Tôi đệt!!!
Tức chết mất…… sao ông đây lại thành cái loại cặn bã kia được?! Mệt tôi còn đang cảm thán một người đàn ông đàng hoàng như mình sao chưa từng được ai tỏ tình, thì ra đều bị cái tên tuổi tra công này dọa chạy hết rồi!
Tôi ngồi trên giường tầng nhìn xuống Cố Tư Cai đang ở tầng dưới đối diện, tôi đã hiểu tại sao ban nãy cậu ta lại đặt ra mấy câu hỏi lạ lùng như thế…… Hoá ra là đang xác nhận xem tên tra công này có phải là tôi không!
Mà tôi thì trả lời thế nào?
Tôi đẩy cái game dưỡng thành thiểu năng trí tuệ mà mình từng đề cử với Triệu Kha cho cậu ta, mẹ nó lại còn dưỡng thành shota BL toàn khẩu vị nặng!
Đừng nói gì với tôi hết, giờ tôi chỉ muốn im lặng.
Tôi cẩn thận ngẫm lại một loạt hành động của mình từ khi lên đại học tới nay, xác định tôi không hề có ý tứ như Triệu Kha đã miêu tả…… Tuy rằng cậu ta liên tục nhấn mạnh đây chỉ là câu chuyện vui, nhưng khi cái chuyện vui này mang tôi ra thảo luận thì tôi hoàn toàn không thấy vui cái đ** gì cả!
Hơn nữa, nếu không có tên bạn cùng phòng tâm cơ của cậu ta nhắc nhở, giải thích bài đăng này chỉ mang tính chất giải trí, hiện giờ tôi hoàn toàn có lý do đi tìm cậu ta tính sổ!
Tôi ngồi im nhìn Cố Tư Cai vừa kết thúc một ván nhưng có vẻ vẫn chưa đã thèm.
Cậu ấy vừa ngẩng đầu liền thấy tôi đang nhìn chằm chằm, hoảng sợ ra mặt: “Sao thế?”
Tôi trực tiếp xoay người nhảy xuống từ giường trên, sau đó hơi hơi khom lưng, cúi người nắm cằm cậu ấy: “Tôi nghĩ, giữa chúng ta có hiểu lầm gì đó.”
“……” Cố Tư Cai ngẩn ra rồi đỏ mặt.
Tôi buông tay nghiêm túc nói: “Có cảm thấy tình huống vừa nãy rất khác với cách chúng ta ở chung lúc nãy không?”
Cậu ấy nghệt mặt ra nhìn tôi: “Cái gì?”
Tôi cười cười, chậm rãi tiến đến bên lỗ tai cậu ấy, khẽ thở dài nói: “Tôi đang quyến rũ cậu.”
Mặt Cố Tư Cai càng ngày càng hồng, nhưng biểu tình lại y nguyên như cũ, vô cùng bình tĩnh: “A……”
Nhưng tôi dám khẳng định cậu ấy đã bị tôi ghẹo đến mức không thể phản ứng.
Hừ, tán tỉnh chân chính và tán tỉnh do người khác não bổ ra sao có thể cùng đẳng cấp được!
Tôi dùng hành động thực tế để chứng minh cho Cố Tư Cai thấy, dù sao cũng là bạn cùng phòng, tốt nhất đừng khiến cậu ấy nảy sinh mấy cái hiểu lầm kỳ quái nào đó.
Cố Tư Cai buông điện thoại, rốt cuộc đã hoàn hồn: “Có phải do tôi dùng điện thoại của cậu lâu quá nên cậu sốt ruột?”
exm?
Cái hướng đi thần kỳ gì đây?
Tôi sửng sốt một hồi, có chỗ nào đó sai sai thì phải?
Cậu ấy có chút áy náy trả điện thoại cho tôi: “Xin lỗi, không cẩn thận quên mất.”
“……”
Nhất định là có chỗ nào đó không đúng.
Tôi dứt khoát quăng điện thoại sang một bên: “Quả nhiên cậu đã hiểu lầm tôi.”
“Hửm, thế ư?” Cậu ấy nghi hoặc: “Nhưng mà…… Chúng ta chỉ vừa mới quen biết thôi, không phải à?”
Cũng có lý…… Không, tình huống này là đặc thù.
Tôi lấy lại bình tĩnh, quyết định dao sắc chặt đay rối: “Tôi vừa vô tình nhìn thấy cậu đang đọc bài trên diễn đàn.”
“……” Cố Tư Cai trầm mặc.
Biết ngay là hiểu lầm mình rồi mà!
Tôi đang định giải thích rõ, lại cảm thấy cậu ấy hơi đẩy tôi ra một chút: “Tôi nghĩ, nếu cậu muốn giải thích, đổi cái tư thế khác thì nghe sẽ thuyết phục hơn đấy.”
Tôi quan sát tư thế của chúng tôi, hay rồi, một cái ôm không thể hoàn mỹ hơn được nữa…… Ôi không!
Có lẽ, dẫn cơ sự này không phải chỉ một mình lỗi của Triệu Kha?
Tôi ngượng ngùng thu lại hai cánh tay chống bên thắt lưng cậu ấy rồi ngồi ngay ngắn bên cạnh, trầm tư.
Hiện giờ tôi phải giải thích thế nào về động tác vừa mới nãy nhỉ?
Cố Tư Cai chọc chọc cánh tay phải tôi: “Cậu không cảm thấy tư thế này vẫn không ổn lắm à?”
Tôi nhìn cánh tay phải của mình đang hờ hững ôm eo cậu ấy, tuyệt vọng.
ok, có lẽ tất cả là lỗi của tôi…… Không thể trách Triệu Kha?
Tôi giật mình đứng bật dậy, cho đến khi yên vị bên kia giường, cách nhau hẳn một lối đi nhỏ mới dám thả lỏng, tư thế này chắc không có gì kỳ quái đâu nhỉ?
Cố Tư Cai vẫn như bảo trì vẻ mặt không có biểu cảm gì, nói ra một câu làm tôi vô cùng cảm động: “Cậu không cần phải giải thích, tôi cũng đoán được tình trạng của cậu rồi.”
“Thật à?” Tôi còn không rõ tình trạng của mình thế nào nữa là!
“Mọi hành động của cậu đều vô thức thả thính người khác mà lại không tự biết, là cái kiểu này hả?” Cố Tư Cai lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.
Thánh mẫu Maria, hình như tôi đã gặp được thiên sứ!
Bạn cùng phòng mang trên mình thánh quang của thiên sứ vẫn đang còn tiếp tục buff máu cho tôi: “Thật ra lúc mới gặp cậu, tôi cũng tưởng cậu đang trêu ghẹo tôi…… Nhưng sau mới phát hiện, cậu hoàn toàn không biết những hành vi của mình là đang tán tỉnh người khác.”
Tôi kích động đến mức suýt chút không kiểm soát được bản thân, vì thế lập tức làm một cái thủ thế: “Dừng, để tôi bình tĩnh đã…… Tôi sợ lại nhịn không được muốn ôm cậu!”
Cố Tư Cai thở dài: “Cậu im miệng đi, bằng không tôi lại sẽ hiểu lầm.”
“Không, tôi thật sự muốn ôm cậu mà.”
“…… Cung Trát!”
ok tôi câm miệng.
“Riêng cái mặt của cậu cũng đã làm người mê mệt lắm rồi, đừng nói nữa được không?” Cậu ấy đỡ trán.
“Ừm……”
Cố Tư Cai đúng là tiểu thiên sứ ~
Emma mình yêu cậu ấy mất thôi.
Tuy rằng mấy bài viết trên diễn đàn nói tôi có một không hai trên đời, tay sát trai thiện nghệ Đại học X, nhưng tôi vẫn không có cảm giác gì.
Vì thế, bạn cùng phòng đưa ra ý kiến: “Hay là thế này đi, khi nào cậu làm ra hành động quá trớn tôi sẽ nhắc nhở cậu?”
Tôi suy nghĩ cẩn thận, đây là một cái ý kiến hay.
Tôi lập tức muốn đứng lên cảm ơn cậu ấy.
Đáng tiếc cậu ấy liếc mắt một cái đã thấy rõ ý đồ của tôi, lắc đầu: “Đừng nhúc nhích cũng đừng mở miệng, để tôi chuẩn bị tâm lý đã.”
“……” Tôi đáng thương quá đi.
Thế nhưng Cố Tư Cai thật sự nhắm mắt im lặng hai giây, sau đó trừng tôi: “Nói đi.”
Nội tâm mênh mông xúc động của tôi bị cơn gió lạnh lẽo của cậu ấy đóng băng hết lại, đành phải khô khốc nói: “Cảm ơn.”
Hình như cậu ấy lại cười, nhưng vì ánh đèn mờ tối nên tôi không thấy rõ được.
Hôm sau là thứ hai, tôi dậy sớm hơn bạn cùng phòng, vì thế tôi chuẩn bị nước nóng cho cậu ấy, rửa mặt xong mới đi kêu: “Cố Tư Cai, rời giường.”
Cố tư Cai không hề giãy dụa mà bò dậy từ trong ổ chăn ấm áp, sau đó bắt đầu mặc quần áo trước mặt tôi.
Fuck fuck fuck fuck…… Mẹ nó cậu ấy ngủ khỏa thân!
Tôi đần thối luôn tại chỗ, nhất thời quên mất phi lễ chớ nhìn. Khụ, không cẩn thận xem hết từ đầu xuống chân luôn rồi.
Nhìn thoáng qua đường cong lưu sướng cùng vòng eo thon chắc bị quần áo che khuất, tôi nhịn không được xoa xoa chóp mũi đang phát ngứa: “Nè, tốt xấu gì cũng tém tém lại chút đi…… Cậu làm vậy lỡ may tôi không kiềm chế được đè cậu ra đó thì phải làm sao bây giờ?”
Cố Tư Cai ngẩn người, mờ mịt nhìn tôi: “Cậu gay à?”
“…… Cậu không phải hả?” Tôi hoàn toàn sửng sốt.
Không phải gay vì sao còn chơi cái game shota khẩu vị nặng đó high đến vậy?
“Tôi tưởng…… cậu là thẳng, chỉ là do trời sinh hấp dẫn người khác nên bị hiểu lầm.” Cậu ấy mím môi, lần đầu tiên lộ vẻ ảo não trên mặt.
Tôi nghĩ có lẽ do Cố Tư Cai vẫn chưa tỉnh ngủ, bằng không sao có thể trông sinh động vậy được?
Sau đó tôi liền thấy cậu ấy nhanh chóng lùi về trong chăn, trừng lớn mắt nhìn tôi: “Cậu không được nhìn.”
Lúc này tôi mới hoàn hồn, mặt hơi nóng: “…… Khụ, xin lỗi. Eo rất đẹp, vô tình lướt thấy nên mới ngây người.”
“……”
Tôi chắc chắn người đang rúc trong chăn lại đang đỏ mặt.
“Đừng có mới sáng sớm đã giở trò lưu manh.” Cậu ấy dừng một lát: “Cự tuyệt thả bả, bắt đầu từ bây giờ.”
“…… Được.” Tôi còn biết phải nói gì?
Mẹ nó chứ, bạn cùng phòng này, cậu đừng có thay đổi phong cách đột ngột như vậy được không.
Chờ Cố Tư Cai rửa mặt xong, tôi liền dẫn cậu ấy đến canteen ăn sáng. Vừa nãy quả nhiên là do cậu ấy còn chưa tỉnh ngủ, rửa mặt xong một phát là biến trở về mặt than liền…… Cái loại tương phản moe chết người này, chậc chậc.
Canteen cũng không có nhiều người, dù sao thì tuy rằng là thứ hai nhưng không phải ai cũng lên lớp vào tiết đầu thế này, chắc hẳn còn đang ôm chăn khò khè.
Tôi giới thiệu bữa sáng ở canteen đại học X cho Cố Tư Cai —— thực tế là đọc một lượt bảng thực đơn trong ngày.
Sau đó Cố Tư Cai bảo tôi chọn giúp, cậu ấy không biết cái nào ăn ngon.
Vì thế tôi cầm hai cái bánh trứng, hai miếng xúc xích cuộn, mấy quả trứng cút, hai cái bánh rán ngọt và hai cái bánh quẩy, cuối cùng thêm một ly sữa đậu nành và một bát cháo bát bảo. Cố Tư Cai ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, thấy tôi bưng đồ ăn tới liền đứng dậy, tôi ra hiệu cho cậu ấy ngồi xuống: “Có một mâm thôi, mình tôi là được rồi.”
Đồ ăn ở canteen Đại học X thật ra cũng không tệ lắm, ít nhất so với một số trường xung quanh thì ngon hơn nhiều, hơn nữa mùa đông tôi cũng lười chạy qua chạy lại, vì thế ăn sáng ở canteen là lựa chọn tốt nhất.
Đang bóc trứng cút, bỗng có cậu bạn cùng lớp chơi cũng khá thân đi ngang qua chào hỏi, tôi vừa định mỉm cười lịch sự thì đột nhiên bị Cố Tư Cai dùng chân cọ cọ dưới bàn.
Sợ tới mức thiếu chút nữa tôi ném nguyên quả trứng cút vào mặt cậu bạn!
Mà tôi thì cũng không cười được nữa, đành phải gật đầu.
Đợi khi đám người đã lướt qua tôi mới nhìn cậu ấy: “Sao thế?”
Cậu ấy giơ bánh trứng, cắn mấy miếng mới vội vàng nói: “Nhắc nhở, nụ cười của cậu quá lừa người.”
Tôi trầm mặc.
Cười một cái thôi mà cũng không được à?
Vậy thì cuộc đời này làm gì còn niềm vui?!
Cố Tư Cai nhìn tôi chằm chằm, thở dài: “Cậu có thể cười kiểu khác.”
Tôi nhếch miệng với cậu ấy.
Rõ ràng cậu ấy cứng lại, thế mà lại bày ra vẻ chán ghét trề môi: “Bình thường cậu không soi gương à? Cậu nhếch một bên khóe miệng cười tà mị là có ý gì.”
“……” Tôi chỉ cảm thấy thế giới này tràn ngập ác ý.
Cố Tư Cai rũ mắt, nhìn chằm chằm bánh trứng một lúc lâu, sau đó do dự ngẩng đầu: “Hay là cậu thử bắt chước học sinh tiểu học, cười nhe tám cái răng ý.”
Vì thế tôi liền đổi sang một nụ cười (tự cho là) lễ phép, đúng cái kiểu học sinh tiểu học chào người lớn.
Hơn nữa hiệu quả cũng không tệ lắm……
Tôi cảm thấy kiếp trước mình sống rất đậu má, ông trời không chấp nhận được hành vi cầm thú của tôi nên mới bắt tôi trở lại nhà trẻ sau gần hai mươi năm mờ mịt.