Trong một giây Thái Khải nhào về hướng Ngu Uyên, lư hương như thái sơn áp đỉnh đè xuống hai người, Ngu Uyên phản ứng cực nhanh ôm cậu lăn một vòng trên đất.
Trong chớp nhoáng, lư hương rơi xuống quẹt trúng hai người, mấy nhúm tro rơi xuống tay Ngu Uyên, bị đau nên hắn tê một tiếng.
Âm thanh quỷ dị của mẹ Vân vang lên bên cạnh, hai người nhìn về phía bà, biểu tình đều có chút kinh ngạc.
Khi lư hương ngã xuống, Thái Khải trong nháy mắt cảm nhận được sự nguy hiểm.
Cậu đứng lại gần hắn, bên trái Ngu Uyên có chỗ trống, để tránh bị va chạm nên Thái Khải đã lén lút kéo Ngu Uyên sang một bên.
Ai ngờ lư hương lại ngã xuống bên trái.
— Thái Khải đẩy Ngu Uyên sang bên trước khi lư hương chạm đất nhưng lại không ngờ cậu bị hắn ôm lăn vài vòng.
Lưng Thái Khải chấm đất, đầu óc choáng váng.
"Cứu mẹ Vân!"
Ngu Uyên thét một tiếng ra lệnh, làm những người bị dọa ngốc lấy lại tinh thần.
Mẹ Vân đứng giữa đám tro tàn kêu la thảm thiết, những người có bóng ma lúc nãy không dám đi lên.
Ngu Uyên đứng dậy, cởi áo khoác trùm lên người mẹ Vân rồi ôm lên, thấy những người xung quanh không nhúc nhích, cả giận nói: "Còn thất thần làm gì? Gọi xe cấp cứu!"
Lúc này mới có vài người nơm nớp lo sợ lấy di động ra: "Gọi, gọi xe cấp cứu hiệu quả sao?"
Gã ta tay run run, nửa ngày không ấn xuống.
Thái Khải nhìn không nổi, cậu chật vật bò dậy, giật điện thoại từ tay gã kia.
"Thế muốn sao? Gọi đạo sĩ?"
Đạo sĩ dỏm chuyên lừa gạt chắc chắn sẽ không đuổi được tà, còn đạo sĩ có chút nghề thì tám phần sẽ chú ý tới Thái Khải.
Cứ đem người đến bệnh viện trước rồi nói, cậu cũng đến bệnh viện nhìn xem.
Thái Khải sờ ót, có chút đau đầu.
Chắc chắn đã sưng thành cái bánh bao rồi!
Xe cứu thương nhanh chóng chạy đến, mẹ Vân được đưa lên cáng, Thái Khải tính đi theo thì bị Ngu Uyên chặn lại.
"Người nhà mẹ Vân sẽ đi theo, chúng ta còn có việc phải xử lý."
"Em đau đầu." Thái Khải cho Ngu Uyên xem phần ót của mình, hắn một tay ấn cậu vào lồng ngực, dùng cơ thể che đi không cho người khác chụp được.
Ngu Uyên nhẹ nhàng chế trụ phần gáy của Thái Khải, sắc mặt trầm ngâm gọi một chiếc xe cứu thương khác đến: "Chúng ta lên chiếc xe phía sau."
Truyện được đăng tại lloading404.wp.com và wattpad Sasaswa.
Thái Khải rất thích bác sĩ y tá ở nhân gian, khi cậu vừa tới đây thì mắc phải chứng dị ứng khói bụi nghiêm trọng, yêu cầu cực kì cao đối với quần áo và nước uống.
Hai tuần đầu tiên đều được đội ngũ bác sĩ y tá chăm sóc nên mới có thể nhanh chóng chữa trị.
"May là mùa đông mặc áo dày nặng, nếu là mùa hè thì thôi xong, trên người có vết phỏng không đẹp." Hộ sĩ nhẹ nhàng xử lý ngón tay trầy da của Thái Khải, cậu đã đến bệnh viện rất nhiều lần nên biết làm sao để không bại lộ thân phận trong khi kiểm tra vết thương.
Vết thương sau đầu do máu bầm tích tụ nên sưng lên, vừa được xử lý nên đã tan máu hơn phân nửa, ngón tay bị trầy da cũng không nghiêm trọng.
Ngược lại là Ngu Uyên nhìn có chút thảm, quần áo bị tro đốt lỗ lỗ, mu bàn tay có vết bỏng rộp.
Hắn chỉ đơn giản xử lý tiêu độc rồi nói Thái Khải ngoan ngoãn ở bệnh viện chờ hắn, liền rời đi.
Ngu Uyên đi cả ngày chưa về, Thái Khải nghỉ ngơi trong phòng bệnh, có người đến đưa đồ ăn, có hộ sĩ chăm sóc.
Cậu xem TV cả buổi trưa, lén lút mở cửa ra nhìn thì thấy có vệ sĩ đứng ngoài canh chừng.
Thái Khải hỏi hộ sĩ có chuyện gì, hộ sĩ nói mình không biết, chỉ kêu cậu nghỉ ngơi thật tốt.
Thái Khải định ngủ một giấc.
Đối với chuyện xảy ra hôm nay cậu cũng không để ý, vận mệnh của mẹ Vân mười năm trước đã hết, sáng nay lúc tế tổ Thải Khải phát hiện trên người bà mùi hương khói không có, đã định trước hôm nay là ngày chết, còn những lời bà nói hôm nay, Thái Khải nghĩ, có chút quá đáng.
Cậu không cảm nhận được có người dùng ma thuật trên người Ngu Uyên, thoạt nhìn hắn không có dấu hiệu sắp qua đời, ngược lại, cơ thể hắn khỏe mạnh, phúc khí lâu dài, vừa nhìn đã biết sống lâu trăm tuổi giàu sang phú quý.
Cho nên không tin Thiên Thần* được.
*Là vị thần đã trao đổi sinh mệnh với mẹ Vân.
Thái Khải nhớ lại cảnh tượng lúc đó, sống mấy vạn năm, lần đầu tiên cậu nhìn thấy có Thiên Thần thái quá như thế, hại người còn đập vỡ lư hương, nếu Ngu Uyên đứng bất động, đừng nói đến bị thương, ngay cả cái bóng của hắn cũng không chạm được.
Mẹ Vân phải biết rằng mình đã tin nhầm Thần, không biết có thấy thất vọng hay không.
Thái Khải không biết mẹ Vân đã trao đổi gì với người kia, mười năm tuổi thêm mạng của Ngu Uyên, ngẫm lại liền biết, điều kiện trao đổi hẳn rất quan trọng.
"Mê tín quá thật không tốt." Thái Khải cảm thán với hộ sĩ đối diện.
Hộ sĩ dựng tay lắng nghe: "Có bát quái gì sao, có thể nói tôi nghe chút không?"
Đại tế của Ngu thị xảy ra chuyện rất nhiều người đều nghe thấy, chỉ là sự nghiệp Ngu thị vững mạnh, Ngu Uyên ra tay quyết đoán, tin tức bị ngăn chặn rất nhanh, hơn nữa còn bị mấy tin tức trong giới giải trí che lấp.
Đương sự ở đây, hộ sĩ không nhịn được hóng hớt.
Thái Khải nói: "Không có chuyện gì, chỉ là tôi nhớ tới buổi sáng bị lừa mất 1100 đồng tiền."
Thái Khải giơ tay trái lên: "Ở Lăng Ngu Vương có ông thầy bói giả mù, ông ấy nói tôi phải làm quả phụ tận 3 lần—"
"Nói gì mà vui vậy?"
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Ngu Uyên bước vào.
Thái Khải thu tay, quay đầu hỏi: "Giải quyết xong rồi sao?"
"Ừm."
Ngu Uyên ngồi xuống bên cạnh Thái Khải, hộ sĩ hỏi: "Ngu tổng, vết thương trên người ngài cần xử lý thêm lần nữa không?"
Ngu Uyên xua tay: "Không cần, cô vất vả cả ngày rồi, nghỉ ngơi đi."
"Được."
Hộ sĩ bưng khay rời đi.
Ngu Uyên nhìn lướt qua ót Thái Khải: "Hết đau đầu chưa?"
Thái Khải nói: "Ổn rồi, máu bầm cũng tan bớt, anh thì sao?"
Tay phải Ngu Uyên quấn băng gạc, quần áo trên người cũng thay đổi, xem ra đã xử lý ổn thỏa.
"Vết thương ngoài da thôi."
"Vậy thì tốt rồi." Thái Khải xoay người, muốn xem TV tiếp.
Ngu Uyên hỏi: "Chuyện hôm nay em không hiếu kỳ sao?"
"Hiếu kỳ chuyện gì?" Thái Khải tìm thấy điều khiển TV: "Không được mê tín quá."
Ngu Uyên nhìn cậu trong chốc lát, đột nhiên hắn nắm cằm Thái Khải quay sang, sau đó hôn lên môi cậu thật mạnh.
Thái Khải nghĩ thầm, hình như không còn sợ nữa
Hôn xong, Thái Khải tiếp tục nói với Ngu Uyên những điểm không đáng tin của việc mê tín.
"Chúng ta thử nghĩ sang hướng khác xem, coi như mẹ Vân thật sự trúng tà, anh xem, hắn muốn hại anh, kết quả là cái lư hương rớt không đúng chỗ, này đúng là mê tín thái quá..."
"Em còn dám nhắc tới sao?" Ngu Uyên vừa giận vừa buồn cười: "Cái lư hương đó không rớt trúng chỗ anh, ngược lại là em đẩy anh vào chỗ cái lư hương rớt, muốn mưu sát chồng sao?"
Thái Khái cãi lại: "Đâu có liên quan tới em, nếu không phải lư hương rơi sai chỗ thì nó đã trúng anh rồi, em chỉ muốn cứu anh mà anh còn cảm thấy em có âm mưu giết chồng?"
"Lư hương vốn dĩ không hướng tới chỗ anh."
Thái Khải: "Nói vậy là sao?"
"Mẹ Vân không muốn hại anh."
"Không thể nào." Thái Khải lắc đầu: "Hôm nay đưa ra tin lớn như vậy là ý gì?"
Vào lúc này bỗng có tiếng gõ cửa.
Ngu Uyên nói: "Mời vào."
Người đi vào chính là chắt của mẹ Vân, đôi mắt tiểu cô nương hồng hồng.
"Bác, mợ, bà cố muốn gặp hai người."
Thái Khải hỏi: "Bây giờ?"
Tiểu cô nương nức nở gật đầu.
Thái Khải nhìn Ngu Uyên, hắn cầm áo khoác khoác cho Thái Khải rồi đứng lên: "Chúng ta đi thôi."
Đối với chuyện mẹ Vân muốn gặp mình, Ngu Uyên thực ngoài ý muốn.
Có lẽ bà muốn để lại di ngôn cuối cùng trước khi qua đời, hai người dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến phòng bệnh của mẹ Vân.
Trước cửa đứng rất nhiều bác sĩ và người nhà mẹ Vân, bọn họ thấy Ngu Uyên và Thái Khải đến thì nhanh chóng nhường đường.
Ngu Uyên hỏi con của mẹ Vân: "Mẹ Vân đã nói gì?"
Con của mẹ Vân hôm nay cũng có mặt ở hiện trường, mẹ mình đột nhiên trúng tà mưu hại gia chủ, lắm anh nhìn thấy Ngu Uyên trong lòng liền sợ hãi cùng áy náy, lắc lắc đầu.
Vẫn là đứa em gái nói hộ anh: "Dây thanh quản của mẹ bị bỏng, nói không ra tiếng, chỉ có khẩu hình miệng luôn lặp lại muốn gặp hai người."
"Tôi biết rồi."
Thái Khải và Ngu Uyên thay đồ vô khuẩn, bước vào phòng bệnh.
Trong phòng, cả người mẹ Vân quấn đầy băng gạc, yên tĩnh nằm trên giường.
Chỉ có âm thanh máy móc vang lên, sinh mệnh mỗi một khắc đều trôi đi.
Nghe được âm thanh hai người tiến vào, đôi mắt vẩn đục của mẹ Vân đảo quanh, ngón tay bị băng gạc bao lấy khẽ nhúc nhích, ý bảo hai người tiến lại gần.
Ngu Uyên và Thái Khải đi qua.
Chính là lúc này.
Thái Khải âm thầm đếm ngược.
Không thể nói chuyện, cũng không thể viết chữ, thậm chí không thể làm bất cứ hành động gì để biểu lộ, Thái Khải không biết bà kêu cậu và Ngu Uyên lại đây là có ý gì.
Còn 10 giây đếm ngược, mẹ Vân cố sức vươn tay về hướng Ngu Uyên.
Hắn vội vàng nắm lấy tay bà, ngón tay mẹ Vân chỉ vào Thái Khải.
Ngu Uyên hiểu ý bà, hắn nắm tay mẹ Vân và Thái Khải cùng một chỗ.
Lúc Ngu Uyên nắm lấy tay cậu, gương mặt tiều tụy của mẹ Vân lộ ra một nụ cười thỏa mãn, giây tiếp theo, tay bà buông xuống rơi khỏi tay hai người, máy móc phát ra tiếng như than khóc, cuối cùng biến thành yên bình vĩnh hằng.
Mẹ Vân đã qua đời như thế.
"Mẹ Vân đúng là không muốn hại anh."
Ra khỏi bệnh viện, Thái Khải chắc chắn nói với Ngu Uyên, nếu mẹ Vân thật sự thờ phụng vị Thần muốn mưu hại hắn thì trước lúc qua đời bà sẽ không có biểu tình an tường như vậy.
"Bà ấy đang nhắc nhở anh." Ngu Uyên nhìn con đường đen tối phía trước, biểu tình ngưng trọng.
Thái Khải vẫn như cũ không thèm để ý: "Không được mê tín, anh nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, phải tin em."
"Quỷ thần sẽ không hại anh, nhưng mà Thái Khải..." Gương mặt tuấn tú của Ngu Uyên bị bóng tối bao phủ, nhìn không rõ: "Trên thế giới này có rất nhiều người muốn giết anh.".
Danh Sách Chương: