• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Khi Lệnh Điềm làm xong một loạt kiểm tra đã là đêm khuya tĩnh lặng, ngôi sao như ẩn như hiện treo trên màn trời đen nhánh.
Căn cứ theo phân tích kết quả kiểm tra, vẫn chưa phát hiện mạch máu não của Lệnh Điềm bị tắc nghẽn, xuất huyết hay có vấn đề gì.

Trước mắt y học chưa có phương pháp chữa trị hữu hiệu cho rình trạng ký ức rối loạn.

Bác sĩ kiến nghị Lệnh Điềm nghỉ ngơi nhiều hơn, bổ sung dinh ngưỡng, không nên tiến hành kích thích cô mạnh mẽ, dễ gây ra phản ứng ngược.
Thuận theo tự nhiên, nói không chừng rất nhanh là có thể khôi phục bình thường.
Kết quả này làm trong lòng Lệnh Văn Sâm và Tống Thư Uyển như có một tảng đá lớn đè nặng.

Thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên, tình huống lạc quan nhất là ngay ngày hôm sau Lệnh Điềm sẽ bình thường trở lại.
Nhưng vạn nhất……
Hai người không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn Phó Trầm Nghiên một cái.
Phó Trầm Nghiên không nói gì thêm, anh vô cùng bình tĩnh, một đôi mắt đen sâu không thấy đáy, không ai nhìn ra trong lòng anh đang nghĩ gì.

Ba người từ văn phòng bác sĩ quay lại phòng bệnh của Lệnh Điềm, Lệnh Điềm không hỏi bọn họ về kết quả kiểm tra, chỉ hỏi: “Có thể về nhà không?”
Cô không thích mùi nước sát trùng ở bệnh viện, cảm giác lạnh như băng.
Tống Thư Uyển: “Điềm Điềm, bác sĩ kiến nghị con ở lại bệnh viện mấy ngày để quan sát.”
Lệnh Điềm không cho là đúng: “Ở nhà cũng quan sát được mà, nếu con thấy không khỏe thì sẽ lại vào viện.”
Lệnh Văn Sâm cuối cùng là thuận theo ý con gái: “Được rồi, bây giờ chúng ta về nhà.”
Lệnh Điềm lại hơi ngập ngừng, trên gương mặt trắng nõn bỗng nhiên nổi một rặng mây hồng nhạt, cô liếc mắt nhìn Phó Trầm Nghiên một cái, thấp giọng nói: “Con muốn ở bên A Nghiên…”
Đọc tại Wattpad chính chủ @Azkieu.

Sau khi trải qua tai nạn lần này, cô cảm thấy mình càng thêm yêu Phó Trầm Nghiên, dù là một khắc cũng không muốn rời xa anh.
Phó Trầm Nghiên ngước mắt, ánh mắt chạm với ánh mắt có chút thẹn thùng của Lệnh Điềm, anh chậm chạp không thu tầm mắt lại, dáng vẻ thâm trầm mang theo hai phần triền miên.
Tim Lệnh Điềm lại đập không nghe lời, gương mặt cũng bắt đầu nóng như bị thiêu cháy.
Tống Thư Uyển giống như chịu kinh hách, không thể tin được mà nhìn con gái mình: " Điềm Điềm, con… muốn cùng Phó tiên sinh về nhà?"
Từ nhỏ Lệnh Điềm đã rất lưu luyến gia đình, khi phần lớn bạn bè xung quanh lựa chọn đi du học, cô lại chọn học ở trong nước.
Ngày thường đi ra ngoài chơi cũng chưa bao giờ về sau 10 giờ tối, không bao giờ khiến bọn họ lo lắng.

Nhưng mà bây giờ, con bé lại muốn về nhà một người đàn ông xa lạ!
Tống Thư Uyển liếc mắt nhìn Phó Trầm Nghiên một cái.

Kể cả người đàn ông này ngày thường không lại gần phụ nữ, bây giờ có một khối thịt thơm mềm dâng đến tận miệng như vậy, thực sự có thể nhịn được mà không cắn một miếng sao?
Gương mặt Lệnh Điềm càng đỏ thêm một ít, gật gật đầu: “Vâng, con muốn cùng A Nghiên về nhà.”
“Không được!”
“Không được!”
Lệnh Văn Sâm cùng Tống Thư Uyển đồng thời lên tiếng, hiển nhiên hai người đều vô cùng để ý con gái bảo bối của mình cứ như vậy mà đi theo người khác.
Lệnh Điềm nhíu mày: “Vì sao?”
Cô chỉ là muốn cùng người mình thích ở bên nhau, vì cái gì mà không cho cô như ý.

Tống Thư Uyển: “Bây giờ con vẫn còn nhỏ.”
Lệnh Điềm: “Con 21 tuổi rồi.”
Tống Thư Uyển: “…… Dù sao cũng không được.”
Lúc này, Phó Trầm Nghiên ở một bên mới chậm rãi mở miệng: “Lệnh phu nhân, bác sĩ đã dặn hiện tại cô ấy không thể bị kích thích.

Cho nên chỉ sợ cô ấy sẽ không thể cùng hai người về Lệnh gia."
Tống Thư Uyển hơi giật mình, rất nhanh đã phản ứng lại.

Nhìn trạng thái hiện tại của Lệnh Điềm, việc Lệnh gia phá sản không còn tồn tại trong trí nhớ của con bé, con bé đại khái còn tưởng rằng chính mình vẫn là tiểu công chúa của Chúng Sâm, muốn gì được nấy…
Nếu đêm nay bọn họ đưa con bé về Lệnh gia, ngày mai nó sẽ phải theo chân bọn họ bị đuổi khỏi căn biệt thự lớn kia, lại một lần nữa phải đối mặt với sự thật là Lệnh gia đã phá sản.

Loại kích thích này một chút cũng không nhỏ.
Lệnh Văn Sâm cũng nghĩ đến điểm này, hai vợ chồng đồng thời trầm mặc.
Chúng Sâm phá sản, Lệnh Điềm chịu đả kích lớn.

Tuy rằng con bé không nói nhưng hai người đều biết nội tâm con bé rất thống khổ, rất tự trách, hiện tại quên đi chuyện này cũng tốt
Từ khi tình hình Chúng Sâm bắt đầu đi xuống, bọn họ đã không còn thấy những ngôi sao lấp lánh trong ánh mắt Lệnh Điềm.


Con bé không còn niềm vui.
Phó Trầm Nghiên nhìn Lệnh Điềm, ôn nhu hỏi: “Điềm Điềm, em muốn cùng tôi về nhà?”
Lệnh Điềm gật đầu, trong mắt hạnh hiện lên một mảng sao trời: “Vâng, em không muốn xa anh.”
Phó Trầm Nghiên gật đầu, chuyển mắt nhìn về phía Lệnh Văn Sâm: “Lệnh tiên sinh, chuyện lúc nãy tôi hỏi ngài thì sao?”
Lệnh Văn Sâm hiểu ý anh, dùng ánh mắt dò hỏi Tống Thư Uyển bên cạnh.
Tống Thư Uyển trầm mặc hai giây, lắc đầu nói: “Không có.”
Trước khi xảy ra tai nạn xe cộ, Lệnh Điềm chưa gặp được người nào khiến con bé động tâm.

“Mọi người đang nói về cái gì thế?” Vẻ mặt Lệnh Điềm mờ mịt, hoàn toàn nghe không hiểu ba người đang nói chuyện bí mật gì.
Không ai trả lời cô, chỉ thấy đáy mắt Phó Trầm Nghiên nổi lên ý cười nhàn nhạt, bàn tay người đàn ông ấm áp nhẹ nhàng cầm lấy tay cô.
“Được, tôi đưa em về nhà.”
Tác giả có lời muốn nói: Ôm ấp hôn hít nâng lên cao ngọt ngào sinh hoạt muốn mở ra lạp ~.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK