Nhai quả trứng gà thơm ngào ngạt, đứa nhỏ hạnh phúc híp mắt lại, đồng thời ở trong lòng thề nhất định phải nhanh chóng khỏe mạnh giúp chị làm việc nhà, cậu bé là nam tử hán, phải bảo vệ chị.
Tần Thanh Man không biết lời thề trong lòng đứa em trai năm tuổi này của mình, lúc này cô cũng đang ăn quả trứng gà của mình.
Trứng gà ta đúng là thơm thật.
Vừa thơm vừa ngon, đã rất nhiều năm rồi cô không ăn quả trứng gà nào ngon như vậy.
Bánh canh bỏ thêm tiêu và ớt ăn vào trong bụng, thân thể của Tần Thanh Man và Sở Sở càng thêm ấm áp từ trong ra ngoài, bánh canh nóng hổi làm cho trên trán hai người rịn ra một lớp mồ hôi mịn.
Lau mồ hôi trên trán một cái, Tần Thanh Man bắt đầu ghét bỏ mình.
Phải tắm rửa thôi.
Nguyên chủ mặc dù cũng thích sạch sẽ, nhưng bởi vì trong nhà không có củi, dưới tình huống một mực tiết kiệm củi đốt thì cách lần tắm rửa trước đó vẫn là mười ngày trước, lâu như vậy không tắm rửa, tuy nói mùa đông không khí sạch sẽ, nhưng tâm lý của Tần Thanh Man vẫn khó mà tiếp nhận.
Ngay khi Tần Thanh Man suy nghĩ nấu nước để tắm thì ngoài cửa nhà cô truyền đến tiếng động.
"Chị.
" Sở Sở nắm thật chặt ống tay áo của Tần Thanh Man, đôi mắt to, trong veo như nước cũng kinh hoảng nhìn về phía cửa lớn.
Ký ức không tốt hiện lên trong đầu.
Lúc trước chính là lúc một mình cậu ở nhà, mấy chú mấy thím đến mượn đồ, cậu còn nhỏ, miệng cũng ngốc, căn bản không ngăn cản được những người họ hàng tham lam kia.
Đối mặt với sự sợ hãi và lo lắng của Sở Sở, Tần Thanh Man không cho rằng là mấy người họ hàng kì ba kia đến.
Bị người bí thư đại đội như Trịnh An Quốc áp chế, cô đoán rằng mấy người họ hàng kia cũng không dám gây án, cho nên tiếng động ngoài cửa nhất định là tình huống khác, chẳng lẽ là người khác đố kỵ số vật tư của nhà cô?Nghĩ nghĩ, Tần Thanh Man nắm cây gậy gỗ phía sau cửa chuẩn bị mở cửa lớn ra.
"Thanh Man có ở nhà không?"Nhưng vào lúc này, tiếng nói của Trịnh An Quốc kịp thời vang lên.
Nghe được tiếng nói của Trịnh An Quốc, Tần Thanh Man và Sở Sở đồng thời thở dài một hơi.
Nhà bọn họ chỉ có hai người, một người là cô gái không có sức lực gì, một người là đứa nhóc mới năm tuổi, nếu thật sự gặp phải kẻ xấu thì bọn họ quả thật không có năng lực chống cự gì.
"Bí thư Trịnh.
" Phủ thêm áo khoác quân đội, Tần Thanh Man mở cửa chính ra.
Cửa vừa mở ra, cô thấy không chỉ có Trịnh An Quốc, còn có mấy người thân thích kỳ ba kia của cô nữa, mấy người thân thích đang ỉu xìu đứng sau lưng Trịnh An Quốc, trong tay còn cầm búa, đao bổ củi các loại.
Mặt mày xoay chuyển, Tần Thanh Man lập tức đoán được lần này mấy người Trịnh An Quốc vì sao lại đến đây.
"Thanh Man, trước đó chú thấy nhà cháu bị hở, phòng ốc như vậy không có gió thổi còn có thể ở được chứ nếu có gió thì trong phòng có đốt bao nhiêu củi cũng không được, thế nên chú mới dẫn mấy người chú của cháu đến giúp cháu sửa nhà lại.
"Trịnh An Quốc kéo cuống họng giải thích với Tần Thanh Man.
Nông thôn vùng Đông Bắc đất rộng ít người, nhà nào cũng có sân, mặc dù hàng rào gỗ không phòng được người có mưu đồ, nhưng người bình thường khi không được chủ nhân cho phép thì sẽ không tùy tiện bước vào cửa.
Trước đó Tần Thanh Man vào nhà chú hai cô là bởi vì bọn họ có lỗi trước, cô cũng chỉ còn cách đó.
"Bí thư, chú nghĩ thật chu đáo, thật sự vô cùng cảm ơn chú.
" Tần Thanh Man vô cùng bất ngờ, vội vàng bước nhanh ra mở cửa sân mời đám người Trịnh An Quốc vào sân.
Mặc dù chuyện đòi tiền sớm đã đắc tội mấy người chú này, nhưng cô cũng không biểu hiện ở trên mặt.
Sau khi mời đám người vào nhà, cô cũng nói lời cảm ơn mấy người chú này, lúc này mới khiến mấy anh em Tần Lỗi một mực đen mặt, trong lòng dễ chịu một chút.
Khách sáo vài câu, Tần Lỗi liền mang theo người đi sửa nhà cho Tần Thanh Man.
Loại thời tiết này đương nhiên là thừa dịp sắc trời tốt mau chóng làm việc, nếu không đợi đến khi tuyết rơi thì chịu khổ vẫn là mấy người bọn họ.
Trịnh An Quốc không đi đến nhà chính của nhà Tần Thanh Man, mà là đi theo phía sau đám người Tần Lỗi phụ giúp và giám sát, chuyện sửa nhà không thể qua loa được, nếu thật sự có người chết cóng thì người bí thư như ông ấy cũng không thoát khỏi tội lỗi.
Có bí thư đại đội là Trịnh An Quốc giám sát, mấy anh em nhà họ Tần cũng không dám trộm gian dùng mánh lới.
Mà là thành thành thật thật cẩn thận tu sửa.
.
Danh Sách Chương: