• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lâm Nhất Phàm phủi tay cười đắc ý  rồi ung dung ngồi trên ghế sofa đợi Nhược Vũ mở miệng van xin mình thả ra.

Nhưng gần năm phút rồi người trên giường vẫn như một cái xác chết, nằm bất động không hề nhúc nhích.
Lâm Nhất Phàm có hơi lo sợ, là cô ta giỏi đóng kịch hay là thiếu oxy nên xỉu luôn ở trong đó rồi.

Với bản tính đanh đá của cô ta chắc chắn phải giẫy nẩy lên mới đúng.

Hắn chần một hồi rồi thử gọi một tiếng.
-Nè, nè.
Nhược Vũ vẫn không có dấu hiệu gì khác, lúc này Lâm Nhất Phàm có hơi hoảng, hắn buộc đâu có chặt lắm vẫn có thể thở mà.
Lâm Nhất Phàm vội vàng bật dậy sải chân bước tới giường tháo cà vạt rồi tốc chăn ra, cả hắn cũng không biết lòng bàn tay của mình đang đổ mồ hôi lạnh.
Hắn lật người Nhược Vũ lại rồi khẽ lay vai của cô gọi mấy tiếng.
-Nè cô à, cô có bị sao không vậy?
-Châu Nhược Vũ.
Hắn thấy Nhược Vũ không trả lời thì càng hoảng thêm vội xốc người cô lên tay mình rồi chạy xuống nhà, lúc này Lâm lão gia và Lâm phu nhân vẫn còn ở phòng khách, thấy con trai ôm con dâu hớt hải nên cũng chạy lại xem.
-Có chuyện gì vậy?
-Cô ấy…

Mùi gì đây? Lâm Nhất Phàm định nói là cô ấy ngất xỉu rồi thì đánh hơi được mùi cồn từ hơi thở của Nhược Vũ, cô còn khẽ “ợ” lên một cái.

Mặt Lâm Nhất Phàm bây giờ còn đen hơn than, cô ta uống bia sao?
Cái đồ chết tiệt.
Lâm Nhất Phàm chút nữa thì chửi thành tiếng, thấy ba mẹ sắp tới gần rồi hắn liền tìm cách chữa cháy.
-À, cô ấy không bị gì hết, vợ chồng tụi con đang chơi với nhau thôi.

Không có gì, không có gì.
Nói rồi hắn ôm cô phi thẳng lên phòng, còn hai bậc sinh thành đứng ở dưới lắc đầu không hiểu bọn trẻ thời nay chơi trò gì mà tốn sức như vậy.

Lại nói con trai của ông bà hễ nói tới Nhược Vũ là mặt mày giống như bị quỵt nợ nhưng nhìn bây giờ xem đúng là mồm điêu.
Lâm Nhất Phàm ôm Nhược Vũ trở lại phòng không thương tiếc ném cô xuống giường như một cái gối.

Nhược Vũ đang ngủ ngon thì thân thể đau điếng, cô nhăn mặt ôm lấy cái lưng rồi chớp chớp mắt.
-Nè, là anh làm hả?
Giọng Nhược Vũ bây giờ như mới vừa tỉnh ngủ, Lâm Nhất Phàm thẹn quá hóa giận đứng xỉa xói trước mặt cô.
-Cô đúng là giỏi đóng kịch trước mặt người khác, còn trò gì mới không?
Nhược Vũ nghe không hiểu anh ta nói cái gì, chỉ biết là vừa rồi cô quấn chăn ngủ rất ngon thì dường như có ai đó gọi tên mình.

Thấy cô ngơ ngơ không nói gì hắn càng mắng to hơn.
-Ở trong nhà tôi ai cho cô uống rượu.
Lúc nãy hắn còn nghĩ có khi nào mình trùm kỹ quá nên cô ấy bị tắc thở rồi, cái đồ đáng ghét này đúng là phiền hết chỗ nói, hắn đút hai tay vào túi áo pijama đang mặc trên người, đứng cạnh giường liếc cô một cái sắc lẹm.
Nhược Vũ cũng không chịu thua cô bò dậy, đứng trên giường lớn, bình thường cô thấp hơn hắn gần một cái đầu bây giờ thì cao hơn hắn đến nửa cái mình, cô hùng hồn mắng lại.
-Anh nghĩ mình là ai mà không cho tôi uống rượu, dù gì trên giấy tờ tôi cũng là vợ của anh, con dâu của Lâm gia, tôi có danh phận đàng hoàng chứ đâu phải giúp việc nhà anh, đừng có ra vẻ ta đây với tôi.
Nhược Vũ đứng trên giường chống nạnh hai tay, hất cầm cãi lại, cái tên điên này thích kiếm chuyện sao, bà đây khác xưa rồi nhé.

Qua rồi cái thời một Trương Nhược Vũ dễ thương ngoan hiền, cô bây giờ là Châu Nhược Vũ “mới.” Sống lại một lần đâu phải dễ.
Lâm Nhất Phàm phải ngước lên nhìn cô nói chuyện, hắn không vui liền lôi cô ngồi xuống, bắt buộc cô phải thấp hơn mình.

Hai người như hai cô cậu nhóc to xác cãi nhau vì những chuyện không đâu.
Bị đụng chạm tay chân Nhược Vũ cảm thấy khó chịu, cô vùng ra phùng má cãi tiếp nhưng Lâm Nhất Phàm cãi mệt rồi hắn chọc nhầm con kiến chúa nên cãi không lại.

Còn Nhược Vũ thì cứ lải nhải không ngừng, hắn bực bội lấy tay bịt miệng cô lại không cho nói nữa.
Nhược Vũ trợn mắt nhìn hắn, không phải chê cô bị ghẻ nấm sao, đã vậy cô sẽ dùng đòn quyết định để hạ gục đối thủ, để xem sao này anh còn dám bắt nạt tôi nữa không.
Lâm Nhất Phàm nhăn mặt đau đớn nhìn cô vợ mình không may rước về, dùng hàm răng cắn tay hắn không nhả y như một con cún.

Hắn nghiến răng trợn mắt gằn giọng.
-Nhả ra.
Nhược Vũ chẳng những không nhả mà còn cắn mạnh hơn, dám dùng vũ lực với cô, cái đồ coi thường người khác.

Cô ngậm chặt cái ngón tay trỏ của hắn không buông, mắt còn nhướng lên thách thức.
Lâm Nhất Phàm đã vượt mức đỉnh điểm của sự kiềm chế, hắn nhíu mày xô Nhược Vũ mạnh xuống giường, không để cô kịp tháo chạy trực tiếp dùng răng của mình cắn lấy môi của cô.
Nhược Vũ trợn mắt nhìn hắn, cô đấm vào ngực hắn, hai chân vùng vẫy dữ dội nhưng cô càng kháng cự Lâm Nhất Phàm càng cắn chặt không buông, còn lấy hai chân kẹp cô ở giữa, môi của cô cọ xát vào răng và môi của hắn, như vậy có tính là hôn không, cái tên d3 xồm này, cô càng lẩn trốn hắn càng dùng sức để giữ cô lại không cho cô có đường lui.
Lâm Nhất Phàm muốn nhìn thấy cô mở miệng xin tha, muốn thấy cô nài nỉ mình mới hả giận.

Nhưng mà, đến khi hắn chợt tỉnh ra thì…hắn đang làm cái gì vậy?
Nhược Vũ đau đến chảy nước mắt, chạy cũng chạy không được mà mở miệng chửi cũng không xong, chỉ biết nằm yên chịu trận, cô ức tới nỗi người run lên.
Lâm Nhất Phàm vội vàng bật dậy, hắn rời khỏi người cô, nhìn cô lồm cồm bò dậy với cái môi sưng đỏ dữ dội.

Nhược Vũ không nói lời nào nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh.

Hắn không hiểu mình đang làm gì nữa, tại sao lại không suy nghĩ mà đụng vào cô ta, hắn sờ môi mình rồi nhìn vào nhà vệ sinh.

Như vậy cũng không tính là hôn đi, hắn vẫn còn nụ hôn đầu đời.

Lâm Nhất Phàm trở lại sofa của mình ngồi như một pho tượng, lâu lâu còn liếc nhìn xem cô ta làm gì trong đó mà lâu như vậy.
Nhược Vũ đau xót nhìn môi trên môi dưới của mình đỏ tấy, vành môi còn in rõ dấu răng của hắn ta.

Đồ khốn kiếp, đồ mất nhân tính, cô mắng hắn không ngớt lời nhưng vì tiếng xả nước qua lớn nên bên ngoài không nghe thấy.
Bây giờ ra ngoài lại gặp khuôn mặt đáng ghét đó, Nhược Vũ không muốn nhìn thấy hắn một khắc nào nữa.

Cô ngồi thụp xuống dằn trái tim đang đập liên hồi, muốn đấm vào mặt hắn ta cho hả giận.
Không phải là ngủ trong đó luôn rồi chứ? Lâm Nhất Phàm đợi cũng khoảng ba mươi phút rồi, cánh cửa phòng tắm vẫn im lìm không nhúc nhích mà tiếng xả nước lại vang lên không ngừng nghỉ.
Hắn rời sofa giả vờ cầm điện thoại bấm bấm đi qua đi lại trước cửa phòng tắm, thêm mười phút nữa vẫn không có động tĩnh gì.

Lâm Nhất Phàm mở lòng từ bi bước tới đưa tay chuẩn bị gõ cửa.
“Cạch.”
Nhược Vũ sau một hồi đấu tranh tâm lí dữ dội để bản thân không xuống tay với hắn cũng bước ra ngoài, cô nhìn thấy hắn đứng sát cửa rồi giơ tay giữa không trung, thấy cô thì vờ ngó qua chỗ khác bấm điện thoại.
-Đồ thần kinh.
Cô vừa mắng vừa lườm hắn một cái rồi leo lên giường đắp chăn qua đầu nằm yên không nhúc nhích.

Lâm Nhất Phàm cũng hừ lạnh một cái rồi leo lên sofa làm việc, miệng còn lầm bầm đủ để một mình hắn nghe thấy “sao không chết ở trong đó luôn đi.”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK