Bây giờ vấn đề có chút khó giải quyết, lúc trước đứng trước mặt truyền thông cô nhắc tới Thẩm Mục vốn là muốn dời sự chú ý lên người anh, nhưng cuối cùng lại dính vào Tưởng Lạc Sanh như vậy, ngược lại biến thành Triệu Thần Thành cố ý phủi sạch quan hệ với Thẩm Mục, nhân vật nam chính lập tức trở thành Tưởng Lạc Sanh rồi!
Phiền não bứt bứt tóc, trước mắt Triệu Thần Thành xuất hiện một ly rượu, men theo ngón tay thon dài nhìn lên, chính là khuôn mặt dễ nhìn của Tưởng Lạc Sanh, giờ phút này anh nhướng mày, đưa ra một lời mời không thể kháng cự lại.
Khóe mắt Triệu Thần Thành giựt giựt, miệng mỉm cười, miễn cưỡng nhận lấy. Ngay sau đó Tưởng Lạc Sanh ngồi ở đối diện, nâng một ly rượu khác lên, nhìn cô và chờ đợi.
Im lặng, lại là sự im lặng chết tiệt.
“Cái đó, tổng giám đốc Tưởng, mới vừa rồi chúng ta như vậy. . . . . . Tôi và anh cùng xuất hiện trước truyền thông, có vẻ không thích hợp cho lắm. . . . . .”
“Phải vậy không?” Tưởng Lạc Sanh nhíu đôi mày anh tuấn của anh lại, sau đó chêm thêm một câu: “Vậy làm nghệ sĩ đứng ở trước mặt mọi người nói lung tung là thích hợp sao?” .
“Tôi không có ý đó. . . . . .” Triệu Thần Thành ngập ngừng nhỏ giọng nói, cũng lười giải thích, thật muốn ném vào anh một câu giống như: Tôi nói thế thì anh làm gì được tôi. Nhưng rốt cuộc cô vẫn là nhân viên dưới quyền người ta, khiêm tốn cúi đầu, chỉ là ở trong lòng vẫn luôn thầm oán Tưởng Lạc Sanh là kẻ có lòng dạ hẹp hòi.
“Đừng sợ, tôi sẽ không làm gì cô đâu.” Tưởng Lạc Sanh nhấp một ngụm rượu nhỏ: “Cho dù tôi có làm gì cô đi nữa, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm, sẽ không giống người khác. . . . . . Bỏ trốn mất dạng.”
Khóe mắt Triệu Thần Thành hơi giật giật: “Tổng giám đốc Tưởng, chẳng qua là tôi ở nhờ nhà anh hai tuần, hơn nữa còn phụ chi phí ăn uống. . . . . .”
“Hả? Chi phí ăn uống? Triệu Thần Thành, có phải em đã quên chuyện gì rồi hay không?”
Trong ánh mắt của Tưởng Lạc Sanh đầy sự giễu cợt, nhẹ nhàng dừng lại trên mặt Triệu Thần Thành, tay cầm ly rượu của Triệu Thần Thành run một cái, chất lỏng đỏ nhạt lắc lư bên trong, đưa cô trở về quá khứ mà chính cô đã nhanh chóng quên hết.
Lúc đó, Triệu Thần Thành ở lại nhà của Tưởng Lạc Sanh hai tuần lẻ ba ngày, trận bão vừa qua. Triệu Thần Thành mệt mỏi trong một thời gian dài cuối cùng đã khôi phục sức sống, cô lập tức bắt đầu suy nghĩ đến chuyện rời đi càng sớm càng tốt. Thứ nhất, cứ ở nhờ nhà người ta thế này cũng cảm thấy áy náy, không thể ở lâu. Thứ hai, người chủ nhà là Tưởng Lạc Sanh từ đầu đến cuối vẫn mang vẻ mặt giết người, nhất định luôn lẩm bẩm cô nhanh cút đi.
Nhưng dì Lưu vừa nghe nói cô muốn đi thì sống chết không đồng ý, nắm chặt cánh tay của Triệu Thần Thành dù nói thế nào cũng không buông, nói Triệu Thần Thành đi rồi sẽ không có ai chơi với bà. Dì Lưu thật sự không như những quản gia khác, ngược lại giống như một bà cụ vui tính, cả ngày quấn lấy Triệu Thần Thành cùng nhau coi phim và chơi trò chơi điện tử. Lúc Triệu Thần Thành cau mày khó chịu thì con trai của dì Lưu đến thành phố S thăm dì Lưu, muốn dẫn bà ra ngoài chơi hai đêm. Lúc đó Triệu Thần Thành mặt mày hớn hở, buổi tối dì Lưu vừa mới bước chân trước ra cửa, chân sau của cô đã vào trong nhà xách vali chuẩn bị lên đường chạy trốn.
Kỳ thật ban đầu, tất cả đều có thể lặng lẽ giải quyết, nhưng mọi chuyện bị phá hư là do một hộp chocolate. Lúc ăn cơm tối Triệu Thần Thành mãi suy nghĩ đến chuyện sau khi dì Lưu đi ra ngoài, không có cách nào ăn cơm nghiêm túc, dọn dẹp một chút lập tức cảm thấy đói bụng, vì vậy nhớ tới cái hộp chocolate dì Lưu để lại cho cô, đó là con trai dì tặng dì nhưng dì không thích đồ ngọt nên cho Triệu Thần Thành. Vì vậy Triệu Thần Thành mở hộp chocolate ra, vừa thu dọn đồ đạc vừa nhét chocolate vào trong miệng.
Ăn một chút Triệu Thần Thành đã xỉn rồi. . . . . . Cái này là chocolate có rượu ở giữa vậy mà Triệu Thần Thành ăn một mạch nguyên cả hộp!
Khi cô tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, cô mở mắt ra, chóp mũi chạm vào lồng ngực rắn chắc của một người đàn ông, Triệu Thần Thành lắc lắc cái đầu đau đớn ngồi dậy, toàn thân đau nhức mệt mỏi rã rời. Ngắm nhìn bốn phía, cô khiếp sợ.
Cô phát hiện dường như cả đêm qua mình đều vùi ở trong ngực Tưởng Lạc Sanh, mà quần áo của hai người bị xé thành một mớ hỗn loạn, trên giường dưới đất, khắp nơi đều là chai rượu và đồ đạc lộn xộn, căn phòng này quả thật giống như hiện trường phạm tội sau vụ cướp.
Tưởng Lạc Sanh vẫn còn ở ngủ trên giường, mà Triệu Thần Thành vắt hết óc cũng không thể nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối hôm qua. . . . . . Nhưng khi cô nhìn thấy trên xương quai xanh của Tưởng Lạc Sanh lộ ra những dấu răng rõ ràng, đi đến nhìn mình trong gương lại phát hiện ở cổ, và sau lưng mình cũng có những ấn ký màu đỏ nhạt, cô hóa đá. . . . . .
Triệu Thần Thành nghe Vệ Nhiên nói, khi có rượu vào nhân phẩm của cô rất kém. . . . . . vì vậy giả thiết Tưởng Lạc Sanh là cầm thú bị Triệu Thần Thành nhanh chóng đá bay đi, biến thành tối hôm qua chính cô bộc phát thú tính làm chuyện cầm thú với Tưởng Lạc Sanh. . . . . . Dù sao phần lớn đàn ông đều không đánh lại cô. . . . . . Các khả năng cứ quanh quẩn trong óc Triệu Thần Thành, làm cho cô không ngừng tự hỏi.
Triệu Thần Thành dễ phiền não, một phiền não nhỏ cũng làm đầu óc rối rắm, cô vòng tới vòng lui trong phòng, cuối cùng ra quyết định: móc một xấp tiền từ trong bóp ra đặt xuống đầu giường Tưởng Lạc Sanh, sau đó, bỏ chạy.
“Nghĩ ra rồi?” Tưởng Lạc Sanh cắt đứt suy nghĩ của cô.
“Khi đó tôi say, không nhớ rõ.” Triệu Thần Thành nhìn lướt qua mặt nước, liều chết chống đỡ. Trên thế giới có mấy người ngu ngốc uống cạn rượu trong chocolate hả?!
Tưởng Lạc Sanh cười lạnh: “Vậy tôi sẽ nhắc cho cô nhớ. Uống rượu say không phải là lỗi của cô, uống say bám lấy bắp đùi của tôi bảo tôi uống chung, mở miệng một tiếng đẹp trai chủ động ngã vào hiến thân, vọt vào phòng lục lọi lung tung, say mèn, những thứ này chính là cô sai.”
“Tôi không có.”
“Lúc tỉnh táo cô sẽ không như vậy, nhưng khi say sẽ thế. Lần trước trong bữa tiệc rượu, cô uống say, nói đùa giỡn trước mặt mọi người, những người ở chỗ đó có thể làm chứng. Gặp đàn ông cô gọi là soái ca, gặp phụ nữ thì gọi là người đẹp, ngay cả người tài xế của tôi cô cũng không buông tha.”
Nhìn Tưởng Lạc Sanh nói năng hùng hồn, Triệu Thần Thành nuốt một ngụm nước miếng. . . . . . .
“Thì. . . . . . Coi như lời anh nói là thật, vậy anh tỉnh táo, anh phải ngăn cản tôi, anh là một người đàn ông. . . . . .”
“Triệu Thần Thành, cô là cao thủ Taekwondo, hơn nữa cô say rượu không chỉ động tay động chân, mà cô còn cắn người.”
Đôi mắt Triệu Thần Thành liếc nhìn xương quai xanh của Tưởng Lạc Sanh, lại nuốt ngụm nước miếng:
“Vậy. . . . . . Được, coi như tất cả đều là sự thật, chuyện này đã qua hơn một năm, anh mới đến đây truy hỏi không cảm thấy đã qua rồi sao?”
“Tôi nghĩ rằng lúc ấy cô cảm thấy sợ. Cho cô chút thời gian, cô sẽ thông hiểu.” Tưởng Lạc Sanh nheo mắt, “Nhưng có vẻ như cô đã quên hết không còn nhớ gì, bản thân rất ung dung tự tại. . . . . .”
“Vậy thật sự tôi đã. . . . . . đem anh. . . . . . Hả?” Triệu Thần Thành khoa tay múa chân hỏi.
Tưởng Lạc Sanh hơi gật đầu một cái.
Trong lòng Triệu Thần Thành giống như có một triệu con thú nhanh chóng lao ra ngoài gầm thét: Cô đã bị ông chủ của mình vu khống nói cô làm chuyện cầm thú với anh ta, hơn nữa sau đó giống như gái chơi khách xong ném lại một xấp tiền rồi rời đi. . . . . .
“Chỉ là, cô không cần chịu trách nhiệm. . . . . .”
Trong mắt Triệu Thần Thành lóe lên một chút hi vọng, nhìn đôi môi Tưởng Lạc Sanh chậm rãi nhấp một ngụm rượu.
Sau đó, bất thình lình, thân thể Tưởng Lạc Sanh nghiêng về phía trước, cánh tay dài duỗi ra kéo mạnh một cái làm cho Triệu Thần Thành ngã vào lồng ngực mình, cúi đầu hôn môi của cô, cạy hàm răng ra truyền tất cả rượu đỏ trong miệng qua.
Ly rượu trong tay Triệu Thần Thành rơi xuống đất, rượu đỏ vẩy vào đùi cô, làm ướt làn váy, nhưng càng khó chịu hơn chính là nhiệt độ của người đàn ông và cồn rượu làm cho cô choáng váng. . . . . .
“Triệu Thần Thành, bắt đầu từ bây giờ, cô chính là bạn gái của tôi.” Tưởng Lạc Sanh thản nhiên thì thầm bên tai cô: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Mười triệu con thần thú trong đáy lòng của Triệu Thần Thành gầm thét lên, Tưởng Lạc Sanh - người này chính là một người Thất tình lục dục phong phú, hơn nữa khắp nơi đều là bàn chải, mặt thì đen thui, giống như một con quái vật!
Trân quý sinh mạng, cách xa Tưởng Lạc Sanh!