• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bố mẹ của Thiệu Diệu Tông chỉ là công nhân bình thường, không nhận biết được mấy chữ, cả đời chưa bước chân rời khỏi Tân Hải, kiến thức hạn hẹp, tự nhiên là anh nói cái gì thì chính là cái đấy.

Đỗ Xuân Phân cũng không để anh có cơ hội suy nghĩ nhiều: "Làm như em nói đi đơn vị làm giấy chứng nhận."Thiệu Diệu Tông choáng váng.

Hồi mới đi chiến trường, nằm trong đường hầm, bị máy bay địch lần lượt dội bom xuống cũng không choáng váng thế này.Đỗ Xuân Phân nhíu mày: "Không được sao?""Không, không phải." Thiệu Diêu Tông nghĩ xem nên nói thế nào, "Em không thấy mọi chuyện quá nhanh hay sao?"Xuân Phân nhẩm trong bụng, anh đã muốn giấu có ở ba năm cũng không ai biết.

Cai chuyện lập gia đình này, cũng giống như mua trái phiếu từ sớm, có được hay không chỉ có trời mới biết.


Hơn nữa cô cũng không sợ Diệu Tông.

Phải ép buộc anh đến nóng nảy, đương nhiên là không thể để anh biết."Quá nhanh rồi."Thiệu Diệu Tông thở nhẹ một hơi, không phải anh kiến thức nông cạn hiểu biết ít là được rồi.Đỗ Xuân Phân:"Chúng ta cũng không còn là những thanh niên trẻ tuổi tìm đối tượng, phải tìm hiểu vài tháng mới bàn luận hôn sự.

Chúng ta là tái hôn, góp gạo thổi cơm sống qua ngày, hỗ trợ lẫn nhau, không kéo nhau xuống là được rồi." Tạm dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Em muốn mau chóng thoát khỏi người thím hai rình rập tiền lương của em, anh vội vã tìm mẹ cho hai đứa bé, chúng ta là tình huống đặc biệt, tình huống đặc biệt thì cách giải quyết phải đặc biệt."Thiệu Diệu Tông nghẹn họng, suýt nữa thì ngất xỉu, hay cho câu "tình huống đặc biệt thì cách giải quyết phải đặc biệt""Em không sợ, không sợ anh là kẻ trong ngoài bất nhất?"Xuân Phân nghĩ thầm, anh dám nói câu này, chứng tỏ anh là người trước sau như một."Anh có hai đứa con gái mà, em sao phải sợ, anh dám đánh em, em sẽ đánh con gái anh."Thiệu Diệu Tông không dám tin, đây, đây là loại người gì vậy?Đỗ Xuân Phân nói tiếp:"Anh đối xử tốt với mẹ con em, em nhất định sẽ đối xử tốt với bố con anh.

Hơn nữa em nghe người ta nói,anh muốn ly hôn phải có sự đồng ý của cả em, em muốn ly hôn cũng phải có sự đồng ý của anh.

Lại còn ở trên địa bàn của anh, anh không cần lo lắng em là mẹ kế ác độc."Thiệu Diệu Tông lo lắng mấy chuyện đó sao.

Đương nhiên không phải.

Đứa bé đã ba tuổi, biết phân biệt ai tốt ai xấu.


Đỗ Xuân Phân dám làm mẹ kế, anh cũng dám làm bố dượng.

Anh chỉ thấy tình huống này có gì sai sai, anh muốn nói nhưng lại không thể nói ra sai cái gì."Anh còn lo lắng cái gì nữa?" Xuân Phân nhíu mày " Em nói anh gạt bố mẹ anh, chỉ là tạm thời, qua mấy ngày thím hai của em không còn toan tính nữa, anh muốn nói thì nói.""Điều này anh hiểu, anh không ý kiến.""Vậy là anh có ý kiến với con em?"Thiệu Diệu Tông lắc đầu" Cũng không phải, anh cũng có con, đều làm bố làm mẹ, anh có thể hiểu em không muốn đưa đứa bé cho chồng cũ."Không phải không đưa, mà là hắn khồng cần con." Xuân Phân nhấn mạnh điều ấy "Con chỉ có em, anh đối với các con tốt, vậy anh chính là bố của hai đứa, là người cha duy nhất."Thiệu Diệu tông để ý tới cũng không phải điều đó.Đỗ Xuân Phân: "Vậy là anh có ý kiến với em? Anh chê em học vấn thấp? Trình độ của em cũng cao.

Chị Trương nói, học vấn của em không kém mấy với học sinh cấp 3.

là sư phụ của em, chị Trương, anh Lý dạy em."Thiệu Diệu Tông trong lòng khẽ động, anh vẫn tưởng rằng Xuân Phân không biết gì.Cô thấy anh vẫn im lặng, không dám tin mà hỏi "anh còn muốn tìm sinh viên đại học à?""Không phải.

Anh không để ý vấn đề học vấn.""Thế anh để ý cái gì?" Xuân Phân kì quáiThiệu Diệu Tông tạm thời không nghĩ tới, nhưng anh bị Xuân Phân nói đến hoảng hốt "Anh và em hôm nay mới gặp mặt, ngày mai đã đăng ký kết hôn? Như thế quá, quá nhanh."Đỗ Xuân Phân hết nói nổi "Còn tưởng chuyện gì.


Từ năm ngoái khi anh ly hôn, chị Trương đã nhắc tới anh với em, nói đến lỗ tai em mọc kén luôn rồi.

Em không tin anh chưa từng nghe nói tới em."Từ lúc Diệu Tông ly hôn, mỗi nửa tháng anh lại nhận được một búc thư của Lý Khánh Đức, nội dung bức thư thì nói đến Đỗ Xuân Phân chiếm 1/3 bức thư.

Trong đó thì 1 nửa là khen Xuân Phân tốt thế nào, 1 nửa là giục anh đi xin phép kết hôn cưới Đỗ Xuân Phân, bỏ qua lần này sẽ không còn cơ hội nữa."Hôn nhân không phải chuyện đùa." Thiệu Diệu Tông nói"Em nghe nói anh với vợ cũ gặp mặt hai lầnliền kết hôn à?" Đỗ Xuân Phân hỏi, "Hôm nay anh đã gặp em rồi, mai chúng ta gặp mặt một lần nữa, ngày kia đăng ký kết hôn.

Như vậy là được rồi chứ?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK