em chồng. Cậu này! Làm sao lại có thể thích tiểu cường vậy?”
“Tiểu…… Tiểu cường?” Hoa Sơ Tâm suýt nữa phun hết ngụm rượu cocktail ra ngoài, vẻ mặt vừa buồn cười lại vừa tò mò nhìn người “Bạn tốt” vừa mới quen biết.
“Ách……” không xong rồi. Doãn Tịch Nguyệt cắn đầu lưỡi. Cô đúng ra không nên nói lung tung, nếu bạn gái Hằng Uẩn sợ gián giống cô, lại biết được biệt danh không chính thức “Tiểu cường” của anh, không biết có vì thế mà chia tay với anh ấy không nhỉ? Suy nghĩ nửa ngày, cô rốt cục vẫn rất cẩn thận mở miệng: “Cậu, cậu có sợ gián không?”
“Không sợ.” Tuy vấn đề này khá khó hiểu, thế nhưng Hoa Sơ Tâm vẫn ngoan ngoãn trả lời.
“Như vậy là tốt rồi.” May mà không sợ. Doãn Tịch Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt lập tức trở nên thần bí. “Mình cho cậu biết một bí mật,『tiểu cường』 là biệt danh của Hằng Uẩn. Bởi vì ở nơi nào có anh, thì nơi đó sẽ có gián!”
Cô còn vô cùng nghiêm túc tuyên bố cái phát hiện khoa học vĩ đại này.
“Hả? Thật sao?” Đúng là một lý luận thật sự thú vị! Mắt phượng vụng trộm lướt về Tiêu đại luật sư khí chất tao nhã hơn cả trong sách vở đang cùng Tiêu gia lão đại nói chuyện ở phía xa kia, Hoa Sơ Tâm trên mặt khẽ nở nụ cười.
“Không biết vì sao, mấy con gián vô cùng thích đậu ở trên người anh ấy.” Doãn Tịch Nguyệt nhấn mạnh ngữ khí, ra vẻ mình không hề nói suông mà đã tận mắt chứng kiến. “Đúng rồi, lúc trước vì sao cậu lại thích tiểu cường?”
“Thời trung học tớ đã gặp anh ấy, cảm thấy anh ấy là người có trách nhiệm, rất biết chăm sóc người khác, cho nên sau khi gặp lại, cảm thấy ở chung với nhau cũng không tệ.” Sơ Tâm Tâm chỉ đơn giản trả lời.
Kỳ thật làm gì có lí luận nào có thể giải thích được chuyện yêu đương cơ chứ? Chỉ là khi nhìn thấy anh, trong lòng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, rất ngọt ngào.
“Sơ Tâm!” Một giọng nói cắt đứt mạch suy nghĩ của cô, Hoa Sơ Tâm nở nụ cười rực rỡ.
“Bác Sài.”
“Thật là khéo, cháu cũng tham gia bữa tiệc này ư.” lão tổng tài tập đoàn Sài thị cười ha hả đi tới, còn vẫy tay với một người đàn ông ở đằng xa. “Tới đây, tới đây! Vừa hay, con trai bác ngày hôm qua vừa xuống máy bay, hôm nay liền gặp được cháu. Đúng là trùng hợp.”
Không ổn! Tiểu cường gặp phải tình địch rồi. Doãn Tịch Nguyệt vụng trộm đánh giá, hướng phía ông xã ra sức nháy mắt.
“Lực Đông, lại đây, đây chính là cô gái đã gửi thư cho con Sơ Tâm.” Lão tổng tài nhiệt tình giới thiệu với con mình.
“Không thể ngờ nhanh như vậy đã có thể gặp được em, thật sự rất vinh hạnh.” Sài Lực Đông chìa tay ra bắt tay cô, nắm chặt bàn tay nhỏ bé trơn mềm trong lòng bàn tay mình. “Thật sự là một khắc cũng luyến tiếc không muốn buông ra, cặp mắt lại lớn mật nhìn chằm chằm cô, chỉ thiếu một hàng nước miếng chảy xuống.
“Đâu có.” Hoa Sơ Tâm cười chói lọi, sau một lúc mới rút tay về được. “Chúng ta gửi e-mail lâu như vậy, cuối cùng cũng được gặp mặt.”
Trong miệng tuy rằng vô cùng khách sáo, nhưng Hoa Sơ Tâm một chút hứng thú cũng không có.
Siêu nhân tiểu cường của cô! Mau mau tới đây cứu cô đi
Anh em Tiêu gia bị hai người con gái yêu thương lạnh nhạt, cùng khách khứa quan trọng hàn huyên khắp một lượt, cứ như vậy đứng ở một góc nói chuyện phiếm, chẳng qua là ánh mắt hai người không hẹn mà cùng dừng ở một chỗ.
“Làm ơn quản bạn gái của chú đi, đó là bà xã của anh! Nên cần phải ở bên cạnh anh!” Anh cả Tiêu gia tính tình thúi hoắc đã hơn mười năm chẳng thay đổi, đặc biệt là nhìn thấy bà xã nhà mình bị người khác chiếm lấy, không cần biết là nam hay nữ đều coi là kẻ thù tuốt.
“Có bản lĩnh thì tự anh đi mà cướp về.” Tiêu Hằng Uẩn nâng chén rượu, thản nhiên mở miệng, một tay nhàn nhã đút trong túi quần, vẻ ngoài cao ngất rắn rỏi cùng ngũ quan tuấn lãng liên tiếp nhận được những ánh nhìn chăm chú trong bữa tiệc.
Bữa tiệc thật nhàm chán! Anh thà rằng về nhà viết đơn kiện, không thì cùng Sơ Tâm tiểu thư ở nhà ăn “Kem” còn thú vị hơn là loanh quanh ở đây.
“Chẳng lẽ chú không lo lắng gì sao, trải qua sự dạy dỗ của con mèo nhỏ nhà anh, bạn gái chú từ nay về sau sẽ hy vọng chú ngày ngày cùng đàn ông vui vẻ hạnh phúc đấy?” Thấy cậu em nhìn chằm chằm bóng dáng người ta, chỉ sợ đã sớm lún sâu vào vùng lầy, Tiêu Trẫm Đình dùng chiêu kích tướng.
Tiêu Hằng Uẩn trừng mắt lườm anh trai một cái, tầm mắt quét về phía hai cô nàng đang nói cười rôm rả, trong lòng anh biết rõ bà chị dâu cổ quái này đối với việc ủng hộ đàn ông “áp đảo” đàn ông có bao nhiêu phần tâm huyết, cuối cùng cũng phải quyết định tiến lên giành lại bạn gái mình.
Mới bước được hai bước, xa xa đã nhìn thấy tổng giám đốc Sài một trong những khách hàng của công ty đang dẫn thằng con vừa về nước tiến đến, hiển nhiên là đang muốn làm mai mối cho hai người, anh lập tức dừng chân.
Lại thấy cô đối với người đàn ông kia tươi cười ngọt ngào, mắt phượng lung liếng quyến rũ sáng rọi dường như khiến người ta hồn xiêu phách lạc, cùng người ta nói nói cười cười.
Điều 271 Bộ luật Hình sự quy định người phạm tội giết người bị phạt tù có thời hạn từ mười năm trở lên, tù chung thân hoặc tử hình, nếu mức độ phạm tội chưa đạt đến điều trên thì xử phạt theo các hình phạt khác. Người chưa phạm vào khoảng thứ nhất của điều này thì phạt tù có thời hạn từ hai năm trở xuống……
Tiêu Hằng Uẩn trong đầu thầm tụng Luật Hình sự, con ngươi đen nhờ vậy mà tỉnh táo lại, ngược lại theo thời gian nói chuyện tăng lên giữa hai người nào đó mà bắt đầu tính toán đề nghị quan tòa cân nhắc mức hình phạt có thể đưa ra……
“Chú thật đúng là có khả năng chịu đựng.” Tiêu Trẫm Đình nhìn cậu em nổi tiếng là quý công tử ôn nho vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt dường như muốn đem đối phương băm vằm thành trăm mảnh, nhịn không được khoái trá vỗ vai của anh, nói ra tiếng lòng của người từng trải. “Đàn ông thi thoảng hào phóng biểu hiện một chút ghen tuông sẽ làm phụ nữ rất vui vẻ.”
Người con gái này, quả thực vô cùng “Vui vẻ”……
Bữa tiệc còn chưa chấm dứt, anh đã vội hướng về phía hai cha con Sài tổng, tuyên bố “Chủ quyền sở hữu” của mình với Sơ Tâm, viện cớ công tác bận rộn, liền kéo yêu nữ đi đến đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt về nhà.
“Aizz…… Em nhức đầu quá……” Sau khi về tới nhà trọ, Hoa Sơ Tâm trước đó đã uống mấy chén rượu, khuôn mặt ửng hồng, ngã người nhào xuống sô pha, nằm bò trên đệm ghế mềm mại, muốn nhấc người lên cũng không thể nhấc nổi.
Tiêu Hằng Uẩn khuôn mặt lạnh lùng, từ đầu đến cuối không nói tiếng nào, âm trầm đến dọa người.
“Em uống hơi nhiều một chút.” Hoa Sơ Tâm đã sớm phát hiện ra anh đang tức giận, nhưng lại cố ý làm như không thấy, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vô cùng ai oán mà than vãn.
Con ngươi đen tối tăm âm trầm trừng cô.
“Hằng Uẩn, Hằng Uẩn, Hằng Uẩn…… Đừng có bỏ mặc em như vậy được không.” Cánh tay nhỏ bé túm lấy ống quần của anh, một tiếng gọi dịu dàng đủ để lay động ý chí sắt đá của đàn ông khẽ vang lên.
Yêu nữ vô sỉ này! Tiêu Hằng Uẩn nội tâm vô cùng vô cùng dao động nhưng sắc mặt vẫn rất lạnh lùng, trừng mắt nhìn khuôn mặt có thể khiến trái tim người ta rung động.
Haizz! Như vậy mà vẫn không chịu sao? Giận dỗi giống như trẻ con vậy, Hoa Sơ Tâm gần như phát hoảng với gương mặt nghiêm túc lạnh lùng của anh bèn cười lên thành tiếng.
“Tiểu cường, người ta đau đầu quá đi……” mày liễu cong cong nhẹ nhàng nhướng lên, đôi mắt vô cùng nịnh nọt nhìn anh.
Bà chị dâu chết tiệt! Vừa nghe thấy biệt danh này, tâm tình Tiêu Hằng Uẩn vô cùng tồi tệ, từ hai năm trước, anh hai vì theo đuổi Doãn Tịch Nguyệt, cũng biết được thời thanh xuân Doãn Tịch Nguyệt rất say mê anh, thế nên ra sức hãm hại hy sinh hình tượng của anh, khiến cho anh và mấy con gián Doãn Tịch Nguyệt sợ nhất làm bạn với nhau.
Không ngờ hai người sau khi chuyện tốt đã thành, chẳng những không cảm tạ anh, còn tự ý giúp anh đổi tên thành “Tiểu cường”, lúc này khiến cho phong độ khí phách của một đại luật sư như anh hoàn toàn biến mất.
“Tiểu cường, tiểu cường ── đừng như vậy mà.” Cánh tay cô đang kéo lấy ống quần, kéo qua kéo lại, vô cùng thân thiết thiếu chút nữa làm cho Tiêu đại luật sư thay đổi thái độ.
“Không được gọi anh là tiểu cường!” Tiêu Hằng Uẩn gạt bàn tay của cô ra, không vui vẻ gì cảnh cáo.
Hơn nữa nghĩ đến chuyện Hoa Sơ Tâm vậy mà dám ở sau lưng anh, vụng trộm cùng Sài Lực Đông thư từ qua lại, một bụng tức càng thêm dào dạt.
“Hằng Uẩn, Hằng Uẩn…… Hôn em đi được không?”
Như vậy đủ dịu dàng êm ái chứ, Sơ Tâm cố nín cười, phát hiện khuôn mặt tuấn tú có chút dao động, hơn nữa lặng lẽ ửng hồng, tâm tư vô cùng khó hiểu một lần nữa ngăn cánh tay cô đang quấn lấy.
“Không để ý tới em chứ gì, em trở về phòng đi ngủ vậy.” Sơ Tâm tim đập dồn dập, cố ý đi trước anh còn khe khẽ hát.
“…… Cho em một nụ hôn, có thể hay không thể, hôn lên khuôn mặt em, hôn lên trái tim em……” Cố ý thả chậm giai điệu nhẹ nhàng, lời ca thốt ra từ cánh môi đỏ mọng, cố ý nhấn mạnh từng chữ từng chữ một, ái muội mê người khiến trái tim sắt đá của anh xao động.
Ba, hai, một……
Một luồng hơi thở nam tính như thủy triều ập đến, cánh tay rắn chắc vươn ra, đem yêu nữ đang cười thầm kéo về phía mình, nụ hôn bất ngờ dồn dập mang theo một chút ghen tuông mạnh mẽ ấp xuống.
Môi lưỡi cứ thế tự nhiên quấn lấy nhau, dễ dàng trêu chọc tình ý, Hoa Sơ Tâm vươn cánh tay trắng nỏn tự nhiên ôm lấy cổ anh, ý cười ngọt ngào tràn đây đôi môi đỏ mọng mặc anh công thành chiếm đất, đôi mắt phượng đượm vẻ dung túng, dịu dàng có vài phần ưu thương.
Những ngày như thế này còn có thể duy trì được bao lâu?
Hôm qua cô lén liên lạc với chị Vị Noãn, nghe nói em trai Lưu nghị sĩ đã treo giải thưởng lớn cho tổ chức xã hội đen,nào tra được hành tung của anh trai cô để báo thù cho anh hắn.
Cảnh sát vì không tìm được anh trai cô nên trước mắt phái người theo dõi chị Vị Noãn, như vậy ngược lại rất an toàn, hơn nữa chị Vị Noãn có chỗ dựa vững chắc nên cũng không có gì nguy hiểm lắm. Còn cô thì ngược lại không có ai để dựa vào, một khi bị phần tử xã hội đen truy đuổi, chẳng những cô gặp nguy hiểm mà còn có thể liên lụy Tiêu Hằng Uẩn nữa.
Cô biết anh trai cô đã nhọc lòng an bài bởi vậy phần tử xã hội đen sẽ khó mà nghi ngờ đến người thân của kẻ thù không đội trời chung, nhưng là lỡ bọn họ nghi ngờ thì sao?
Mấy ngày nay, cô càng lúc càng thích những ngày yên ổn như vậy.
Đi làm, có đồng sự yêu mến, có anh.
Về nhà, có cuộc sống đơn giản, có anh.
Làm gì cũng đều có anh, trong lòng của cô cũng chỉ có anh.
Nhưng mà, bóng ma trong lòng cô luôn khiến cô phải băn khoăn, lại chỉ có thể làm cho cô yêu anh, nhưng lại không thể có được anh.
“Em đang nghĩ chuyện gì vậy?” Chấm dứt nụ hôn dài nóng bỏng, giọng nói ôn trầm mang theo một chút khàn khàn, tư tưởng không tập trung hơ hững hỏi.
“Hằng Uẩn.” Cô ngẩng đầu, nở nụ cười, mắt phượng nhìn anh chăm chú thật lâu, đậm màu quyến rũ và thẹn thùng, cánh môi xinh đẹp nhẹ nhàng thốt ra một câu tuyên bố kinh người.
“Chúng ta lên giường đi.”
Cả một đêm Tiêu Hằng Uẩn đều một mình làm chủ phòng ngủ, triền miên kịch liệt qua đi, trong không khí thản nhiên tản ra hương vị tình dục.
Hoan ái chấn động lòng người chấm dứt, Hoa Sơ Tâm mệt mỏi nằm soài ra giường, tấm lưng trơn mịn phủ một lớp mồ hôi trong suốt, Tiêu Hằng Uẩn chống tay lên trán, cúi xuống chiêm ngưỡng bộ dáng ngủ say của cô, dịu dàng thay cô gạt những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên má.
Bộ dáng ngủ say của cô thật là yếu ớt mỏng manh.
Vuốt ve khuôn mặt non mịn đang ngủ ngon của cô, Tiêu Hằng Uẩn trong lòng chậm rãi chảy qua một tia ấm áp.
Những lúc tỉnh, hành động và suy nghĩ của cô luôn thay đổi không cách nào dự đoán được, giống như một cô mèo nhỏ, xinh đẹp nhưng cũng rất bạo dạn, khó có thể nắm bắt được, mang theo vẻ quyến rũ từng chút một từng chút một gặm nhấm sự tự chủ của anh.
Thế nhưng anh lại không ngờ được rằng đêm nay lại là đêm đầu tiên của cô……
Lời nói và cử chỉ thường ngày của cô luôn lả lơi phóng túng, thậm chí còn có những hành động khiến cho anh hiểu nhầm rằng kinh nghiệm của cô rất phong phú mới có thể biết cách khơi mào cảm hứng của đàn ông đến vậy……
Rốt cuộc cô còn ngụy trang bao nhiêu thứ nữa? Mãi cho đến bây giờ, cô vẫn không hề đề cập tới chuyện sống chung, nên bí mật này mới không dễ dàng bị lộ ra, điều này làm cho anh có cảm giác vô cùng bất an, dường như cô có thể đột ngột rời khỏi anh bất cứ lúc nào.
Sẽ vậy sao? Cô sẽ rời khỏi anh sao? Bàn tay anh vuốt nhẹ gò má của cô, lông mày theo bản năng tự nhiên mà không vui nhướn lên, vươn rộng cánh tay, một tay dùng sức kéo cô vào lòng, gắt gao ôm chặt.
Hoa Sơ Tâm hơi hơi giãy dụa một chút, mơ mơ hồ hồ mở to mắt, lơ mơ lẩm bẩm.
“Đại luật sư? Sao anh còn chưa ngủ?”
Cánh tay rắn chắc ôm trọn, dễ dàng xoay người cô lại, giọng nói trầm đục ban đêm cất lên vô cùng gợi cảm. “Còn đau không?”
“Đau.” Cô như trẻ con dụi dụi đôi mắt vẫn còn đang buồn ngủ. “Nhưng mà chơi rất vui.”
“……” Tiêu Hằng Uẩn bỗng nhiên cảm thấy không biết nên nói gì, lại nhịn không được bật cười.
Bình thường con gái sẽ nói mấy lời nhận xét kiểu này sao?
“Em có chuyện gì muốn nói với anh không?”
Tiêu Hằng Uẩn dịch cô đến vị trí ngang tầm mắt mình, câu hỏi mang theo một chút thăm dò. Hy vọng khi quan hệ trở nên thân mật hơn, cô có thể chủ động thẳng thắn nói chuyện của mình với anh.
“Dạ?” Hoa Sơ Tâm tỉnh táo được mấy phần, mờ mịt nhìn khuôn mặt tuấn lãng, chậm rãi nở nụ cười, bàn tay áp lên hai má của anh. “Có.”
Vẻ mặt Tiêu Hằng Uẩn thật sự rất chờ mong câu trả lời thuyết phục của cô.
“Anh rất xuất sắc nha.” Giọng nói êm ái thốt ra lời tán thưởng dành cho anh.
“Hoa Sơ Tâm!” Khuôn mặt lạnh lùng bỗng chốc đỏ bừng lên. “Không phải anh hỏi chuyện này.”
“Không hề thô bạo đâu, anh rất dịu dàng.” Chẳng phải là anh muốn hỏi chuyện này sao?
“Không phải!” Khuôn mặt tuấn tú càng đỏ thêm.
Thân thể trần trụi nhỏ bé xinh đẹp của cô đã đủ làm cho đàn ông không khống chế được, chỉ là vì đây là đêm đầu đêm, anh không muốn bởi vì cưỡng cầu mà làm đau cô, mới cố nén dục vọng chưa được thỏa mãn, nhưng cô lại không ngừng nói ra những lời ái muội khiến người ta máu tràn lên não……
“Nếu anh muốn lại một lần nữa…… Em sẽ cố gắng đáp ứng.”
“Sơ Tâm!” Một cái xoay người, anh đã trừng mắt đem cô hoàn toàn đặt ở dưới thân, con ngươi đen rất tức giận nhưng lại thấp thoáng có chút mừng thầm. “Anh nói không phải chuyện này.”
Gạt người! Rõ ràng chính là chuyện này mà, nếu không, vị đại luật sư này làm sao lại bắt đầu sờ loạn trên cơ thể cô rồi……
“Em sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm đâu…… Anh yên tâm.” Bị anh vuốt ve khơi dậy tiếng rên rỉ, trong miệng lại vẫn tiếp tục đoán đáp án của anh.
Thân hình cao lớn cường tráng hơi chấn động, từ giữa cổ cô ngẩng đầu lên, con ngươi đen có chút không thoải mái chăm chú nhìn cô. “Vì sao lại không?”
“Đàn ông không phải đều như vậy sao?” Cô khẽ hôn mi tâm (hai đầu lông mày) đang nhíu chặt của anh, mỉm cười ngọt ngào. “Nhưng nếu anh thật sự muốn chịu trách nhiệm, em có thể cho anh chịu trách nhiệm một chút.”
“Hừ.” Toàn nói lung tung, Tiêu Hằng Uẩn khuỷu tay chống ở hai bên sườn cô, từ trên cao nhìn xuống, dứt khoát nói thẳng: “Có lẽ em nên đem chuyện về lá thư giải thích rõ ràng với anh chứ? Cái người tự xưng là bạn học của anh, anh trai em Hoa Khi Quỳ rốt cuộc là ai?”
“Ah.” Hoa Khi Quỳ tên này là do anh trai biết Tiêu Hằng Uẩn không có khả năng nhớ người khác mới tùy tiện bịa đặt, xem ra anh chỉ đang thăm dò thôi. Aizzz! Cô ghét nói dối, hơn nữa là nói dối anh.
Nhưng vì anh trai cô không thể không nói dối. “Thực ra anh trai em không phải là bạn học với anh, là ở trong một trận đấu nhu đạo nào đó có gặp qua anh, về sau em lại vì chuyện bị anh và anh Lang làm bị thương, cho nên anh ấy cảm thấy anh nợ em một cái nhân tình, vì thế khi anh ấy buôn bán thất bại thiếu tiền chạy nợ mới đem em phó thác cho anh…… Như vậy đó.”
“Như vậy thôi?” Nghe qua tuyệt đối không thể tin được, nhưng anh lại lựa chọn tin tưởng cô.
“Anh có biết vì sao tên của em gọi là Sơ Tâm không?” Cô bỗng nhiên chuyển chủ đề, trong con ngươi có sự nghiêm túc hiếm có, nhẹ nhàng mơn trớn vầng trán anh tuấn sáng sủa của anh. “Mẹ em vì phát sinh tình cảm với một người đã có vợ mà chấp nhận làm bồ nhí, bà không sợ mọi người xung quanh khinh bỉ bà, chỉ nghĩ đến việc mình đã tìm được tình yêu đích thực, nhưng mà sau khi làm bà ấy có mang em, lại bởi vì dáng người đã không còn như xưa mà đánh mất đi tình yêu của người đàn ông kia đối với bà.”
Trên đôi mi thanh tú của cô khẽ lộ ra chút ưu sầu hiếm có, nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy đau lòng.
“Sau này mẹ em lấy một người khác, rồi đổi tên của em thành Sơ Tâm . Hy vọng có một ngày, em sẽ gặp được một người yêu em, cho dù em có trở nên xấu xí hay già nua, cho dù em có làm cho anh ấy khổ sở, tức giận, đau lòng, thất vọng, anh ấy vẫn có thể yêu em bằng trái tim yêu thương của thưở ban đầu.”
Đôi mắt phượng sáng lấp lánh của Hoa Sơ Tâm lấp lánh nhìn anh, người thông minh như anh, hẳn là có thể lĩnh hội ý tứ của cô.
Nếu thật sự yêu cô, cho dù cô là ai, anh đều sẽ yêu cô.
Tiêu Hằng Uẩn không trả lời, chỉ cúi người xuống hôn lên cánh môi xinh đẹp, từ chối trả lời.