• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hoạ Y bước vào trong với Lư công công, Lữ Vỹ Kỳ định bước vào thì bị Sở Tiêu ngăn lại.

Hoàng Khang Dụ ngồi trên ghế, mặt mày khó chịu, thấy Hoạ Y xuất hiện vết nhăn trên trán càng sâu hơn.

Hoạ Y đương nhiên hiểu rõ phụ hoàng không ưa thích gì mình nhưng cũng không thể làm gì khác.

Nàng đứng nghiêm trang hành lễ.

- Hoàng nhi bái kiến phụ hoàng.

- Quỳ xuống.

Không đợi Hoạ Y nói câu nào, Hoàng Khang Dụ đã gấp gáp thị uy trước mặt nàng.

Đường đường là Đế vương của một nước nhưng trong tay chỉ nắm có một nửa quyền hành, nửa còn lại nằm trong tay người đang ngồi trên ghế kia.

Hoạ Y cũng không bất ngờ trước thái độ của phụ hoàng, nàng ngoan ngoãn quỳ xuống, rửa tai" đợi.

Hoàng Khang Dụ lớn tiếng trách móc.

- Ta rời cung mới được một tháng, Hoàng thượng lại hồ đồ rước loại tạp nham bẩn thỉu về cung, Hàn Canh có ý tốt nhắc nhở lại bị đe doạ đến tước vị, còn Đại phò mã có công trừ gian Hoàng thượng lại gấp gáp rút về cung nghỉ phép.

Hai chữ Hoàng thượng này có xứng để gọi không?
Xứng hay không xứng? Hoạ Y cười thầm trong lòng, đối với phụ hoàng chỉ có nàng là không xứng.

Nịnh thần rót vào tai mấy lời ngon ngọt, Người nói nàng hồ đồ, Hoàng nữ yêu chiều nhất của Người kể than với Người vài câu Người liền đem nàng ra trách mắng.

Không cần nói Hoạ Y cũng biết ai là người kéo dây đằng sau mỗi lời nói của Thái thượng hoàng.


Nàng cũng không tỏ vẻ oan ức, bởi lời của nàng vốn dĩ chẳng vừa tai của Người.

Nhưng lời muốn nói thì vẫn phải nói.

- Phụ hoàng, mỗi chuyện Hoàng nhi làm đều suy nghĩ rất cẩn trọng.

Trương thiếu úy mới thành thân, hoàng tỷ chắc chắn rất mong đợi sum họp, cho nên...!
- Cho nên hoàng thượng mới rút đại phò mã về cung để cho người của mình vào thay thế.

Hoàng Khang Dụ tức tối ngắt lời Hoạ Y, một mực khẳng định nàng là đang có ý tạo phản.

Hoạ Y biết phụ hoàng đã tức giận đến mức cực đại, cho dù nàng có nói gì đi nữa cũng bằng thừa, nàng cực kỳ bình tĩnh, khuôn mặt điềm nhiên đến đáng sợ.

Điều này càng làm Hoàng Khang Dụ bốc hỏa, lấy chút bình tĩnh còn sót lại gằn giọng nói.

- Lệnh bài thông quan của đại phò mã mau chóng trả lại ngay.

Hoạ Y ngước nhìn ông ta, đôi mắt nàng trong như nước, giọng nói vô cùng lãnh đạm.

- Phụ hoàng, nhi thần mới là người ngồi trên ngai vàng, điều binh khiển tướng là chức trách của hoàng nhi.

Lời nàng nói đã chạm tới đỉnh điểm của Hoàng Khang Dụ, ông ta rút roi ngựa từ tay Lư công công nhào tới quật tới tấp vào lưng Hoạ Y, bao nhiêu bực tức đều dồn hết vào tay.

Hoạ Y cắn răng không kêu than, nàng đã quá quen với đòn roi của Hoàng Khang Dụ.

Biết rằng chỉ cần vâng lời nàng sẽ điềm nhiên an phận nhưng nghe lời cũng đồng nghĩa với danh phận bù nhìn.

Huống hồ vẫn còn một Y Cơ đợi nàng nhu nhược để thay ngôi đổi chủ.

Mỗi lằn roi là máu thấm ướt áo, Hoạ Y vẫn gan lì không van xin.

Đến khi đánh đủ rồi Hoàng Khang Dụ mới quăng roi xuống đất.

Máu đã chảy ướt lưng nhưng Hoạ Y vẫn thẳng lưng không khuỵu xuống.

Hoàng Khang Dụ cũng chẳng còn sức mà đánh.

Đôi mắt vẫn nhìn Hoạ Y giống như kẻ thù.

- Nên nhớ quyền hành vẫn còn trong tay ta đừng mong vượt phận.

.

Đam Mỹ H Văn
Hoàng Khang Dụ bỏ lại một câu rồi phủi áo đi vào trong.

Lư công công dìu nàng đứng lên rồi cũng bỏ mặc nàng để đuổi theo Hoàng Khang Dụ.

Hoạ Y đau đến thở không nổi nhưng gương mặt vẫn không hề biến đổi.


Nàng bình tĩnh bước ra ngoài.

Sở Tiêu thấy nàng liền vội vã cầm áo choàng mang theo khoác lên người nàng.

Lữ Vỹ Kỳ vẫn chưa nhìn thấy sự khác thường.

Nên chỉ nối gót đi theo.

Trời đã một màu tối đen, Hoạ Y về lại Cảnh Nghi cung.

Ánh đuốc soi vào bóng lưng nàng thêm đơn độc, Sở Tiêu dìu tay nàng đi đằng trước, sau lưng Lữ Vỹ Kỳ cảm thấy không vui vì trông họ có vẻ hơi thân mật.

Vừa về tới tẩm cung, Uyển Đồng và Tiểu Châu đã tất bật chuẩn bị sẵn nước ấm, bên cạnh còn có Hàn thái y ôm hòm thuốc đứng đợi.

Sở Tiêu dừng ở bên ngoài nhưng Lữ Vỹ Kỳ lại theo Hoạ Y trực tiếp vào trong.

Nàng cũng không cản hắn.

Hoạ Y tiến tới giường nằm sấp xuống, lúc này Lữ Vỹ Kỳ mới cảm thấy có gì đó không đúng.

Áo choàng bên ngoài được Tiểu Châu lấy ra, lớp y phục bên ngoài cũng lột xuống.

Lữ Vỹ Kỳ hốt hoảng định quay mặt đi nhưng giây phút nhìn thấy tấm lưng trắng nõn chằng chịt những vết lằn sâu đẫm máu, hắn lại đứng trừng mắt bất động.

Chỉ mới một lúc thôi, nàng từ tẩm cung của Thái thượng hoàng trở ra, làm sao lại thành ra thế này, ở trên đất Hoàng Hoa này còn ai dám đả thương nàng như thế? Đầu Lữ Vỹ Kỳ đau nhức, khoé miệng cũng bị hàm răng dày vò đến rướm máu.

Khung cảnh trước mắt hiện giờ thật khiến người ta khó lòng nhìn thẳng.

Chẳng ai quan tâm đến sự có mặt của hắn, Tiểu Châu, Uyển Đồng mỗi người một việc, lau vết thương cho Hoạ Y.

Hàn thái y thì đứng một bên bào chế thuốc.

Hoạ Y nhắm nghiền hai mắt, mồ hôi đẫm ướt trán.


- Bệ hạ, loại thuốc lần này dược tính rất mạnh, sẽ gây đau rát gấp mấy lần những loại trước đây nhưng bảo đảm sẽ không để lại sẹo.

Hàn thái y nói nhưng không ai trả lời, chỉ có Lữ Vỹ Kỳ rét run, chắc hẳn đây không phải lần đầu nàng bị thương nặng thế này.

Nó phải diễn ra thường xuyên thế nào thì mấy người bọn họ mới thành thục đến vậy, không ai bảo ai mà vẫn khớp tới từng động tác.

Hàn thái y bắt đầu thoa thuốc, mỗi một lần chạm vào vết thương là trên ga giường lại thêm một vết nhăn, hai tay Hoạ Y bấu chặt vào đệm, cố gắng ngăn tiếng la phát ra từ cổ họng.

Mạnh mẽ đến đâu nàng cũng chỉ là một nữ nhi nhưng tiếng kêu rên của nàng sẽ khiến một số người được đà thoả mãn, Hoạ Y cắn răng chịu đựng để giữ sự tôn nghiêm cho bản thân, cũng để bọn người ngoài kia không hả hê trước sự chật vật của nàng.

Lữ Vỹ Kỳ khó chịu khi nhìn thấy nàng đau đớn mà vẫn cố tỏ ra bản thân rất ổn, nàng là vua cơ mà, tại sao lại để bản thân chịu thiệt thòi đến vậy.

Không ai bảo hắn làm gì, hắn thấy mình thật thừa thãi.

Hai mắt nàng vẫn nhắm nghiền lại, đôi môi đỏ mọng đã sớm trắng bệch không còn sức sống.

Lữ Vỹ Kỳ mặc kệ nàng có cần tới hay không, hắn lấy từ trong chậu một cái khăn ấm, vắt khô rồi đặt trên trán nàng lau nhẹ.

Cảm thấy ấm áp nơi vầng trán, Hoạ Y nhẹ mở mắt, lớp sương phủ trước mặt làm nàng phải chớp mắt mấy lần mới nhìn rõ thân ảnh.

Lữ Vỹ Kỳ một mặt lo lắng dặm mồ hôi cho nàng, hai môi hắn mím chặt vào nhau đầy căng thẳng, giây phút ấy nàng chợt cảm thấy mình thật nhỏ bé, nàng cũng như bao nữ nhân trong thiên hạ cần một chút bình yên.

Lữ Vỹ Kỳ biết nàng đang nhìn mình nhưng vẫn tỏ ra điềm nhiên như không.

So với một Thái tử bị trục xuất, hắn thấy nàng còn đáng thương hơn vạn lần.

Dù gì cũng là hoàng nhi, lại còn là Hoàng thượng, cớ sao Thái thượng hoàng lại tàn nhẫn đến thế..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK