“Có thích khách!”
Lục Minh Triêu đứng bên cạnh Chu Dục thấy vậy, lập tức chạy lên trước chắn Chu Dục, khi hắn hô lên, Phong Ngôn đồng thời tung người ra, mũi kiếm chói lóa xé gió lao tới!
“Tử Phi Song Nguyệt?!” Yến Bình Phi nghe tiếng chạy đến, vừa thấy thích khách liền hô lên!
Một thân lãnh đạm che mặt lại, hai tay quấn hai dải gấm hồng bạch, ánh mắt sắc bén tựa như ánh trăng, làm cho người ta như rơi vào ác mộng kinh hoàng!
Nghe tiếng Yến Bình Phi hô lên, mọi người trên hồ đều bị hù sợ!
“Bảo vệ Tam hoàng tử!” Thấy giao chiến kịch liệt trên mặt hồ, Yến Bình Phi chỉ huy thị vệ bốn phía. “Lập tức điều động nhân mã trong phủ, quan binh ở quan phủ gần nhất, toàn bộ đến Ngọc Quỳnh lâu!”
“Thì ra Vu Tử Yên chính là Tử Phi Song Nguyệt!” Đám quan lớn, phú thương ngồi trong đình đài, một tên phú thương béo vẫn còn khiếp sợ, liên tục vỗ ngực nói.
Mặt khác, mọi người còn đang bị bất ngờ giống như bị đánh thức, kinh ngạc hoàn toàn!
“Danh kỹ Vu Tử Yên là Tử Phi Song Nguyệt!”
“Khó trách bao nhiêu lâu nay mà không bắt được, thì ra là dùng tên giả ẩn thân ở Ngọc Quỳnh Lâu!”
“Thật là đáng sợ, chúng ta lại còn ngồi nghe tên giết người đánh đàn suốt mấy đêm!”
Các quan lớn, phú thương khác nghe vậy đều đổ mồ hôi lạnh, nói cũng may mà không có việc gì.
“Minh Triêu tiểu đệ, ngươi muốn làm gì?” Bên trong Tối Thượng đình, Chu Dục gọi Lục Minh Triêu.
“Bắt Tử Phi Song Nguyệt là trách nhiệm của ta.” Lục Minh Triêu nói đang định ra khỏi đình giúp đỡ nói.
“Ngươi ở lại bên cạnh bổn hoàng tử là được, ở ngoài không cần ngươi!”
“Nhưng mà…”
“Lo lắng sao? Lo Phong Ngôn không phải là đối thủ, hay sợ Tử Phi Song Nguyệt có gì sơ suất?” Chu Dục híp mắt lại, con ngươi trở nên sắc bén.
“Ta chỉ muốn nhanh chóng bắt được Tử Phi Song Nguyệt, hoàn thành nhiệm vụ.”
“Chỉ sợ ngươi tham gia, hỗn chiến còn kịch liệt hơn nữa.” Hắn bĩu môi nói.
“Tam hoàng tử!”
“Ta không muốn làm khó ngươi, không được ra tay, biết điều thì ở lại nơi này.”
“Nhưng…”
“Minh Triêu, ta trông ngươi từ nhỏ đến khi trưởng thành, ngươi không gạt được ta bất cứ chuyện gì, cho dù bổn hoàng tử đánh nhau với ai, ngươi cũng không được tham gia, nghe chưa?”
Thấy ánh mắt nghiêm nghị của Chu Dục, Lục Minh Triêu đành phải miễn cưỡng gật đầu.
Đúng như Chu Dục nói, miễn cưỡng cũng có thể coi là hắn là “bạn” trưởng thành từ nhỏ đến lớn, dù bình thường Chu Dục thích dùng lời lẽ lỗ mãng trêu chọc hắn, nhưng một khi nghiêm túc thì Lục Minh Triêu vẫn nghe theo phần lớn, không cần nhiều lời.
Trên mặt hồ, đao kiếm không ngừng giao kích nhau, mặt hồ lay động mãnh liệt, dải gấm màu hồng bạch liên tiếp uốn lượn, bóng dáng màu tím bay lên cao, ngửa người hướng thẳng về phía tiểu đình, làm cho tân khách trong đình kêu la liên tục, tất cả đều vọt ra ngoài đình!
Ngay khi dải gấm đang hợp lại, tựa như mũi kiếm chuẩn bị nghênh chiến thì…
“Tử Phi Song Nguyệt, cùng đánh một trận với giang hồ đệ nhất đao ta!”
Tiếng quát rống chợt tới, mũi kiếm còn nhanh hơn cả Phong Ngôn, từ một nơi khác nhô lên, lướt nhanh đến, mũi kiếm mang theo một uy lực mạnh mẽ, hai mũi kiếm giao nhau, tạo ra tiếng nổ vang trời, sau đó là ánh sáng lóa mắt, trong ánh sáng ấy dần xuất hiện một cái bóng mờ, cái bóng càng ngày càng rõ, khi ánh sáng biến mất dần, thân ảnh cũng thất thế rơi xuống hồ!
Bên trong Tối Thượng đình, sắc mặt Chu Dục trầm xuống, đôi mắt Lục Minh Triêu nghiêm nghị không nói gì!
“Giang hồ danh đao Phó Diêu Phong?!” Đối với người đàn ông đột nhiên xông vào trận chiến này, ngay cả Phong Ngôn lạnh lùng từ trước đến giờ cũng không giấu nổi kinh ngạc!
Đứng ở nơi mà ban nãy Tử Phi Song Nguyệt vừa đứng, Phó Diêu Phong chỉ trầm giọng, âm thanh vang cả mặt hồ!
“Mạng Tử Phi Song Nguyệt, Phó Diêu Phong ta lấy chắc rồi, không ai được nhúng tay vào!”
Không cho người ta suy nghĩ, đại đao trên tay vung xuống lần nữa, uy lực mạnh mẽ thấu trời, tất cả đều vung xuống, máu văng tung tóe khắp cả mặt hồ!
Cả hồ như nổ tung, tiếng ầm ầm điếc tai vang lên, uy lực khiếp người, hồ nước sâu mấy trượng, bỗng nhiên lại xuất hiện đáy hồ, nước không ngừng tuôn ra, thậm chí còn văng đến đình đài hắn đang đứng, tiếng thét chói tai sợ hãi vang lên không dứt.
Sắc mặt Chu Dục càng lúc càng lạnh lẽo, mà Lục Minh Triêu đứng bên cạnh cũng khẩn trương xem cuộc chiến.
Khí thế nện xuống mặt hồ, làm mặt hồ rung rung lay động, bỗng nhiên gặp hai đạo thân ảnh đã phân cứ hai tờ nhìn nhau đình đính, cách xa nhau tàn phá Thần Nguyệt hồ, dưới ánh trăng, hai dải gấm bay qua bay lại, phát ra ánh sáng lóa mắt, hai thân ảnh không ngừng đánh vào nhau!
“Tử Phi Song Nguyệt, chịu chết đi!”
Một tiếng quát lớn, trường đao khí thế bức người vượt qua ánh sáng lóa mắt, chém đứt hai dải gấm màu hồng bạch, mũi đao uy mãnh bổ về người phi sau hai dải gấm đó!
Mọi người đang xem cuộc chiến đều sợ hãi, mắt thấy Tử Phi Song Nguyệt sắp bị chém đứt, lại nhớ đến tư thái lung linh vừa rồi Vu Tử Yên ca múa, bỗng, một tiếng thét lớn vang lên!
Hai dải gấm màu hồng bạch ban nãy còn tung hoành ngang dọc, giờ đã vỡ vụn thành từng mảnh, Tử Phi Song Nguyệt không còn nữa, Phó Diêu Phong trong nháy mắt xoay người lại, giơ đao ra, đao ảnh quang lưu, lướt qua tường tìm kiếm thân ảnh tử y kia!
“Phó Diêu Phong, mạng của Tử Phi Song Nguyệt, để Bàn Mị ta đòi thay ngươi đi!” Một tiếng lanh lảnh vang lên.
Phó Diêu Phong đang định đuổi theo truy sát Tử Phi Song Nguyệt, bỗng nghe thấy tiếng nổ tung, thân ảnh vừa xuất hiện lạnh lùng nói, trong nháy mắt, hắn như bị quẳng ra!
“Thiếu…” Suýt nữa đã bật thốt thành một cái tên, làm cho Phó Diêu Phong vất vả lắm mới nuốt vào được!
“Phó Diêu Phong, mạng của Tử Phi Song Nguyệt là ta lấy, không phải của giang hồ danh đao ngươi!”
Người vừa lên tiếng có thân thể chỉ đến lồng ngực của Phó Diêu Phong, cũng nhờ có thân thể nhỏ nhắn mà hắn có thể di chuyển rất linh hoạt, đánh lén rất tiện.
Bàn Mị đối diện với Phó Diêu Phong, tựa như hai con sói đang cắn nhau rất ác liệt, người này ở Đông Vực nổi tiếng là đối nghịch với Ma Hi, bây giờ có thể đoạt người với hắn, cũng là điều thú vị.
“Hừ! Sống gặp người, chết gặp thi (thể), nhìn thấy người mới biết được, để xem cuối cùng mạng của Tử Phi Song Nguyệt rơi vào tay ai!” Phó Diêu Phong cười lạnh, phi thân nhảy ra khỏi Ngọc Quỳnh lâu, khẩn cấp tìm người!
“Vậy thì phải xem thi thể của Tử Phi Song Nguyệt được ai tìm trước!” Bàn Mị làm sao nhận thua, cũng phi ra khỏi tường đi tìm người.
“Mau đuổi theo!” Chu Dục dặn dò nói. “Nhất định phải bắt sống Tử Phi Song Nguyệt.”
Yến Bình Phi lập tức nhận lệnh.
Thấy người của Đông Vực xuất hiện, ngay cả Chu Dục cũng ngẩn ra, Lục Minh Triêu kinh ngạc, nhưng từ lúc Tử Phi Song Nguyệt lao ra khỏi Ngọc Quỳnh lâu, Lục Minh Triêu mặc kệ lời dặn dò của Chu Dục, vào lúc người của Đông Vực đánh lén, hắn cũng đồng thời lao ra; lần này Chu Dục không hề ngăn cản!
“Tam hoàng tử, làm cho người sợ hãi, là hạ quan hành sự bất lực, không biết lai lịch của nàng ta, để cho nàng thừa cơ sát hại hoàng tử, xin thứ tội!” Quan phủ chạy theo đằng sau, hốt hoảng hành lễ.
“Đuổi theo điều tra đi, Phong Ngôn, hồi phủ!” Chu Dục cũng lười nhiều lời, phất tay áo rời đi.
“Người đâu, hộ tống Tam hoàng tử hồi phủ.” Quan nha phục trách lập tức la lên.
Cả Ngọc Quỳnh lâu giờ chỉ còn lại là đống hỗn độn, những tòa đình đài trên Thần Nguyệt hồ đều bị hủy hoại, quan binh ùn ùn chạy đến, bắt đầu tiếp nhận điều tra!
“Phong tỏa Ngọc Quỳnh lâu, quyết tìm cho được lai lịch của Vu Tử Yên!”
Tin tức danh kỹ Vu Tử Yên chính là Tử Phi Song Nguyệt, cùng tin tức Tử Phi Song Nguyệt đã chết đồng thời rộ lên, sớm mai, đây trở thành tin tức nóng nhất trên toàn đế đô!
“Phong Ngôn, đến Tô phủ một chuyến.” Ngồi vào cỗ kiệu, Chu Dục đột nhiên nói.
“Dạ.”
Vậy là, cả đoàn người chuyển hướng đến Tô phủ.
Đêm khuya, khách quý hoàng tộc đến bất ngờ, trên dưới Tô gia đều bận bịu, tôi tớ đi qua đi lại, người mang đèn dầu người mang thức ăn đến phòng khách chiêu đãi khách quý.
“Tam hoàng tử đêm khuya đến đây, bổn gia tiếp đãi có phần không chu đáo, mong hoàng tử thứ lỗi.”
Con trai lớn của Tô gia – Tô Đông Lăng vội vàng chạy ra đại sảnh đón khách, thấy Chu Dục một thân hoa phục bước vào phòng, những người đi theo đều ở ngoài cổng chính.
“Bổn hoàng tử đêm khuya quấy rầy mới là đường đột.” Hắn vừa ngồi xuống, hạ nhân lập tức dâng trà lên. “Không cần nói lời khách sáo, không biết Tứ công tử có ở trong quý phủ không? Có thể mời hắn ra không?”
“Tiểu đệ!” Chu Dục đêm khuya xông thẳng vào Tô phủ, rốt cuộc chỉ muốn gặp Tứ đệ, làm cho Tô Đông Lăng có hơi giật mình, sau đó khoanh tay nói: “Tứ đệ không có trong phủ vì mấy hôm trước nhận mệnh của Tam hoàng tử đi bắt Tử Phi Song Nguyệt, cho nên mấy ngày nay nó đều ra ngoài tìm kiếm đầu mối.”
“Ồ! Vậy có thể cho biết hắn đi hướng nào không?”
“Hành tung của Tứ đệ không ai biết được, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc thì nó thường đi du ngoạn, thấy nơi nào lý thú phong tình thì lập tức đến nơi đó, cũng khó đoán được.”
“Không ngờ Đông Lăng huynh dễ dãi như thế?”
“Tiểu đệ sợ nhất là bị quản thúc, từ nhỏ đã thích đi đây đi đó.” Tô Đông Lăng mang vài phần phiền não hỏi: “Tối nay Tam hoàng tử muốn gặp Thiếu Sơ, xin hỏi nó đã xảy ra chuyện gì?”
“Đông Lăng huynh không cần lo lắng, hắn không có phạm tội.” Chu Dục nâng chung trà lên, chậm rãi mệt mỏi, uống được một hớp mới nói. “Bổn hoàng tử tối nay đến đây để nói, Thiếu Sơ yêu đệ không cần điều tra chuyện của Tử Phi Song Nguyệt nữa!”
“Có tin tức của Tử Phi Song Nguyệt rồi?”
“Ừ.” Chu Dục nhìn về phía hắn, rõ ràng nói: “Đã chết rồi!”
“Tử Phi Song Nguyệt đã chết?!” Tô Đông Lăng kinh ngạc! “Chuyện xảy ra khi nào vậy?”
“Tối nay, vừa mới nãy, Vu Tử Yên là Tử Phi Song Nguyệt, bị ám sát tại chỗ.”
“Tên ác nhân này bị giết, dân chúng đế đô có thể an tâm rồi.”
“Chỉ tiếc, không tìm được thi thể.”
“Không tìm được thi thể!”
“Trúng một kích của giang hồ danh đao, còn bị người của Đông Vực Ma Hi đánh lén, không chết cũng trọng thương.” Chu Dục đặt chén trà xuống, đứng lên nói: “Cho nên Tử Phi Song Nguyệt có bỏ mình hay không, phải xem thi thể có được hay không mới biết.”
“Người của Đông Vực Ma Hi?”
“Thoạt nhìn ngươi rất lo lắng, hình như là đang lo lắng cho ai đó?” Chu Dục liếc nhìn Tô Đông Lăng, ánh mắt dần sắc bén hỏi.
“Người của Ma Hi rất độc ác, lại không phải là chính phái, hôm nay đến đế đô, Đông Lăng lo rằng bọn họ có ý đồ.”
“Thật sao?” Chu Dục cười lạnh. “Thân là một trong tứ đại gia tộc, Đông Lăng ngươi đúng là lo nghĩ cho dân chúng nha!”
“Tô gia làm việc cho hoàng đế, dĩ nhiên phải suy nghĩ cho hoàng đế, Ma Hi xuất hiện, dân chúng nhất định không có ngày lành, hoàng thượng cũng sẽ không vui vẻ được.”
“Tốt lắm! Phụ hoàng đúng là may mắn, nếu Tứ đại gia tộc đều suy nghĩ như Đông Lăng ngươi thì lo gì vương triều Thiên Đô sẽ gặp chuyện không may!”
Chu Dục nói xong cười lạnh, Tô Đông Lăng cũng cảm thấy được đối phương có gì đó khác với bình thường, trong thần thái mang theo một chút phiền não!
“Tử Phi Song Nguyệt đã gặp nạn, nhưng sao nhìn Tam hoàng tử lại u sầu như thế? Đông Lăng có thể giúp gì cho người không?”
“Có!” Đôi mắt sắc bén nhưng ngữ điệu lại như đang đùa bỡn. “Bổn hoàng tử muốn ở Tô phủ đợi lệnh đệ trở về, không biết có được không?”
“Tam hoàng tử yêu mến Tô gia như thế, Đông Lăng lập tức sai người chuẩn bị, Tam hoàng tử người…”
“Bổn hoàng tử muốn nghỉ trong biệt viện của Thiếu Sơ yêu đệ!”
“Chỉ cần Tam hoàng tử ra lệnh, Đông Lăng lập tức phân phó hạ nhân.”
“Không cần nhọc công, Tô gia Đại thiếu gia.” Chu Dục bỗng gọi Tô Đông Lăng lại. “Tối nay bổn hoàng tử đến đường đột, thật là quá mạo phạm, xin thứ lỗi.”
“Tam hoàng tử cũng vì nể mặt Tô Thiếu Sơ thôi, Đông Lăng còn phải thay tiểu đệ cảm tạ Tam hoàng tử.”
Thấy Chu Dục bỗng dưng đổi sắc mặt, Đông Lăng không hiểu gì, chỉ đành cẩn thận mà đối phó.
“Bổn hoàng tử nhớ Tô gia huynh đệ có bốn người, hai tỷ muội, vậy tại sao Thiếu Sơ lại đứng hàng thứ tư?”
Vẻ mặt lạnh lùng pha thêm chút kiêu ngạo, trừ Lục Minh Triêu và Tô Thiếu Sơ ra, hắn luôn đối với người ngoài như vậy, khóe môi tựa tiếu phi tiếu, đó chính là vẻ mặt duy nhất của Chu Dục.
“Thật ra thì Thiếu Sơ vốn đứng thứ sáu, nếu không tính nhị muội, tứ muội vào thì Thiếu Sơ đứng hàng thứ thứ tư.” Tô Đông Lăng cẩn thận đáp.
“Vậy Tô gia không tính nữ nhân vào bối phận sao?”
“Dĩ nhiên Tô gia xem trọng cả nam lẫn nữ, sở dĩ bối phận lại có thay đổi, chẳng qua khi lên năm, song thân cho chúng ta chơi một số trò chơi, nữ ca múa, nam luyện võ, chia thành một bên nam, một bên nữ, lúc ấy mới gọi Thiếu Sơ là Tứ đệ; Thiếu Sơ thích trò chơi này, hạ nhân cũng quen miệng gọi hắn là Tứ thiếu, cứ như vậy, sau khi lớn lên mọi người đều quen gọi như thế.”
“Thiếu Sơ đứng hàng thứ sáu!” Con ngươi trong mắt Chu Dục bỗng trở nên long lanh, giống như đang lý giải được điều gì đó. “Thiếu Sơ thật sự là… thứ sáu?”
“Chẳng lẽ Tam hoàng tử có ý nghĩ khác?” Không ca ngợi không siểm nịnh, Tô Đông Lăng hỏi.
“Ngươi thấy bổn hoàng tử tính cả nam lẫn nữ nên rất buồn cười?!”
“Đông Lăng tuyệt không dám có ý nghĩ đó, chỉ là không hiểu được, nên mới thỉnh Tam hoàng tử chỉ giáo.”
Tên này, thay đổi chỉ trong chớp mắt, quả là dâm ma phiền toái, nhớ tới cách xưng hô của Thiếu Sơ đối với vị Tam hoàng tử này, Tô Đông Lăng cũng cảm thấy đồng cảm.
“Tô gia được Thánh thượng và Hoàng huynh coi trọng, xin nhờ, bổn hoàng tử làm sao có tư cách chỉ giáo.” Chu Dục cười lạnh lẽo, đôi mắt lạnh lùng như muốn nuốt chửng người khác. “Tứ đại gia tộc chỉ có năm người con, người thứ sáu là nữ thì phải theo quy ước của triều đình, vậy nên tứ đại gia tộc thường không sinh quá con thứ năm, vì sợ cốt nhục chia lìa, hẳn là Tô Đông Lăng cũng biết?”
“Đó chỉ là lời đồn đãi của dân gian, thỉnh Tam hoàng tử đừng để trong lòng.”
“Dân chúng ngu muội, không hiểu ân tình giữa Thánh thượng với Tứ đại gia tộc, nhưng Tô gia chẳng lẽ không hiểu sao?”
“Tô gia hiểu rõ hoàng ân như nước biển mênh mông cuồn cuộn, tuyệt không dám phản bội.” Tô Đông Lăng vội vàng khoanh tay nói.
Năm đó tứ đại gia tộc trợ giúp triều đình, dù nhận được phần thưởng lớn nhưng đồng thời, cũng có thêm một vài ước định, tứ đại gia tộc chỉ cần sau đứa bé thứ năm, sinh được bé gái thì sẽ được hoàng đế thu làm dưỡng nữ (con gái nuôi), ban phong hào công chúa, được đối xử như hoàng tộc, vinh sủng như vậy, đúng là có rất nhiều lợi thế về chính trị!
Một khi có ngoại tộc cầu thân, thậm chí là những tướng quân chinh chiến chiến thắng trở về, được hoàng tộc tứ hôn, công chúa gả cho chính là sự tôn vinh tốt nhất, lúc này, chính người “con nuôi” sẽ được trao ra làm hôn nhân chính trị, đây cũng chính là lý do vì sao Tứ đại gia tộc không muốn hy sinh cốt nhục của mình!
Vì vậy, trừ phi là tham muốn quyền quý, nếu không không có ai nguyện đưa cốt nhục của mình vào cung, cho nên Tứ đại gia tộc không sinh quá đứa con thứ năm, dù triều đình biết rõ nguyên nhân nhưng cũng không nói gì, trở thành chuyện mà cả hai bên đều không muốn nói ra.
“Con cái của Tô gia có sáu người, mà con gái thật sự chỉ có… hai người?”
Tô Đông Lăng cười một tiếng. “Không biết Tam hoàng tử có nghi ngờ chi?”
“Không có gì, bổn hoàng tử đã xác định được đáp án.” Chu Dục chắp tay xoay người, đi ra ngoài cửa.
“Tam hoàng tử?” Muốn rời khỏi rồi?
Hắn quay đầu lại, đôi môi ngạo nghễ giương lên. “Tối nay đã làm phiền, không cần đưa tiễn.”
Nhìn đối phương nghênh ngang rời khỏi, sắc mặt của Tô Đông Lăng chuyển từ trấn định sang âm trầm.
“Người đâu.” Hắn quay lại, nói với tâm phúc của mình. “Lập tức báo cho trưởng công chúa đang ở trong cung, Tứ thiếu gia phải đến Nam Nguyên tìm Phỉ Thúy đan.”
Cả đêm nay, đế đô xảy ra quá nhiều chuyện, thân phận của Vu Tử Yên, Tử Phi Song Nguyệt bỏ mình, sang ngày hôm sau lại phát hiện một thi thể nữ ở Ngọc Quỳnh lâu, gương mặt do bị thủy triều và nham thạch đánh vào nên không phân biệt được, quần áo được xác nhận là của Tử Phi Song Nguyệt!
Ngọc Quỳnh Lâu bị kiểm tra suốt nửa tháng, cuối cùng không điều tra được chứng cứ gì, những người đứng sau Ngọc Quỳnh lâu bỏ số tiền lớn coi như là “phí” cho quan phủ, sau đó mở cửa buôn bán như bình thường.
Chỉ là, lời đồn mới lại nổi lên, dù vẫn là câu chuyện đó, nhưng nội dung lại được biến tấu đi nhiều, thiếu Vu Tử Yên, vẫn còn có rất nhiều chuyện để trà dư tửu hậu nói chuyện say sưa.
Mấy ngày sau, tin tức nói Vu Tử Yên bị phát hiện là Tử Phi Song Nguyệt, Tô gia Tứ thiếu cũng mất tích không thấy bóng dáng!
Người người đều phỏng đoán, là Tô tứ thiếu đa tình, khi biết người yêu của mình là tên trộm, không chịu nổi đả kích nên đã bỏ đi.
Đối với nhân vật chính trong câu chuyện này, mọi người đều cảm thấy đồng tình, Tô gia Tứ thiếu đối đãi với mọi người thân thiện như người nhà, lại dịu dàng với nữ nhân, ít khi tức giận, lúc nào cũng để ý đến cảm nhận của người khác, tính cách như vậy lại đặt mình vào trong đế đô phức tạp phồn hoa, số lượng người ủng hộ hắn càng gia tăng gấp bội.
Cho đến cuối thu, đầu đông, Tô Thiếu Sơ thường xuyên đi bên cạnh Thái tử vẫn không xuất hiện.
Danh Sách Chương: