• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Khi Liêu Ngữ Tịch vừa bước ra khỏi cửa cùng Liêu Tuệ Hân thì đã chạm mặt với Triệu Chí Nhan, anh cũng không ngờ rằng cô lại về sớm hơn dự định, anh liếc mắt nhìn sang Liêu Tuệ Hân thì nhận được cái nhìn đầy hàm ý từ cô, ngay lập tức liền xông tới ôm chầm lấy Liêu Ngữ Tịch.

“Ngữ Tịch, em về rồi.


Liêu Tuệ Hân đứng ở phía sau lưng Liêu Ngữ Tịch nhẹ nhàng ghé sát mặt lại gần Triệu Chí Nhan đưa tay vuốt ve gương mặt của anh rồi nở một nụ cười nhẹ, Liêu Ngữ Tịch không để ý rằng mặc dù đang ôm cô nhưng ánh mắt chỉ dán lên người của Liêu Tuệ Hân, người đàn ông này đã không còn để cô trong lòng như năm nào nữa rồi, vậy mà vẫn còn âm thầm lén lút qua lại sau lưng cô như vậy.

“Chí Nhan, em nhớ anh lắm.


Gục đầu lên bả vai của anh khóc lóc, thời gian xa nhau quá lâu giờ gặp lại cứ như cả hàng chục thế kỷ trôi qua, cô nhẹ buông anh ra đưa đôi bàn tay vuốt ve gương mặt của anh.

“Anh ngày càng đẹp ra rồi, chỉ có em là xấu đi thôi.


Triệu Chí Nhan lau nước mắt cho cô dịu dàng như ngày nào.

“Xấu gì chứ? Em là đẹp nhất không ai có thể đẹp hơn em.



Liêu Ngữ Tịch bật cười thành tiếng, cả ba người cùng nhau lên xe đi đến nhà hàng gần đó để ăn uống, lúc này từ phía sau lưng họ người giúp việc đứng lặng lẽ nhìn theo bóng dáng của Liêu Ngữ Tịch khẽ nói.

“Tiểu thư! cô về rồi thật là tốt.


Cra ba người vì ăn mừng ngày Liêu Ngữ Tịch được trả tự do, Triệu Chí Nhan đã đặt một bàn ăn thịnh soạn ở nhà hàng nổi tiếng ở trung tâm thành phố, ngày hôm nay mặc dù cô rất đau lòng vì ba hay tin ba của mình mất nhưng cô rất vui vì bên cạnh vẫn còn em gái và người bạn trai của mình.

“Cạn ly nào!”
Không khí cùng với âm nhạc du dương vang nhẹ khiến cho tâm trạng của Liêu Ngữ Tịch trở nên tốt hơn, cô nâng ly rượu lên khẽ uống cạn một hơi, đã lâu lắm rồi không được ăn ngon và uống rượu như thế này, có vẻ như cũng ngà ngà say cô gục đầu xuống bên bàn, hai người trước mặt thì lại nở nụ cười bí hiểm của một cặp đôi đang gian tình với nhau, Liêu Tuệ Hân nhẹ nhàng đưa bàn chân ngọc ngà của mình cọ vào chân của Triệu Chí Nhan ánh mắt đưa tình.

Cô đi tới khẽ vỗ vai Liêu Ngữ Tịch nói.

“Em đi vệ sinh một chút nha chị.


Liêu Ngữ Tịch mắt nhắm mắt mở vẫy tay.

Triệu Chí Nhan cầm điện thoại lên rồi cũng nói với cô.

“Anh ra ngoài nghe điện thoại.


Liêu Tuệ Hân đi trước còn Triệu Chí Nhan đi sau, cả hai đi ra một góc không có người, cô nhẹ nhàng đẩy anh vào tường mặt khó chịu.

“Tay nào ôm chị ấy? tay nào?”
“Ôm nhưng không có chút cảm xúc nào cả, chỉ ôm em mới có thôi.


“Đáng ghét, sau này qua lại không thoải mái rồi.


Cô khoanh tay trước ngực bĩu môi, Triệu Chí Nhan khẽ thì thầm bên tai của cô giọng nói trầm ấm.


“Lén lút như vậy chẳng phải thích thú hơn sao? như chơi một trò chơi mạo hiểm vậy.


“Em không biết, em muốn công khai cơ.


Liêu Tuệ Hân choàng tay lên cổ của Triệu Chí Nhan, anh khẽ cúi đầu xuống hôn lên đôi môi của Liêu Tuệ Hân, nụ hôn trở nên mãnh liệt hơn anh khẽ bế cô lên rồi mang cô vào phòng vệ sinh gần đó, cặp đôi này đúng là ở đâu cũng có thể phát tình được, lúc này ở bên ngoài Liêu Ngữ Tịch cũng ngủ được mấy giấc rồi, đồ ăn ở trên bàn cũng nguội lạnh, cô bị ánh sáng làm cho chói mắt, cơn say cũng dần qua đi khi mở mắt ra đã không nhìn thấy hai người kia đâu.

Cô vừa định đi tìm họ thì Liêu Tuệ Hân cũng đi vào.

“Chị! chị dậy rồi sao? chúng ta tiếp tục thôi, hôm nay sáng đêm nha.


“Được thôi, nào lại đây uống với chị!”
Triệu Chí Nhan ở nhà vệ sinh chỉnh sửa trang phục lại rồi cũng đi ra ngoài, lúc này anh đi lướt qua một người đàn ông trông cũng rất có khí chất, nhưng đôi mắt sắc lạnh có vẻ rất đáng sợ, bước chân cũng trở nên nhanh chóng quay trở lại bàn tiệc.

“Chí Nhan vào đây, chúng ta uống tiếp nào!”
“Được.


Thật ra lúc hai người đang hoang ái trong nhà vệ sinh thì người đàn ông kia có nghe thấy, nhưng anh cũng không phải loại người thích nhiều chuyện, lúc đi ngang bàn tiệc của Liêu Ngữ Tịch, người đàn ông chợt khựng người lại liếc mắt nhìn sang cô, ánh mắt trở nên thích thú, anh ngẫm lại thời gian cũng đã năm năm rồi, kẻ thế thân cho mình năm đó cũng ra tù rồi sao?
Nhìn vẻ mặt của cô vui vẻ thế kia xem ra không có chút gì là đau khổ cả, năm đó đúng là phải rất cám ơn cô nếu không có cô chắc anh lại phải trốn sang nước ngoài một thời gian rồi, Diệp Khuynh Xuyên nhìn cô ánh mắt trở nên nguy hiểm hơn trầm giọng.


“Gặp lại cô rồi, cô gái.


Anh cũng nhanh chóng rời khỏi đó, nhưng lúc anh rời đi Liêu Ngữ Tịch đã nhìn thấy bóng lưng của anh, trong đầu chợt nhớ tới người đàn ông khốn kiếp đó, cô liền thay đổi sắc mặt dừng lại cuộc vui của mình đứng dậy.

“Em đi vệ sinh một chút sẽ quay lại ngay.


Bước đi cũng có phần loạng choạng, nếu thật sự là anh ta thì Liêu Ngữ Tịch sẽ không để hắn được yên ổn, cô đuổi theo anh ta ra đến tận bên ngoài, bóng lưng quyền lực anh ngày càng đi nhanh hơn khoảng cách giữa hai người lúc này rất xa, cô dốc sức chạy theo nhưng đã không kịp nữa anh ta vừa rẻ sang hướng khác rồi lên xe nhanh chóng rời đi.

“Chết tiệt, mất dấu rồi.


Cô dừng lại thở dốc, đã đuổi theo như vậy mà vẫn không kịp nhưng cô tự trấn an bản thân lại.

“Chắc có lẽ mình nhìn nhầm, do mình cứ nghĩ về hắn nên lúc nào cũng nhìn ra hắn cả.

”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK