• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ Nại

Hai mươi bảy tuổi rất lớn.

Ánh nắng mờ mờ xuyên qua tấm rèm cửa dày chiều vào trong phòng ngủ lưu lại một khoảng sáng.

Dưới tác dụng của đồng hồ sinh học, Thẩm Vân Lê mở hai mắt, trên giường lúc này ngoài anh ra thì đã chẳng còn ai, thậm chí ngay cả một nếp nhăn trên đệm cũng không có.

Không hiểu sao anh cảm thấy buồn cười, thật sự có thể lén lút đến mức thần không biết quỷ không hay?

Nhưng cô thức dậy lúc nào?

Thẩm Vân Lê nhìn qua đồng hồ trên tường: 6:30.

Sau khi rửa mặt xong, anh vào bếp ninh cháo, lúc này anh mới liếc nhìn cánh cửa phòng sách đang từ từ mở ra, sau đó một nhóc con đáng thương với tròng mắt mơ màng đi ra, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ mới được anh mua cho hôm qua.

“Chào buổi sáng.” Giọng nói của Thẩm Vân Lê vẫn còn mang theo chút âm  vực khàn khàn.

Kiều Miên không ngờ trong bếp có người, bước chân cô ngưng lại, trong giây lát vẻ buồn ngủ đã không còn tăm hơi: “Chào buổi sáng tốt lành ạ.”

Lúc sáng sớm cô lặng lẽ rời đi, anh còn đang ngủ, trong lúc say giấc, khuôn mặt kia bớt đi vài phần lạnh nhạt, có thêm vài nét ôn nhu nhẹ nhàng tản ra khắp căn phòng, ngấm vào chăn ga cùng tất cả những đồ vật có thể chạm vào…

Suýt chút nữa Kiều Miên đã đắm chìm trong đó mà quên mất rời đi.

Nhìn cô một cái xong Thẩm Vân Lê liền rời mắt, múc cháo nóng vào trong bát: “Đêm qua ngủ ngon chứ?”

Khóe miệng người đàn ông mang theo nét vui vẻ nhưng dưới tác dụng của ánh sáng hắt ngược lại không thể thấy rõ ràng.

Kiều Miên chột dạ nắm chặt bàn tay nhỏ, giọng điệu mang tính trấn tĩnh cực cao: “Vâng.”

Vô cùng dứt khoát.

Trên bàn ăn, hai người ngồi đối diện nhau, Kiều Miên có mỗi một tay nên dáng vẻ lúc ăn có hơi đáng thương nhưng Thẩm Vân Lê lại không hề có ý muốn giúp cô.

“Sơ trung muốn học trường nào?” Thẩm Vân Lê lơ đãng mở miệng.

Khuôn mặt nho nhỏ của cô bé như muốn vùi cả vào bát, nghe anh nói vậy chợt ngẩng đầu, khóe miệng còn dính một hạt cháo nở bung.

Thẩm Vân Lê rút một tờ khăn giấy, đưa tới lau hạt cháo đi cho cô: “Nhóc lôi thôi.”

“…con chỉ có một tay.” Kiều Miên nói.

“Vậy thì sao?” hình như hôm nay tâm tình của Thẩm vân Lê  rất tốt.

“Vậy thì chú nên bón cho con…” nói xong, mắt Kiều Miên trợn tròn, cô dường như không thể tin được mình vừa nói cái gì.

Thẩm Vân Lê: “…”

Từ lúc cô vào nhà anh ở, mỗi một hành động đều rất cẩn thận, rất sợ chọc giận đến anh, sợ anh không vui sẽ đuổi cô đi… những điều này Thẩm Vân Lê đều biết.

Vậy mà hôm nay Điềm Điềm để lộ ra bộ vuốt nhỏ, rất mới lạ.

“Qua đây.” Thẩm Vân Lê mỉm cười kéo chiếc ghế bên cạnh mình ra.

“Không…không cần đâu ạ, tự con làm được…” Kiều Miên chớp mắt, không dám nhìn thẳng anh, dáng vẻ giống hệt chú đà điểu vùi đầu trong bát cháo.

Mặt cô đang rất nóng.

Trái tim cũng nóng.

“Qua đây.” Thẩm Vân Lê khoanh hai tay trước ngực, kiên nhẫn nói.

Kiều Miên muốn ăn thật nhanh rồi chạy về phòng, nhưng cháo vừa nấu xong, trong lúc cô gấp  gáp đã tự làm bỏng đầu lưỡi, vậy mà người đối diện vẫn ung dung nhìn cô…

Cuối cùng, Kiều Miên bưng theo bát của mình chậm chạp ngồi vào chiếc ghế bên cạnh anh.

Bát sứ trắng với hoa văn màu lam khiến cháo trắng mềm nhuyễn trong bát trông rất dễ nhìn, Thẩm Vân Lê cầm chiếc muỗng lên, chậm rãi khuấy đều bát cháo sau đó khẽ hớt phần bên trên rồi nhẹ nhàng đưa lên môi thổi thổi.

“A.” Thẩm Vân Lê đưa muỗng cháo đến bên môi cô, bảo cô há miệng.

“…” ánh mắt Kiều Miên sững sờ, ngoan ngoãn ăn lấy miếng cháo, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Con không phải đứa trẻ ba tuổi.”

Lại một muỗng cháo nữa đến bên môi cô, Thẩm Vân Lê nói: “Mười hai tuổi lớn lắm sao?”

“Hai mươi bảy tuổi rất lớn.”

Thẩm Vân Lê: “…”

Sau khi thành công khiến ông chú xinh đẹp ngậm miệng, góc môi Kiều Miên nổi lên nụ cười xấu xa.

Ánh mắt lặng lẽ tro tàn của cô cuối cùng cũng đã có chút thần thái, thần kinh của Thẩm Vân Lê cũng thoáng thả lỏng ra, anh cười rồi lấy khăn lau khóe miệng cho cô: “Nhóc bướng bỉnh.”

Kiều Miên không nói lời nào, cúi đầu ngoan ngoãn ăn cháo, có người bón cho ăn thật thoải mái, từ khi bị gãy tay rồi phải làm hết những việc cá nhân khiến cô rất mệt, rất đau, thực tế mỗi buổi tối cô đều cảm thấy đau đến chết lặng.

Nhưng trong giờ khắc này, trái tim heo hút của cô đang rất ấm áp.

“Thấy trường Thực nghiệm thế nào?” chủ đề phía trên lận nữa được lặp lại, Thẩm Vân Lê hỏi.

“Vâng, được ạ.” Kiều Miên không nghĩ tới sẽ là ngôi trường này, trùng hợp đây cũng chính là trường học mà trước đây cô hướng đến.

“Chú Hạ có một đứa em trai cũng sẽ học ở đó, các em cùng tuổi, sau này có thể chăm sóc lẫn nhau.” Thẩm Vân Lê vừa cho cô ăn, vừa giải thích.

“Vâng.” Kiều Miên ngoan ngoãn gật đầu.

“Mấy hôm nữa anh đi công tác, nếu như em không muốn ở nhà một mình thì anh có thể đưa em qua nhà chú Hạ chơi với Tinh Dã, thấy sao?” một mình cô ở nhà, ăn uống cũng là vấn đề, nếu như suốt ngày ăn đồ ăn bên ngoài sẽ không tốt cho sức khỏe, Thẩm Vân Lê chú ý nhìn vào mắt cô, chờ câu trả lời chính xác của cô.

Kiều Miên không nói gì, cô không muốn đi lắm, cuối cùng lắc đầu.

Thẩm Vân Lê cũng không ép cô, thậm chí còn cảm thấy vui vì cô không cố ý nịnh nọt hùa theo sắp xếp của anh.

Chén cháo nhanh chóng nhìn thấy đáy, anh hỏi: “No chưa?”

Mái tóc dài của Kiều Miên thả sau lưng, cô nở nụ cười xinh xắn rồi đứng lên: “No rồi ạ, cảm ơn chú.”

“…gọi anh.” Thẩm Vân Lê dường như có một loại chấp niệm vô cùng trẻ con với cách xưng hô này.

“Chú!’

Buổi chiều Thẩm Vân Lê đưa cô đến bệnh viện thay thuốc, chắc sẽ tháo được bột trước lúc nhập học.

Mọi kế hoạch vốn được sắp xếp ổn nay bị một cô nhóc làm cho đảo lộn, anh dứt khoát gác công việc bộn bề một bên để đưa cô đi dạo trong tiệm sách, mua mấy cuốn thích hợp với độ tuổi để thời gian rảnh rỗi ở nhà có thể mở ra đọc cho đỡ buồn chán.

Zero chủ yếu kinh doanh mặt hàng xa xỉ phẩm của nam, còn Gery của Hạ Thịnh Văn lại làm về mảng của nữ, cảm giác cao cấp rất tương xứng, nhưng vì đối tượng không giống nhau nên hai công ty không hề tồn tại quan hệ cạnh tranh.

Vì mục tiêu là nữ giới nên Hạ Thịnh Văn với vai trò người lạnh đạo lăn lộn trong giới vô cùng có tay nghề, chức vị so với Thẩm Vân Lê là giống nhau nhưng anh ta còn thăng chức sớm hơn Thẩm Vân Lê một thời gian, toàn bộ là nhờ vào sức chèo chống của một mình anh ta.

Đối với sinh hoạt của mình, Hạ Thịnh Văn thường rất tự tin, tỉnh thoảng đời sống cá nhân còn được sử dụng cho mục đích quảng bá, rất nhiều fans nữ theo Gery là vì anh.

Một điểm trùng hợp nữa là Zero và Gery ở cùng một tòa cao ốc, một ở lầu 42, một ở 35, điều này khả năng rất lớn là do sự thông đồng của Thẩm Vân Lê và Hạ Thịnh Văn.

Vì vậy mỗi giờ nghỉ trưa, hai mĩ nam lại cùng nhau đi ăn cơm khiến tỉ lệ người ngoái đầu nhìn theo đạt con số rất cao.

Thẩm Vân Lê có thói quen nhìn thẳng không chớp mắt, còn Hạ Thịnh Văn thì giỏi nhất giả bộ nhìn thẳng không chớp mắt.

Chậc, chậc, chậc.

Trong một nhà hàng chuyên phục vị mỳ, hai người ngồi đối diện nhau, rất nhiều ánh mắt vô tình hữu ý lướt qua nơi đây.

“Dạo này Tinh Dã ở nhà làm gì?” Thẩm Vân Lê cầm chén trà lúa mạch hỏi.

“Mình phát hiện ra là dạo gần đây cậu rất có  hứng thú với thằng em nhà mình nhớ.” Hạ Thịnh Văn nhíu mày.

Thẩm Vân Lê dường như đã rất quen bộ dạng cà lơ phất phơ của người này, cười nói: “Khoảng thời gian này có thể cho em ấy đến nhà mình chơi.”

Bảo Kiều Miên đi là không thể rồi.

“Không sợ heo rừng nhà mình nhổ mất củ cải nhà cậu à?” Hạ Thịnh Văn trước sau không hề có ý định đứng đắn.

Vậy mà biểu cảm của Thẩm Vân Lê sau khi nghe câu này thì hoàn toàn nghiêm túc, nét cười trên khóe miệng dần ẩn đi: “Ừ, vậy thôi không cần.”

“Anh à, em đùa đấy!” Hạ Thịnh Văn ấm ức.

“Không cần.” trong lòng Thẩm Vân Lê đã hoàn toàn bác bỏ suy nghĩ này.

“Bọn nó mới bao lớn? hai đứa cộng lại vẫn chưa đến tuổi người lớn thì biết cái gì?!” Hạ Thịnh Văn hờn mát trừng mắt với Thẩm Vân Lê.

Thẩm Vân Lê không thèm để ý tới sự trào phúng của Hạ tổng, tóm lại trong chuyện này, dù chỉ có một phần trăm khả năng thì Thẩm Vân Lê cũng phải trừ diệt bằng được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK