“Được.”
“Vậy thì tiên sinh thân mến, tôi có vinh hạnh được mời ngài nhảy một bản không?”
Sầm Hoan đặt tay lên bàn tay đang giơ ra trước mặt, Trần Mộc ngay lập tức nắm chặt.
Nói là nhảy một bản nhạc, thực ra hai người chỉ là tay nắm tay gia nhập đội ngũ múa vòng quanh lửa trại.
Mọi người nắm tay tạo thành một vòng tròn ca hát nhảy múa, đại đa số là khách du lịch nước ngoài, mỗi người nhảy một kiểu, hỗn loạn mà lại vui vẻ.
Tay phải Sầm Hoan nắm tay trái Trần Mộc, bên tay kia nắm tay một vị beta không quen biết, còn bên Trần Mộc là một vị nữ sĩ Alpha.
Sầm Hoan có một mái đầu mềm mại, chỉ xem diện mạo liền có chút yêu khí, tựa như một tiểu hồ ly, đôi mắt đen láy, mỗi khi chăm chú nhìn vào ngươi phảng phất như tràn sao trời lấp lánh.
Nhưng cố tình cậu lại có loại khí chất ôn hòa trầm tĩnh, đem cái vẻ đẹp yêu dã kia áp xuống hoàn toàn, Trần Mộc đối với vấn đề này đánh giá bằng bốn chữ, ngọc chất thiên thành. (có lẽ đại ý là ‘cốt cách là ngọc’)
Vị nam sĩ beta bên cạnh Sầm Hoan trước khi rời đi, cầm nhánh hoa thanh cúc (*) xanh biếc từ trên ngực áo đưa qua, đồng thời bày tỏ hắn không có ý từ gì khác, chỉ là hoa xứng mỹ nhân.
(hoa thanh cúc, hay còn được gọi là hoa ngô, hoa cúc ngô. Tên tiếng Anh là cornflower, danh pháp Centaurea cyanus, tên tiếng Trung 矢车菊. Đây là một loài hoa dại thường mọc bên ruộng ngô ở châu Âu.)
Sầm Hoan cảm ơn đối phương, xoay người cắm bông hoa vào trong túi áo Trần Mộc.
“Cho anh làm gì?”
Sầm Hoan cười hôn y: “Sợ anh tức giận á.”
Hai người rời khỏi đám đông, ngồi trên bờ cát, Trần Mộc xoay người ôm lấy Sầm Hoan: “Anh sẽ không nổi cáu với em.”
Lửa trại vừa tan, lại bắt đầu có bắn pháo hoa.
Từng đạo từng đạo vỡ bung trên trời, rọi xuống mặt biển, bỗng nhiên mất đi.
Ban đêm, Sầm Hoan không ngủ được, không gian quá mức yên tĩnh, dễ dàng khiến con người ta cảm thấy tịch mịch cùng bi ai.
Trần Mộc dù đang nằm bên cạnh, lại không giải quyết được điều gì.
Cậu muốn đẩy tay y ra, lại không đẩy nổi.
“ưm ~ ưm” Trần Mộc dường như bị quấy rầy tới, ôm cậu càng thêm chặt, còn cọ cọ tóc Sầm Hoan.
Trước khi Sầm Hoan định giãy ra Trần Mộc liền tỉnh lại, y sợ Sầm Hoan lại một lần nữa biến mất khỏi nơi đây, không mở mắt nhìn, chỉ càng ôm siết lấy người trong lòng.
Sầm Hoan vùi đầu trong ngực y.
Vì cái gì đây? Cậu nỗ lực biết nhường nào để có thể quên đi những chuyện đau đớn kia, vì lẽ gì mà chúng vẫn khiến cậu khó chịu như vậy. Cậu trở về đúng thời điểm Trần Mộc vẫn còn toàn tâm toàn ý với mình, mọi sự đều có thể cứu vãn, vì cớ gì cậu vẫn cảm thấy khó chịu đến như thế.
Cậu mang trong mình trái tim đã chịu tổn thương chồng chất của bảy năm sau, muốn tu bổ, nào có dễ như vậy, muốn cảm nhận hạnh phúc, cũng không hề giản đơn như vậy.
Một lát sau, Trần Mộc cảm thấy lồng ngực ướt át, người trong lòng đang run rẩy nghẹn ngào.
Sầm Hoan khóc.
Trái tim Trần Mộc giống như bị thứ gì đập vào, vừa nặng trĩu lại đau nhói. Y không màng tới chuyện đang giả vờ ngủ nữa, ôm khuôn mặt Sầm Hoan lên, hôn hôn hai mắt cậu.
Sầm Hoan giãy ra núp trở lại, thanh âm rầu rĩ: “Không có việc gì, gặp ác mộng mà thôi.”