"Xin hỏi, vị lão gia này tới là có chuyện gì?" Nam tử trước mắt này tuy mặc một thân quần áo nhìn tầm thường, nhưng là chất liệu lại bất phàm, mặt kiên nghị có khí chất, đại khái là bộ dáng trên dưới 30 tuổi, cũng không biết là từ nơi nào tới.
" Vị đại thẩm này, ta là muốn hỏi thăm một việc."
Nam tử hướng Ngưu bà tử chắp tay một cái, sau đó hỏi:
"Ta muốn biết, ngài có hay không nhận thức một phụ nhân họ Lâu, nhà chồng nàng họ Thẩm, còn mang theo bên mình một tiểu nữ nhi 4 tuổi."
"Ngươi là hỏi Thẩm nương tử?" Ngưu bà bà vừa nghe nói liền biết người hắn muốn hỏi là Thẩm nương tử.
Người ngoại lai đến thôn bọn họ cũng không nhiều lắm, mấy năm nay đến cũng chỉ có vài hộ gia đình.
Trong đó có một hộ là Thẩm nương tử, nàng họ gì, bà không rõ ràng lắm, nhưng mà nhà chồng nàng xác thực là họ Thẩm không sai.
“Thẩm nương tử, là nàng, nhất định là các nàng,” Trên mặt đầy tro bụi của nam nhân cuối cùng cũng giơ lên một mạt cười, cũng là đem một thân sát khí kia hòa tan đi vài phần.
“Thím, làm phiền ngươi dẫn ta đi gặp các nàng, ta đã tìm các nàng gần nửa năm nay,” nam nhân cũng là kích động vạn phần, cái biểu tình cảm thấy may mắn cùng cao hứng này nhìn thế nào cũng không giống như là đang giả vờ.
"Xin hỏi, ngươi tìm các nàng là có chuyện gì?”
Ngưu bà tử vẫn là muốn hỏi cho rõ ràng, tuy rằng hiện tại Thẩm nương tử không còn nữa, nhưng mà vẫn còn đứa bé Thẩm Thanh Từ kia a.
Nếu là người này mang ý xấu đến, nhất định bà sẽ không thể nói cho hẳn biết tiểu Thanh Từ hiện tại ở nơi nào.
Nàng đã không còn nương, hiện tại bà không thể để nàng có nguy cơ mất mạng được.
“Ta……” Nam tử hốc mắt ửng đỏ, trong con ngươi cũng là phiếm nước mắt, “Các nàng là thê nhi của ta, ta mới vừa là trở về liền nghe được các nàng gặp nạn rồi một đường tìm tới rồi nơi này.”
“Ngươi là tướng công của Thẩm nương tử?”
Ngưu bà tử đánh giá nam tử trước mắt, Thẩm nương tử một mình mang theo tiểu hài tử đến thôn, lại không hề có người thân thích, bà vốn còn tưởng rằng nàng là quả phụ, hoá ra lại không phải.
Nguyên lai nàng còn có tướng công.
Còn vì điều gì mà khiến Thẩm nương tử gặp nạn đến nơi này, kỳ thật bà không cần hỏi.
Bà cũng từng hầu hạ trong gia đình giàu có, nơi đó chính là không thiếu âm mưu đường ngang ngõ tắt đâu.
Thẩm nương tử nói không chừng là bị ai đó ganh ghét rồi hãm hại cũng nên.
“Đúng vậy, thím, ngươi có thể mang ta đi gặp các nàng không?”
Nam tử sắp không đứng im được nữa, hắn hiện tại bức thiết muốn được nhìn thấy các nàng.
“Ngươi đi theo ta,” Ngưu bà tử vẫn là muốn để tâm quan sát thêm.
Nếu hắn nói chính là sự thật, như vậy bà sẽ đem tiểu Thanh Từ giao cho hắn, còn nếu hắn là tới trả thù, như vậy bà sẽ đem giấu tiểu hài tử kia đi.
Hắn nói hắn là cha của hài tử, liền tính là cha của hài tử kia thì thế nào.
Này làm cha cũng dễ dàng quá đi.
Hài tử kia đã ăn nhiều đau khổ rồi, nếu người cha này không tốt, bà cũng không dám để nó nhận a.
Ngưu bà tử hướng phía trước đi tới,ở phía sau nam tử cũng từng bước đuổi kịp.
Chỉ là càng đi hắn càng kinh hãi.
Người không phải là ở trong thôn sao, như thế nào càng đi càng xa, càng vắng vẻ vậy.
“Thím, ngươi có phải hay không đi lầm đường?”
Hắn nhịn không được mà hỏi, trong lòng cũng không biết vì sao lại là có chút bất an.
Mà chút bất an đó, làm trên lưng hắn đổ một thân mồ hôi lạnh, đương nhiên càng là vô cớ làm hắn sợ hãi.
“Không có đi sai, rất nhanh liền tới rồi.”
Ngưu bà tử tiếp tục hướng về phía trước đi tới.
Lúc nàng đến đã thấy mộ phần được thu thập thập phần sạch sẽ, mà trước mộ còn có một bó hoa dại mới.
Đáng thương hài tử, lại là nhớ nương đi.
Kỳ thật bà cũng thật lòng hy vọng lời nam tử này nói là thật, hắn thật sự chính là cha của tiểu Thanh Từ.
Như vậy tiểu Thanh Từ lền có thân nhân, cũng liền có người chiếu cố cho nàng.
“Thím, ngươi vì sao phải mang ta đến nơi này?”
Nam tử muốn cười, nhưng lại là cười không nổi.
Khoé môi hắn thỉnh thoảng run run, đôi bàn tay đặt ở bên thân gắt gao nắm chặt.
Hắn thế nhưng lại phát run, hắn thế nhưng lại sợ hãi.
Trước kia, cho dù là đối mặt với thiên quân vạn mã, hắn cũng chưa từng run sợ.
Thế nhưng hiện tại, đứng trước một cái mộ phần mới, hắn lại là sợ.
“Ngươi không phải là muốn tìm Thẩm nương tử sao?”
Ngưu bà tử vươn ra ngón tay, chỉ vào cái mộ phần mới đắp kia, “Đây là Thẩm nương tử, nàng nửa tháng trước đã qua đời.”
“Không có khả năng.” Nam nhân lắc đầu, hắn không tin, Tuyết Phi của hắn sao có thể sẽ chết.
Nàng còn trẻ tuổi như vậy.
Lúc hắn đi biên quan, nàng còn ở trong nhà nói sẽ chờ hắn trở về.
Về sau, hắn còn nhận được thư nhà nàng gửi cho hắn, nàng nói nàng có thai rồi.
Nghe chuyện này, trong lòng hắn mừng rỡ như điên.
Bọn họ thành thân đã tám năm, vẫn không có con cái, hiện tại rốt cuộc là cũng có được hài tử của mình.
Mà hắn ở biên cương vẫn luôn chờ mong hài tử được sinh ra, cũng không biết hài tử trong bụng nàng là nhi tử hay là nữ nhi.
Nếu là nhi tử, tương lai sẽ giống như hắn, trở thành đại tướng quân, bảo vệ cho quốc gia.
Còn nếu là nữ nhi, sẽ giống như Tuyết Phi của hắn, là một cái hài tử xinh đẹp.
Hắn nhất định sẽ đem nữ nhi phủng trên lòng bàn tay mà sủng, chờ nàng lớn lên, lại giúp nàng tuyển một chàng rể hiền.
Về sau này, hắn lại nhận được một phong thư nhà khác, trong thư nói phu nhân của hắn đã sinh, nàng đã sinh cho hắn một cái đích nữ.
Tuy rằng hắn đã có một đôi trai gái trước đó, nhưng đây mới là đích nữ chân chính của Thẩm gia.
Từ trước đến nay, hắn đối với hài tử luôn luôn công bằng.
Nhưng là cái hài tử mới sinh này lại có một phân lượng rất nặng trong lòng hằn, đây là hài tử của hắn và thê tử kết tóc của mình.
Ái thê nói, nàng đặt cho hài tử nhũ danh là A Ngưng.
Hắn viết thư hồi âm cho thê tử, ở trong thư đáp lại, thê tử hắn nói, chỉ cần chờ hắn hồi kinh là có thể nhìn thấy tiểu A Ngưng đáng yêu của bọn họ.
Chỉ là không ai ngờ tới, một trận đánh này, tốn mất của hắn 5 năm thời gian, mà lúc hắn thắng trận, A Ngưng của hắn đã được 3 tuổi rồi.
Lúc hắn thắng trận vinh quang trở về, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy tiểu A Ngưng.
Nhưng ai ngờ hắn lại nhận được tin, vợ con của hắn đã bị đuổi đi.
Nguyên nhân là bởi lúc ở trên chiến trường, hắn đã lập kế để cho người khác nghĩ hắn chiến bại tử vong, làm cho quân địch mất cảnh giác.
Nhưng không ngờ được người nhà hắn nghe tin lại cho là thật, bọn họ sợ bị vợ con của hắn làm liên lụy, cho nên nhẫn tâm đuổi thê nhi của hắn ra khỏi gia môn.
Thê tử vì bảo hộ một đôi nhi nữ của hắn, nàng liền lấy thân mạo hiểm, mang theo tiểu A Ngưng đi xa hơn một ít.
Mà lần đi này, chính là kéo dài gần một năm.
Thời gian sau, hắn hỏi thăm khắp nơi.
Cuối cùng nghe được tin có khả năng thê tử ở trong thôn này.
Hắn liền không quản ngày đêm mà chạy tới.
Chỉ là khi hắn vui mừng cho rằng sắp được gặp lại thê tử, kết quả hắn lại chỉ gặp được một toà mộ phần lạnh lẽo.
"Đây không phải Tuyết Phi của hắn, không phải........."
Nam nhân lắc đầu, hắn tuyệt đối không tin.
Hắn một bước từ xa tiến lên, bắt đầu đào bới đất trên mộ.
"Ai, vị lão gia này....." Hắn đột nhiên bỗng nổi điên khùng, làm Ngưu bà tử đi cùng cũng bị doạ tới rồi, " Ngươi mau dừng tay lại a, người đã chết rồi không thể sống lại, ngươi làm sao lại quâý rầy nàng yên nghỉ.
Tuy rằng nàng không còn nữa, nhưng nàng vẫn còn để lại một cái hài tử a."
"A Ngưng của ta....."
Nam tử dừng tay, trên đầu ngón tay đã đều là máu.
Vậy mà hắn lại vô tri vô cảm, chỉ có đôi mắt là đã đỏ hồng như máu.....
“A Ngưng?” Ngưu bà bà thở dài, này hình như là nhận sai người rồi đi? Bà không khỏi lắc đầu, “Sai rồi, sai rồi, hài tử kia không gọi là A Ngưng, nàng họ Thẩm, tên Thẩm Thanh Từ.”
Nam nhân lại là cố gắng lôi kéo khoé miệng lên nở một nụ cười, tuy rằng ngoài miệng cười, nhưng trong lòng thật đau.
“Không sai, chính là A Ngưng, nữ nhi của ta tên Thẩm Thanh Từ, nhũ danh A Ngưng.”.
Danh Sách Chương: