Trước đó, Trần Y Y vẫn không rõ tại sao nguyên chủ lại sợ Sở Minh Yến như vậy, lúc này, khi nàng nhìn vào ánh mắt của tiểu cô nương đối diện, nàng đã hiểu nguyên do rồi.
Trần Y Y nhìn Sở Minh Yến đang tiến tới chỗ Lưu tam ca, nàng lên tiếng hỏi: "Không cần gọi hạ nhân tới sao?"
Sở Minh Yến nghe xong thì bước chân thoáng dừng lại một chút, nàng ấy quay đầu nhìn về phía Trần Y Y đang giả ngu: "Vừa rồi nhị tẩu đã cứu ta, ta còn tưởng rằng nhị tẩu đã thay đổi. Bây giờ nghe xong lời nói của nhị tẩu, ta mới nhận ra nhị tẩu chẳng thay đổi gì cả, tẩu vẫn là người một lòng luôn muốn ta gặp xui xẻo mà đúng chứ?"
Một nam nhân xa lạ xuất hiện trong viện tử của Sở Minh Yến, bất luận nàng có bị người ta chiếm tiện nghi hay không, thì sự trong sạch của nàng cũng đã bị huỷ rồi. Mặc dù bản thân nàng không thèm để ý đến việc này, nhưng thể diện của Sở gia không thể cứ ném đi như vậy được.
Có rất nhiều người, đều đang muốn nhìn xem trò cười của Sở gia bọn họ. Nếu nàng xuất hiện loại bê bối này, những người đó chắc chắn sẽ ức hiếp đến cửa nhà của nàng.
Về phần giết người diệt khẩu, coi như là nàng có lá gan này, nhưng cũng không dám giết người ở trước mặt Trần Y Y. Bởi vì nàng không có cách nào xác định, liệu Trần Y Y có giúp nàng giấu diếm hay không.
Nay Sở gia chỉ còn một mình nàng chống đỡ, nếu như ngay cả nàng cũng vì giết người mà xảy ra chuyện gì thì mẫu thân và nhị ca của nàng cũng coi như xong.
Sau khi Sở Minh Yến tỉnh táo lại, trong nháy mắt nàng thậm chí còn muốn giết cả hai người kia. Nhưng vừa rồi Trần Y Y đã cứu nàng, nàng không thể làm ra loại chuyện lấy oán trả ơn được.
Đã không thể giết người, thì nàng nhất định phải hỏi cho rõ ràng, là ai đang muốn hại nàng? Sau khi hỏi rõ ràng xong thì sao? Thả người đi? Sở Minh Yến mười phần không cam tâm.
Loại người như Lưu tam ca còn không bằng cả heo chó, nếu cứ thả hắn đi như vậy thì lợi cho hắn quá rồi.
Ngay tại lúc Sở Minh Yến đang rối rắm không biết làm sao, Trần Y Y đứng ở một bên chợt mở miệng nói: "Nếu muội không giết hắn, cũng không muốn để cho những người khác biết chuyện này, thì ta có một biện pháp này, không biết Minh Yến cảm thấy như thế nào?"
Sở Minh Yến nghe vậy thì nhìn chằm chằm Trần Y Y, không biết vị nhị tẩu này của nàng lại đánh ra cái chủ ý quỷ quái gì. Mặc dù hôm nay nàng ấy đã cứu nàng, nhưng Sở Minh Yến vẫn không tin Trần Y Y lại đột nhiên tốt bụng như vậy?
Trần Y Y đi tới, ghé vào bên tai nàng nói nhỏ vài câu.
Đôi mắt của Sở Minh Yến sáng lên, đúng vậy! Không thể giết cũng không thể thả, cũng chỉ có biện pháp như vậy thôi!
Sở Minh Yến nói với Trần Y Y: "Nhị tẩu, hôm nay ta cảm thấy tẩu có chút kì lạ. Đầu tiên, đột nhiên tẩu xuất hiện cứu ta. Sau đó, tẩu lại thay ta nghĩ cách. Ta nghĩ mãi vẫn không rõ, tẩu làm như vậy là vì nguyên cớ gì?"
Trần Y Y xưa nay đều luôn bất hoà với nàng ấy, nay nàng ấy hoài nghi như vậy cũng không có gì ngoài ý muốn. Trần Y Y nghe vậy cũng không kinh ngạc chút nào, từ lúc nàng bắt đầu quyết định cứu người, nàng đã biết Sở Minh Yến chắc chắn sẽ nghi ngờ nàng.
Trần Y Y: "Tẩu tẩu biết, Minh Yến không thích người quanh co lòng vòng, tẩu tẩu cũng không nói nhảm với muội nữa. Minh Yến có còn nhớ, lời hứa hẹn lúc trước muội nói với ta khi ta rời khỏi tiểu viện chứ?"
Ngày ấy, Trần Y Y được thả từ tiểu viện ra, liền đến viện tử của Sở Minh Yến. Sở Minh Yến đã nói: Chỉ cần nàng chịu sinh hạ một đứa bé cho Sở gia thì nàng ấy sẽ đồng ý để cho Trần Y Y và Sở Trác hoà ly. Lúc ấy, Trần Y Y đã ngay lập tức đáp ứng không một chút do dự.
Sở Minh Yến đương nhiên là nhớ kĩ, nàng nhẹ gật đầu rồi nói: "Nhị tẩu cứ việc yên tâm, Sở Minh Yến ta từ trước đến giờ nói chuyện đều luôn giữ chữ tín."
Lời này của Sở Minh Yến cũng không giả, nàng ấy mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng một khi nàng ấy đã hứa hẹn chuyện gì thì sẽ không bao giờ nuốt lời.
Trần Y Y sau khi nghe thấy thế liền mỉm cười hài lòng.
"Lại nói, đêm nay ta cứu được Minh Yến cũng thật là tình cờ. Trước đó ta có nuôi một con chó con, gần đây, ta thường xuyên đưa nó đi tản bộ trong phủ. Mấy ngày trước, khi đang đi dạo thì đột nhiên nó chạy vào viện của muội. Ta thấy cả hai cánh cửa đều khoá chặt nên mới đi lấy chìa khoá từ chỗ của quản gia...."
".... Sau khi ta ôm chó về thì cũng quên mất chuyện tình chiếc chìa khoá luôn. Vậy mà trùng hợp thật, đêm nay ta định mang chìa khoá sang trả cho muội. Không nghĩ tới, vừa mới đến sân viện của muội, chó của ta luôn luôn ngoan ngoãn nhu thuận vậy mà kêu lên. Nó lại thừa dịp ta không chú ý mà chạy thẳng vào viện tử của muội. Ta chạy theo nó vào đây thì bắt gặp chuyện này."
Sau khi nói đến đây, Trần Y Y cố ý dừng lại một chút. Nàng rất hào phóng trực tiếp nhắc đến chuyện chiếc chìa khoá cho Sở Minh Yến nghe. Nếu để sau này nàng ấy tự mình biết chuyện, sẽ không tránh khỏi nổi lên hiềm nghi với Trần Y Y.
Trần Y Y thoải mái nói ra như vậy, ngược lại làm cho Sở Minh Yến không còn hoài nghi gì nhiều.
Gần đây Trần Y Y có nuôi một chú chó, hằng ngày đều dắt chó đi rêu rao khắp nơi, Sở Minh Yến cũng có nghe nói đến. Quả thật, với tính tình của nguyên chủ, đạt được thứ mình yêu thích khẳng định sẽ đi khắp nơi để rêu rao cho mọi người biết.
Mặc dù lí do thoái thác của Trần Y Y vẫn có sơ hở, nhưng Sở Minh Yến không tính đi so đo với nàng vào lúc này. Trần Y Y nhìn thấy Sở Minh Yến chỉ nhíu mày không nói lời nào, nàng biết Sở Minh Yến cũng không hoàn toàn tin tưởng nàng.
Vì vậy, nàng cười đắc ý nhìn chằm chằm vào Sở Minh Yến: "Hôm nay cứu được muội, phải cảm ơn phúc khí của chó nhà ta."
Sở Minh Yến nhìn vẻ mặt kia của Trần Y Y, mơ hồ đoán được nguyên nhân chân chính mà nàng muốn cứu mình.
Sở Minh Yến đau đầu xua tay: "Tẩu muốn cái gì thì cứ nói thẳng!"
Trần Y Y thật sự không muốn thứ gì cả, nhưng nếu nàng không đòi hỏi chút gì đó thì chắc chắn Sở Minh Yến vẫn sẽ nghi ngờ nàng. Dù sao, với cái phẩm tính thấp kém kia của nguyên chủ, không tận dụng cơ hội để chiếm chỗ tốt mới thực sự là kỳ quái.
Trần Y Y suy nghĩ một lát, cực kì không khách khí đưa ra yêu cầu: "Muội đã nói như vậy rồi, ta sẽ không khách khí nữa. Ta muốn muội cho ta năm nghìn lượng bạc."
Sở Minh Yến không khỏi nhíu mày, năm nghìn lượng này đối với Sở gia trước kia thì không tính là gì. Nhưng với tình hình của Sở gia bây giờ, không thể một lúc lấy ra nhiều bạc như vậy được.
Thấy Sở Minh Yến không lên tiếng, Trần Y Y mới nhỏ giọng lầm bầm: "Muội nghĩ như thế là rất nhiều sao? Hôm nay, ta vậy mà đã...."
Không đợi Trần Y Y nói hết câu, Sở Minh Yến đã vội phất phất tay: "Năm ngày sau, tẩu tới viện tử của ta, ta đưa bạc cho tẩu."
Sở Minh Yến nói như vậy nhưng trong lòng thì ngẫm nghĩ: Năm ngày, đủ thời gian cho nàng điều tra Trần Y Y rồi.
Trần Y Y thở dài thườn thược, nàng cảm thấy hảo cảm thì không có đâu, mà hình như Sở Minh Yến càng ghét nàng thêm thì phải? Nhưng nếu vừa rồi nàng không nói như vậy, lấy tính cách đa nghi của Sở Minh Yến, nhất định sẽ không dễ dàng tin tưởng nàng.
Thôi.... Xem ra, loại hành động mạo hiểm như vậy, về sau nàng nên làm ít đi thì hơn. Nếu không, không đợi đến nửa năm sau, nàng đã bị nha đầu Sở Minh Yến này phát hiện ra rồi.
Sau đó, hai người lay tỉnh Lưu tam ca dậy, Lưu tam ca vừa định há miệng hét lên thì phát hiện miệng của hắn đã bị chặn lại rồi. Sở Minh Yến kề dao lên cổ Lưu tam ca, rồi áp hắn đi tới tiểu viện trước đó đã nhốt Trần Y Y.
Tiểu viện nhỏ này, ngày thường rất ít người đến. Vị trí vô cùng vắng vẻ, coi như Lưu tam ca có hét lên to đến cỡ nào thì cũng chẳng có ai chú ý đến nơi này cả.
Hai người đem nhốt hắn vào đây xong, Sở Minh Yến quơ quơ cây chuỷ thủ trước mặt Lưu tam ca.
"Lát nữa ta kéo tấm vải trong miệng ngươi ra, nếu ngươi dám hô loạn lung tung, ta sẽ cắt đứt đầu lưỡi của ngươi ngay."
Lúc Sở Minh Yến nói ra lời này, ngữ khí của nàng rất hời hợt, chẳng khác nào đang kể lại thời tiết hôm nay trông như thế nào. Nhưng Lưu tam ca nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, không nhịn được bị doạ đến mức toàn thân đều chảy ra mồ hôi lạnh. Hắn biết Sở Minh Yến có tính cách như thế nào, tiểu nha đầu này và cả hai ca ca của nàng, đều là kẻ không dễ bị bắt nạt.
Đây cũng là lí do hơn một năm qua, tuy Sở Minh Yến lộ diện ở bên ngoài, có rất nhiều người đánh chủ ý lên nàng, nhưng vẫn không có ai dám thực sự động thủ.
Sở Minh Yến đưa tay kéo tấm vải rách trong miệng hắn ra, chỉ nghe thấy Lưu tam ca không ngừng cầu xin: "Cô nãi nãi tha mạng cho ta đi mà, tiểu nhân..... chỉ là bất đắc dĩ thôi, ta thật sự không cố ý mạo phạm đến cô nãi nãi ngài đâu."
Trần Y Y ngồi ở phía sau Lưu tam ca nghe vậy, chợt bật cười ra tiếng.
Lưu tam ca nghe thấy thanh âm đằng sau, vừa định quay đầu lại nhìn xem thì trên mặt ngay lập tức bị một sợi dây gai quật mạnh.
Sau khi Sở Minh Yến đi ra gió thì cũng đã thanh tỉnh hơn nhiều, khí lực cũng hoàn toàn khôi phục. Lần này nàng sử dụng hết sức lực, trực tiếp làm cho trên mặt Lưu tam ca hằn lại vết đỏ.
Lưu tam ca lập tức gào khóc như quỷ kêu. Nhưng khi nhìn thấy thanh chuỷ thủ sáng loáng trên tay của Sở Minh Yến, hắn rất biết điều ngậm miệng lại.
Sở Minh Yến: "Đừng nói nhảm nữa, nói mau, là ai đã sai sử ngươi làm việc này?"
Lưu tam ca là một kẻ không có tiền đồ, sau khi bị tát một cái ngay mặt, liền ngoan ngoãn nhăn mày khai ra.
Sở Minh Yến nghe thấy tên của gã phú thương kia cũng không cảm thấy bất ngờ. Trong lúc nàng và Trần Y Y lôi hắn ta đến đây, nàng cũng đã suy nghĩ qua gần đây nàng đã đắc tội người nào, trong đó, người làm cho nàng đau đầu nhất, chính là tên phú thương từ nơi khác đến này.
Lúc ấy nàng đã cảm thấy, chuyện này chắc chắn không thoát khỏi quan hệ với tên phú thương đó. Bây giờ xác nhận mọi chuyện thông qua Lưu tam ca rồi, Sở Minh Yến không nhịn được nở nụ cười mỉa mai.
Ngày hôm sau, trời vẫn chưa sáng hẳn, Sở Minh Yến đã sai người mà nàng tin tưởng lén lút mang Lưu tam ca ra khỏi thành.
Chủ ý mà Trần Y Y nói cho nàng, chính là cho người đánh Lưu tam ca đến tàn phế, sau đó bán hắn đến vùng núi xa xôi. Mặc dù ý tưởng này có vẻ rất độc ác, nhưng đây là biện pháp tốt nhất trước mắt rồi.
Nếu nàng cứ thả Lưu tam ca đi như vậy, nói không chừng Lưu tam ca sẽ bôi nhọ thanh danh của nàng.
Mục đích của tên phú thương kia, chính là muốn khiến cho Sở Minh Yến mất hết mặt mũi, vậy thì nàng càng không thể để cho Lưu tam ca trở lại. Ngay cả khi Lưu tam ca không đắc thủ, thì danh dự của Sở Minh Yến vẫn như cũ sẽ bị hủy hoại.
Người cổ đại xem trọng trinh tiết của nữ nhân nhất, nếu sự trong trắng bị huỷ đi, sẽ không có bất cứ ai đồng tình với Sở Minh Yến, mà ngược lại, bọn họ sẽ đem chuyện gièm pha đó của nàng trở thành chuyện phiếm lúc trà dư tửu hậu.
Chuyện này thậm chí còn có thể liên luỵ đến việc làm ăn của Sở gia, đến lúc đó, Sở gia cũng chỉ còn cách đóng cửa.
Trần Y Y và Sở Minh Yến cùng nhau thẩm vấn Lưu tam ca, hỏi hắn ngoại trừ tên phú thương kia, còn có ai biết hắn đến phủ của Sở gia không? Lưu tam ca có nói, trừ bỏ tên phú thương kia, cũng không còn người nào biết hắn đến đây nữa.
Trong nhà Lưu tam ca không còn ai cả, cho dù có người phát hiện ra hắn ta mất tích, cũng chẳng có ai nguyện ý đi tìm tung tích của hắn ta. Người duy nhất biết chuyện là tên phú thương kia, biết được Lưu tam ca mất tích có liên quan đến Sở gia, hắn cũng sẽ không ngu ngốc đem chuyện này nói ra ngoài.
Chính bởi vì nắm chắc được điểm này, nên ngày thứ hai, Sở Minh Yến vẫn rất nghênh ngang đi lại trong tiệm.
Từ sau khi Lưu tam ca biến mất, tên phú thương kia cũng không dám dây dưa với Sở Minh Yến nữa. Có lẽ là hắn đã phát hiện ra Sở Minh Yến so với tưởng tượng của hắn còn đáng sợ hơn, nên tên phú thương vô cùng tiếc mạng kia chỉ đành phải từ bỏ.
Mấy ngày nay, Sở Minh Yến trừ việc nhìn chằm chằm vào động tĩnh của tên phú thương bên kia thì nàng còn phái người cẩn thận điều tra hành tung của Trần Y Y bên này. Sau đó, Sở Minh Yến biết được, Trần Y Y chỉ chăm chăm dắt chó đi dạo không phân biệt ngày đêm, nàng ta chưa từng bước chân ra khỏi cửa lớn Sở gia, càng đừng nói đến việc nàng ta có tiếp xúc với người nào khả nghi hay không.
Mặc dù nàng vẫn hoài nghi Trần Y Y như cũ, nhưng vì không có bất kì chứng cứ gì nên nàng cũng chỉ có thể phái người tiếp tục quan sát nhất cử nhất động của Trần Y Y.
Tác giả có chuyện muốn nói: Mồm mép của nữ chính chẳng khác nào một con ma lừa gạt.
Editor: Mồm mép của nữ chính lươn lẹo không ai lại:))