Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trác Hoành Tứ cũng không thể nào nhớ nổi,dường như đã lâu lắm rồi hắn không được hưởng thụ một đêm hoan ái “Công bằng” như vậy,lần này hắn không chỉ cho đi, mà còn được nhận lại, sự yêu thương ấm áp trong lòng ngực lại càng dâng trào sôi sục.

Cục cưng của hắn quả thực rất đặc biệt, không hề giống với người thường, thế này thì làm sao hắn có thể bỏ qua được kỳ tích lớn nhất của cuộc đời mình đây?

“Chúng ta cùng nhau hưởng thụ nhé, tôi phải làm thêm một lần nữa.”

Hắn nhẹ nhàng nhấc đôi bàn tay của William lên, cảm động hôn lên những ngón tay bướng bỉnh vừa mới âu yếm cho hắn, mỗi một ngón,đều được Trác Hoành Tứ yêu thương hôn qua, sau đó hắn nâng tiếu mông của y lên cao, chậm rãi tiến nhập vào bên trong cơ thể đối phương, hắn nghe được hơi thở dồn dập thô suyễn của chính mình, cũng nghe được thanh âm ngâm nga nỉ non của người ở dưới thân.

Chỉ sợ là cả đời này, hắn cũng không thể nào buông tha cho y, một người vừa quật cường vừa xinh đẹp, đồng thời cũng đối xử với hắn thật tốt.

William khiến cho hắn quên đi bản thân mình đã từng là một gã trai bao bị xã hội khinh miệt, hắn hiện tại, chỉ là một người đàn ông đang hạnh phúc trong tình yêu mà thôi.

Ánh dương quang thẩm thấu vào trong gian phòng,đôi rèm cửa sổ bị kéo sang một bên, làm cho tia sáng chói chang từ bên ngoài xuyên thẳng vào, chiếu lên thân thể xích lõa của William đang nằm trên giường.

Dương quang chói lòa, khiến cho cặp mắt nhắm nghiền của William cảm thấy không được khỏe.

Y vươn tay lên, che khuất tia sáng trước mắt, hồn nhiên vẫn chưa phát giác ra thân thể trần trụi của mình đang phơi bày ra một màn phong tình mê người.

Trác Hoành Tứ lại hôn nhẹ lên gương mặt của y: “Cục cưng, tảo an. Bất quá hiện tại đã là buổi trưa rồi, nên gọi là ngọ an ha.” (Tảo an và ngọ an là chào buổi sáng và chào buổi trưa đóa.)

Chớp mắt vài cái, William có thể nhìn thấy rõ vầng thái dương ở bên ngoài đến tột cùng đã lên cao bao nhiêu sào, không ngờ y lại ngủ thẳng đến tận buổi trưa, William vốn muốn xoay người bước xuống giường, nhưng mà thân thể lại mang đến sự đau đớn vô cùng, đau đến mức y phải rên rỉ ra tiếng.

“Đau quá…”

Y biết mình không quen hoan ái cùng nam nhân, nên ngay ngày thứ hai bị đau nhức là điều không thể tránh khỏi, thế nhưng y thật không ngờ lại đau đớn đến mức này, phần thắt lưng hầu như đã vô pháp sử dụng lực.

Nhớ đến buổi giao hoan nhiệt tình đêm qua, y không ngừng phóng đãng yêu cầu vô độ, sự hoan ái của hai người căn bản đã vượt khỏi chừng mực của người bình thường.(2 vợ chồng siêu nhân)

Ngày hôm nay có kết quả như vậy thì cũng đúng. Y đành nằm thẳng ở trên giường, không dám cử động nữa.

“Tôi nghĩ là tôi không đứng dậy nổi.”

William trực tiếp đầu hàng thân thể của chính mình, y không muốn ngược đãi bản thân, cái loại đau đớn này quả thực là muốn lấy mạng y, so với lần đầu tiên bị Trác Hoành Tứ xâm phạm thì còn muốn đau nhức hơn gấp bội.

Trác Hoành Tứ hé miệng cười, bộ dáng William suy yếu thoạt nhìn càng thêm khả ái, hắn nhịn không được,liền vươn bàn tay to lướt qua vòng lưng xinh đẹp của y, nếu không phải cố kỵ thân thể của William bị đau đớn không ngớt, thì sáng sớm ngày hôm nay hắn đã làm thêm một lần nữa.

“Đã đói bụng chưa?”

William không muốn cậy mạnh, đích xác là y đói đến mức choáng váng đầu óc, đêm qua hoan ái nhất định là đã tiêu hao không ít nhiệt lượng.

Y thành thật gật đầu: “Sắp chết đói.”

Trác Hoành Tứ nghe xong vội đi nhanh ra khỏi phòng.

“Tôi ra ngoài mang thức ăn vào cho cậu.”

Không bao lâu sau, hắn bưng một cái mâm lớn tiến vào,bên trên có không ít món ăn thơm ngon đặc sắc.

William rất ít khi ăn thức ăn của Trung Hoa, y nhìn không ra những món này là món gì, thế nhưng khi người ta đã đói bụng sắp chết thì vật gì cũng có thể nhét ngay vào trong mồm.

“Ăn ngon quá!”

Trác Hoành Tứ ngồi ở trên giường, dùng thìa đút cho y ăn, sau đó hắn cũng ăn một ngụm, hai người cứ anh một ngụm, tôi một ngụm cho đến khi chén đĩa đều trở nên sạch nhẵn; trong quá trình ăn, Trác Hoành Tứ vẫn nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của William, bộ dáng giống như rất muốn ăn tươi nuốt sống y vào trong bụng.

“Tôi ăn no rồi, bây giờ chỉ muốn ngủ…”(Bó tay,em ấy ngù dậy,ko đánh răng đã ăn cơm ngay,sau đó lại ngủ.Là heo a?)

William thật sự là không muốn động đậy, dù có bị người ta mắng là heo,thì y cũng chấp nhận. (khụ …)

Thân thể mệt mỏi cùng đau đớn, thế nhưng vào đêm hôm qua,sau khi cả hai đã trải qua sự vận động miệt mài cùng dai dẳng, đầu óc của y dường như cũng có phần thư thái hơn, áp lực công việc gần như đã biến mất hẳn.

Y rất khoái trá, hơn nữa là phi thường khoái trá, William đối với chuyện tình đêm qua một điểm cũng không hề hối hận.

Bởi vì đêm qua thực sự rất tuyệt, cho nên y tuyệt đối không hối hận.

Trác Hoành Tứ sau khi ăn xong thì mang chén đĩa cho vào máy rửa chén tự động, hắn chậm rãi quay trở lại phòng,cũng không quên hạ rèm cửa sổ xuống, kế đó lại từ tốn bước đến bên giường, bắt đầu cởi quần áo.

William chặt chẽ theo dõi mỗi một động tác cởi quần áo của hắn, y nghĩ mình rất giống một nữ nhân đang cơ khát, nước miếng chảy ròng ròng khi nhìn nam nhân đối diện “múa thoát y”.

Bởi vì hình dáng lúc Trác Hoành Tứ cởi quần áo gợi cảm đến cực điểm, y không biết có nên dùng hai từ “Gợi cảm” để hình dung về nam nhân hay không, thế nhưng…. Trác Hoành Tứ thực sự rất gợi cảm.

“Tôi đang nghĩ, không biết có nên lấy một ít tiền nhét vào trong quần lót của anh hay không? Tôi thấy mình giống như đang xem tiết mục mãnh nam thoát y.”

Ánh mắt của William hầu như không thể ly khai khỏi cơ thể Trác Hoành Tứ, nước bọt cũng sắp chảy xuống tới cổ.

Lời y nói khiến cho Trác Hoành Tứ cười ha ha, hắn chợt phát giác, thì ra William cũng có lúc rất hài hước.

“Cục cưng, tôi tình nguyện dùng tay của cậu thay tiền, trực tiếp nhét vào quần lót của tôi.” Hắn trả lời tựa như một sắc lang.

“Xí.”

William đối vời lời khiêu khích của hắn khinh xuy một tiếng, thản nhiên nằm xuống giường, khẽ động cũng không muốn động, dù cho y có muốn nhét tay vào trong quần của Trác Hoành Tứ, thì hiện tại cũng đau đến mức không động đậy được.

“Chờ đến lúc thân thể tôi không còn đau nữa, xin bảo đảm với anh,tôi nhất định sẽ làm như vậy.”

Giường chiếu bởi vì trọng lượng mà bị hãm xuống, Trác Hoành Tứ *** tiến nhập vào trong chăn bông, hắn ôm lấy thắt lưng của William, khiến cho thân thể y dán chặt vào người mình, hấp thu được nhiệt độ cơ thể của nhau.

” Trác Hoành Tứ…”

William nhẹ gọi tên hắn, hai người lúc này thân mật tựa như một đôi tình nhân, William cũng không muốn đẩy ra hắn, thậm chí còn muốn giây phút này tồn tại đến vĩnh viễn.

Ngay khi bọn họ chỉ mới quen nhau được vài ngày, thế nhưng,loại cảm giác thân thiết kia giống như đã tồn tại cả một đời, thậm chí còn lâu hơn, chưa từng có người nào khiến cho y mất đi lý trí như vậy.

Trác Hoành Tứ lấy tay vén lên những sợi tóc rơi vãi tán loạn trên mặt William, cục cưng của hắn thật là đẹp quá, đẹp đến mức làm cho hắn tâm đãng thần trì, càng làm cho hắn yêu thương không ngớt.

“Làm sao vậy? Cục cưng?”

“…Vì sao anh lại trở thành trai bao?”

Nghe được vấn đề do y đặt ra, khóe môi Trác Hoành Tứ lộ ra một nụ cười khổ sở, hắn không thích kể khổ với người khác, cho nên chưa từng đề cập những việc riêng tư này với bất cứ ai, ngay cả tiểu đệ Từ Thông Văn cũng không biết rõ về thân thế của hắn; Từ Thông Văn chỉ nhìn thấy bề ngoài tiêu dao của hắn, chứ không biết rằng trước đây hắn đã nếm trải nhiều ít khổ tâm.

“Tôi là một đứa trẻ mồ côi cha, không có tiền đi học, mẹ lại bị bệnh nặng, trong nhà vô cùng khốn quẫn, nếu không bán thân thì biết lấy tiền ở đâu ra? Huống chi tôi không thích những việc trộm cắp vô đạo đức.”

“Vậy… bây giờ mẹ anh đã khỏi bệnh chưa?”

Trác Hoành Tứ hôn một chút lên trán của y, thảm đạm nở nụ cười nhợt nhạt.

“Khi tôi có tiền thì mẹ đã qua đời, tất cả đều không còn kịp nữa….”

William ôm chặt lấy hắn, như muốn chia sẻ một chút hơi ấm cảm thông, dường như y cũng có thể cảm thụ được những nỗi đau mà Trác Hoành Tứ đã từng trải qua.

“Cha mẹ tôi đã mất vào một năm trước do tai nạn giao thông, ngày đó trời mưa to lắm, có lẽ vì vậy mà bọn họ không nhìn thấy rõ đường đi, chiếc xe va vào một thân cây đại thụ, sau đó lao thẳng xuống lòng sông, ngay cả thi thể cũng tìm không được, căn bản ngày hôm đó tôi cũng định đi theo bọn họ để ra ngoài ăn tối, bất quá lại có việc đột xuất, nên tôi không trở về nhà…”

“Cục cưng đáng thương, nhất định là những ngày tháng đó cậu rất khổ sở, đang yên đang lành bỗng dưng cha mẹ lại mất, không giống như tôi,từ khi tôi còn nhỏ thì mẹ đã đau ốm liên miên, tôi tùy thời đều chuẩn bị tâm lý trước; vậy mà khi mẹ mất,tôi vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật…..”

Nói đến đây, hai người không hẹn mà cùng trở nên trầm mặc.

Trác Hoành Tứ dùng bàn tay to, nhẹ nhàng mơn trớn lên thắt lưng của William, vuốt ve cặp mông mềm mại và co dãn, dường như đang muốn làm dịu đi bầu không khí ảm đạm hiện tại.

“Thật là đẹp, cục cưng, đêm qua chính là một trải nghiệm tốt đẹp nhất trong cuộc đời của tôi.”

“Tôi đoán trải nghiệm của anh nhất định là có rất nhiều.” William có điểm chua ngoa, mỉa mai đáp trả hắn một câu.

Nghe vậy, Trác Hoành Tứ lại cười to một trận.

“Kinh nghiệm đáng giá nhất.”

Trác Hoành Tứ nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của y: “Yên tâm, cậu tuyệt hơn những người kia nhiều.”

Cơ thể William tựa như đang bị một đoàn hỏa diễm thiêu đốt, thế nhưng khi Trác Hoành Tứ vừa mới dùng bàn tay to mơn trớn một chút lên da thịt của y, toàn thân William liền trở nên khô nóng, không khác gì một con mèo cái bị động dục, khí tức trở nên hỗn loạn, đôi mắt vốn đang hung hăng liếc nhìn Trác Hoành Tứ cũng bắt đầu trở nên ngây dại.

Nếu như chỉ là ngây ngẩn thì cũng tốt, nhưng y thậm chí còn động tay động chân, bắt đầu vuốt ve khuôn ngực săn chắc của Trác Hoành Tứ, sau đó ánh mắt chậm rãi di chuyển xuống dưới, nhìn đến bộ vị nam tính tối hôm qua đã khiến cho y đau đớn không thôi, cũng khiến cho y kêu thét đến chói tai, nơi đó đang càng ngày càng trướng to ra, bộ dáng vô cùng kiên quyết.

“Đôi mắt không nên nhìn loạn, cậu đang cố ý khiêu khích tôi sao?”

Trác Hoành Tứ nâng cằm y lên, không cho ánh mắt của y tiếp tục chuyển dời xuống phía dưới, đồng thời cũng cúi đầu tặng cho y một nụ hôn nồng nhiệt.

William cũng ôm chặt cổ của hắn, lớn mật hôn đáp trả lại.

Đã làm tình suốt cả buổi tối, cho nên y cũng không còn xấu hổ nữa, dù sao việc mà hai người đã làm hôm qua, nếu muốn nhắc lại, chỉ sợ y sẽ thẹn đến mức bốc cháy toàn thân.

Nụ hôn này vừa quấn quít vừa say sưa, hai người đều tham lam hút lấy mật dịch của nhau, cho dù cảm thấy khó hô hấp, nhưng tay chân cũng không muốn ly khai đối phương.

William hạ tay xuống, vỗ về lên cự vật to lớn của Trác Hoành Tứ, khối nam tính nằm trên tay của y, giống như đang hiện hữu sinh mệnh,nó khẽ rung động, khiến nhiệt tâm lại nổi lên một cỗ ***, yết hầu cũng trở nên khô khốc.

“Anh nghĩ chỉ cần hôn là đủ rồi sao?”

Y thấp giọng mời gọi Trác Hoành Tứ.

Trác Hoành Tứ quyết định thoát khỏi đôi tay sắc ma của y, cự tuyệt một cách phi thường triệt để.

“Hôn là đủ rồi, tôi không muốn cậu phải nhập viện.”

Nói cũng đúng, William đành buông tha cho hắn, chưa bao giờ y nghĩ mình lại háo sắc đến trình độ này, thân thể đã đau nhức thành như vậy, mà còn muốn câu dẫn Trác Hoành Tứ, thật sự là ngoài định liệu của y.

“Tôi nghĩ hình như bắt đầu từ tối hôm qua, tôi đã biến thành một tên sắc quỷ.” Nhìn thấy Trác Hoành Tứ trước mắt, muốn ăn nhưng ăn không được,William chỉ còn cách thì thào oán giận.

Những lời này lại khiến cho Trác Hoành Tứ phát ra một trận cuồng tiếu.

Tiếng cười của hắn rung động phế phủ, khiến cho William đang nằm trong lòng cũng có thể cảm thụ được sự khoái trá cùng sung sướng.

William chậm rãi nhắm mắt lại, nửa mê nửa tỉnh, mơ màng đi vào giấc ngủ.

Đến buổi tối, thân thể đau đớn mềm nhũn của William do đã được nghỉ ngơi suốt một ngày đêm, nên cũng có thể miễn cưỡng cử động được một chút.

Bên trong gian phòng bị rèm cửa sổ bao kín, cho nên thập phần hắc ám, bên cạnh giường, Trác Hoành Tứ còn ân cần thắp một ngọn đèn ngỏ, ánh sáng yếu ớt không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của y, nhưng có thể giúp y nhìn rõ được vài thứ trong bóng đêm.

William đi chân trần ra khỏi phòng, phòng khách vô cùng vắng vẻ, chỉ vang lên vài dãy âm thanh đứt quãng, William dỏng tai lên nghe, đây là thanh âm khi gõ bàn phím máy vi tính.

Y đi về phía truyền ra thanh âm, gian phòng kia khép hờ cửa, y thấy Trác Hoành Tứ đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, thần tình phi thường chuyên chú, ngay cả lúc y đẩy cửa vào mà hắn cũng không hề phát hiện ra.

William đi tới bên cạnh hắn, kinh ngạc nhìn hồ sơ trên màn hình, không phải Trác Hoành Tứ đang xem những trang web đồi trụy, mà hắn đang nhìn vào bản hồ sơ tài vụ của công ty.

Không chỉ là hồ sơ tài vụ mà thôi, thậm chí còn có bảng giá tiền của các quốc gia khác, kỳ hạn giao hàng,đồ thị cổ phiếu, có một vài báo cáo phi thường chi tiết và chuyên nghiệp, y đã từng xem qua nhiều hồ sơ báo cáo của công ty, thế nhưng muốn nhìn ra sự ảo diệu trong những bản báo cáo này thì không phải ai cũng có thể làm được.

“Anh kinh doanh công ty sao?”

Y kinh ngạc đến không dám tin tưởng.

Trác Hoành Tứ từ trên ghế đứng lên, xoay người ôm y vào trong lòng, săn sóc hỏi han ân cần: “Đói bụng chưa? Thân thể đã đỡ đau rồi chứ?”

William không muốn hắn đánh trống lảng, vội đẩy Trác Hoành Tứ ra, chỉ tay vào màn hình máy vi tính, hỏi lại một lần nữa:

“Anh kinh doanh công ty sao?”

Trác Hoành Tứ đóng máy vi tính lại, đơn giản giải thích: “Không hẳn là kinh doanh, chỉ là nghiên cứu một ít hồ sơ, rồi quyết định xem có nên đầu tư vào công ty này hay không, nghiên cứu xem công ty có phát triển hay không; tôi chỉ là một cổ đông nhỏ, việc kinh doanh đều do người chuyên nghiệp quản lí.”

“Anh không phải là trai bao hay sao?” Trác Hoành Tứ rõ ràng đã nói qua với y,hắn là trai bao cơ mà.

“Đó là trước đây, bây giờ tôi đã giải nghệ rồi.”

Trác Hoành Tứ nhe răng cười, cười thật nghịch ngợm:”Bất quá gần đây được cậu bao dưỡng, tôi mới phá lệ trở về nghề cũ đó mà.”

Hắn liền ôm eo William, thân thể tràn ngập nhiệt lực gần kề thân thể của y: “Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi, tôi biết vài nhà hàng rất ngon!”

Hắn chớp mắt một cái, nhẹ nhàng thổi khí vào lỗ tai William: “Chờ một chút nữa tôi sẽ đi giáo huấn một người, có muốn cùng đi không? Bởi vì gã, nên mới hại cậu bị tôi thượng….”

Thân thể William rung động một chút, lập tức lại nghĩ đến lần đầu tiên bọn họ gặp nhau trong khách sạn, Trác Hoành Tứ đã kê đơn, hại y thần trí không rõ ràng,sau đó lại xâm phạm y.

“Khách hàng đưa tiền cho anh,bảo anh đi xâm phạm nam nhân à?”

William hoài nghi nhìn chằm chằm Trác Hoành Tứ, bằng không vì sao hắn lại phải sống chết đi tìm nam nhân kia như thế?

“Điều không phải, tôi chỉ trả thù giùm tên đàn em trước đây thôi, vợ của nó bị một tên nam nhân xấu xa dụ dỗ, vốn tôi định kê đơn gã, sau đó dùng đống đồ trong chiếc túi da màu đen kia để làm đạo cụ,cuối cùng chụp vài tấm ảnh làm kỉ niệm, để tên nam nhân kia từ bỏ bà xã của nó, ai dè…”

Dừng lại một chút, hắn nhẹ nhàng xoa bóp mông của William, mê đắm nói: “Thế nhưng sau khi cậu bị kê đơn, thật sự là rất đẹp, rất mê người, hại tôi khống chế không được, nên mới làm đến cùng.”

Chuyện đêm hôm đó, từng khiến cho William rất căm phẫn, thế nhưng hiện nay tâm tình của y đang tốt vô cùng, cho nên y chỉ cảm thấy buồn cười khi nhớ lại.

Trác Hoành Tứ nắn nắn mông của y, William cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, liền giơ tay ra nhéo mông hắn.

“Tôi bỏ tiền bao dưỡng anh, sao chỉ có mình anh được nắn mông tôi, tôi cũng muốn nhéo cho đã nghiền.”

William lớn mật nói, khiến cho Trác Hoành Tứ cười khẽ: “Có muốn tôi đánh cho gã mấy quyền hay không? Đều là lỗi của gã, nên đêm kia cậu mới gặp phải tôi.”

Đôi tay Trác Hoành Tứ ly khai cánh mông của y, bắt đầu chậm rãi mơn trớn lên vùng ngực.

“Không được, tôi phải cảm tạ gã, nhờ gã nên tôi mới có thể bao dưỡng được một tình nhân nóng bỏng như vậy.”

“Nói như vậy, cậu cảm thấy đêm qua tôi phục vụ rất tốt đúng không?”

Trải nghiệm đêm qua quả thực đã vượt quá sức tưởng tượng, William không chỉ thoả mãn, mà y còn thấy toàn thân thần thanh khí sảng, nếu không phải hôm nay có chuyện quan trọng, thì bây giờ chắc y vẫn còn nằm lại trên giường, đợi Trác Hoành Tứ bước vào trong phòng, nhào đến bên người của y.(Aizz,ko còn lời nào để nói. Em ý đúng là một trong những em thụ háo sắc nhất mùa giải.)

“Phi thường thoả mãn.”

William nâng cằm lên, vô cùng khát cầu nụ hôn, y dùng thanh âm khàn khàn gợi tình để trả lời.

Trác Hoành Tứ triền miên hôn lên đôi môi của y, hai tay khoát lên đầu vai William.

Khí tức của William lại bắt đầu hỗn loạn, hôn hồi lâu, y mới đẩy Trác Hoành Tứ ra.

“Tôi phải đi về nhà Taylor, gần đây tôi đang ở nhà của anh họ, còn một ít vấn đề chính sách cần phải thương thảo, nên tôi không thể ở lại đây được.”

Trác Hoành Tứ phảng phất cũng biết y còn vướng bận nhiều sự tình, phi thường thẳng thắn tiễn William ra tới cửa, còn hôn lên mặt của y một cái.

“Lúc nào có thể gặp lại cậu?”

“Lúc nào tôi rảnh rỗi.”

William nói ra thật lãnh đạm, dường như sự phóng túng đêm qua căn bản không hề tồn tại.

Trác Hoành Tứ cũng không hỏi gì thêm,có lẽ hắn đã sớm biết cá tính ngoại lãnh nội nhiệt của William, hắn mở cửa,sau đó tiễn y đi ra ngoài.

“Số điện thoại di động của tôi ở bên trong, tùy thời đều có thể tìm tôi.”

Từ trong túi xuất ra một chiếc điện thoại di động màu sắc rực rỡ, Trác Hoành Tứ cầm lấy đưa cho William.

William hơi giật mình một chút, lập tức biết đây là do Trác Hoành Tứ đã chuẩn bị trước, lúc này muốn tặng lại cho y. ( đc trai bao tặng dt kìa @[email protected]’’)

Y im lặng nhận lấy, nhét vào trong túi quần, chậm rãi đạp nhẹ vài bước về phía trước, sau đó y khe khẽ dâng lên một nụ hôn sâu trên khuôn mặt của đối phương.

“Chờ tôi trở về xem kĩ danh sách của những người đã tham gia yến hội đêm qua, sau đó tôi sẽ liên lạc với anh.”

Đây mới là mục đích chính mà William quay về nhà Taylor.

Trác Hoành Tứ vỗ về mái tóc vàng của y, hắn biết rõ William trở lại nhà Taylor tựa như tiến nhập vào long đàm hổ huyệt, thế nhưng hắn không có cách nào để giữ y lại, hắn biết cho dù có lợi dụng các mối quan hệ, thì cũng không thể lấy được bản danh sách tối hôm qua.

“Phải cẩn thận, không chừng tên sát thủ nhặt được thiếp mời của người khác, hoặc là quen biết với chủ nhân của bữa tiệc.”

Trác Hoành Tứ nhắc nhở y.

“Tôi tin tưởng Taylor sẽ không đối xử với tôi như vậy đâu, trong đó nhất định có vấn đề.”

William liền ngẩng mặt lên phản bác.

Ánh mắt của y rất cố định, khiến cho ***g ngực Trác Hoành Tứ cảm thấy một trận co rút, tính cách quật cường cùng dũng khí của y khiến hắn rất thích thú, nhưng đôi khi cũng làm cho hắn lo lắng vô cùng.

Hắn vươn tay ôm William vào trong lòng:”Nếu có tin tức gì thì phải lập tức liên lạc với tôi, tốt nhất là đi khỏi nhà Taylor, đến đây ở với tôi cho an toàn. ”

William không có trả lời, chỉ là nhẹ nhàng đẩy hắn ra, ly khai khỏi vòng tay ôm ấp của hắn.

Sau đó y cũng không quay đầu lại mà rời đi, dường như William biết rõ đây chính là thời khắc mà mình phải tự lực cánh sinh, bất luận kẻ nào cũng không thể giúp đỡ cho y được.

Ngoại trừ chính bản thân mình.

—————————————

Sắp hoàn rùi,dạo này lượt rate giảm thê thảm luôn T_T”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK