“Cẩn thận một chút.” Quý Thành Hạo khẽ nhíu mày, nhanh chóng đem cô đỡ lên. Hoàn hảo anh đã ngồi xuống, nếu không lấy động tác cô khẳng định làm cho hai người té ngã.
“Anh đem đóa hoa thả vào khi nào?” Cô nhanh chóng quay đầu hỏi.
“Thời điểm em đã bất tỉnh.” Khóe miệng anh khẽ nhếch.
Thân mình cô cứng đờ, mặt đỏ lên, lập tức nhớ tới chuyện lúc trước phát sinh ở trong phòng. Cô thật sự đã bất tỉnh?
“Vừa rồi anh có chút không khống chế được, có làm đau em sao?” Bàn tay to ở trên người cô dao động, ánh mắt anh ôn nhu nhìn cô.
Nhâm Cấm Hồng thẹn thùng trừng anh một cái, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống phía dưới.
“Tiếp theo anh sẽ ôn nhu chút.” Anh hướng cô cam đoan nói.
“Tiếp theo?” Cô hoài nghi ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Chúng ta không thể phụ lòng kỳ vọng của nhân viên vệ sinh.” Anh tỏ vẻ nghiêm trang, hại cô ngu ngơ, nhịn không được bật cười lên.
“Ở đâu ra kỳ vọng của nhân viên vệ sinh.” Cô cười nhẹ đập anh một cái.
“Thế đổi thành kỳ vọng của anh vậy.” Con ngươi biến thâm, anh khàn khàn giọng nói xong, liền ngay sau đó nghiêng thân hôn cô.
Cô bị hôn đến tim đập rộn lên, toàn thân nóng lên, đầu như muốn hóa thành tương hồ.
“Không được.” Miễn cưỡng bắt lấy một tia lý trí, cô đưa tay đẩy anh ra.
“Cái gì không được?” Anh còn muốn hôn cô, lại bị cô đưa tay bịt miệng.
“Chúng ta là tới nơi này ngâm suối nước nóng, không phải đến làm loại sự tình này.” Cô hờn dỗi nghiêng mắt liếc anh một cái, vẻ mặt đỏ bừng nói.
“Chúng ta có thể một bên làm một bên ngâm.” Anh giữ lại tay cô đề nghị.
“Không được, anh ngoan ngoãn cho em.” Vì cho thấy chính mình kiên trì, cô rời khỏi người anh, xuyên qua cánh hoa hồng phiêu du trên mặt nước, chuyển qua một chỗ khác bên kia bể tắm nước nóng.
“Chỉ ngâm nước nóng không làm chuyện khác, em không cảm thấy rất nhàm chán sao?” Anh giống như theo đuôi nhanh chóng chuyển qua dính lấy người cô, không ngừng cố gắng muốn thuyết phục, chính là tay còn không đụng đến cô, cô lại nhanh chóng dời về chỗ bọn họ vừa ngồi.
“Chúng ta có thể nói chuyện phiếm nha.” Cô đề nghị.
Trừng mắt nhìn cô một lúc lâu, anh rốt cuộc thở dài nhượng bộ. “Muốn nói chuyện phiếm có thể, nhưng em phải ngồi trong lòng anh. Lại đây.”
Anh ra lệnh.
Nếu anh thỏa hiệp, cô đương nhiên không hề dị nghị đi về trong lòng của anh, tựa sát trong lòng anh ngâm nước nóng. Cô thích nằm trong lòng anh, điều đó làm cho cô có cảm giác anh thuộc về mình.
“Được rồi, em muốn tán gẫu cái gì cô bé?” Ngữ khí của anh nghe qua có điểm bất đắc dĩ, nhưng khóe miệng cũng là khẽ nhếch, bởi vì cô lại trở về trong lòng anh. Anh thích cảm giác ôm cô.
“Liền từ tên gọi tán gẫu đi.”
“Tên gọi?” Anh khó hiểu.
“Anh đến bây giờ còn …cô bé, cô bé… gọi em.” Cô có chút bất mãn nhỏ.
“Nếu không muốn gọi là gì? Em thì cũng Quý Thành Hạo, Quý Thành Hạo mang cả họ tên ra gọi anh.” Anh tỏ vẻ.
“Đó là thói quen.”
“Anh cũng là thói quen nha.”
“Nhưng tên kêu rất bình thường nha, gọi cô bé mới kỳ quái, em cũng không phải cô bé của anh.”
Cô đột nhiên nhô thân lên, bỗng nhiên quay đầu nhíu mày với anh.
“Em đương nhiên là cô bé của anh.” Anh lập tức sửa chữa cách nói của cô, vòng tay đặt trên eo cô cũng theo chặt lại, tuyên cáo quyền sở hữu.
“Anh biết ý của em.” Yêu kiều trừng hắn một cái, cô lại một lần nữa dựa về trong lòng anh. “Cô bé cách gọi này để anh nhớ về em khi có một đầu tóc ngắn ngủn kia, toàn thân không có một điểm giống cô gái, giống một đứa con trai, dã cô bé.”
“Có sao?” Nhưng anh không cảm thấy nha.
Tay anh ở dưới nước nhẹ nhàng mà lướt qua eo nhỏ nhắn đường cong lả lướt, bụng bằng phẳng, lại hướng lên dừng ở dưới bộ ngực rất tròn của cô nhẹ nhàng mà vuốt ve. Cô có chỗ nào không giống con gái, giống con trai chứ? Nhưng mà—— “Nếu không thích anh gọi em là cô bé, em thích anh gọi em như thế nào?” Hắn ôn nhu hỏi.
“Em làm sao mà biết em thích gọi như thế nào?” Tự nhiên bị hỏi, cô quay đầu nhìn anh một cái.
“Em yêu?” Anh hỏi.
“Rất buồn nôn.” Cô bình tĩnh nói.
“Sweet heart?” Anh nhướng mày.
“Buồn nôn hơn.” Cô làm mặt quỷ.
“Như vậy honey? Bảo bối? Darling? Em yêu của anh?”
Bị anh liên tiếp gọi chọc cho nở nụ cười, cô nhịn không được đưa tay đánh anh một cái. “Đứng đắn chút.”
Cô cười mắng.
“Anh rất chân thành nha.” Quý Thành Hạo vì chính mình cãi lại.
Đột nhiên bắt anh nghĩ một cái tên gọi khác thay thói quen gọi cô bé, thật sự rất khó khăn nha.
“Tiểu Hồng?” Anh thử nói.
“Trong số các bé gái được sinh hàng tháng sẽ có ít nhất một bé gì đó cũng kêu tiểu Hồng.” Cô trừng anh nói.
“Như vậy Hồng Hồng?”
“Khó nghe.”
“Cấm Cấm? Nhâm Nhâm? Tiểu Cấm? Tiểu Nhâm? Tiểu Cấm Hồng?” Anh đem ba chữ trong tên của cô toàn bộ lấy ra tổ hợp, nghĩ ra một đống tên gọi, không nghĩ tới kết quả cũng là—— “Không có sáng ý.”
Không có sáng ý? Anh đột nhiên híp lại hai mắt. Muốn sáng ý phải không? Vậy còn không đơn giản.
“Vị hôn thê yêu dấu, chocolate ngọt ngào, sinh mệnh mặt trời, cô bé đáng yêu, tiểu mèo hoang, tiểu cô em gợi cảm, tiểu hỏa cầu nhiệt tình——“
“Này!” Cô dở khóc dở cười cắt đứt anh loạn lấy tên gọi cô, càng gọi càng không đứng đắn, “Anh dám gọi em như vậy. xem em sau này không để ý tới anh.” Cô cảnh cáo anh.
“Là em nói anh không sáng ý, anh đương nhiên phải thật tốt bày ra sáng ý của anh.” Anh vô tội nói.
“Nếu đây là sáng ý của anh, thật đúng là làm người ta không ai dám lĩnh giáo.” Cô hừ lạnh cười nhạo hắn.
“Em thật khó hầu hạ.” Anh không khỏi oán giận.
“Cám ơn.” Cô nhếch miệng mỉm cười.
Nhìn khuôn mặt cô tươi cười mê người, trên mặt Quý Thành Hạo không tự chủ được hiện vẻ nhu hòa.
Ông trời thật là thích đùa giỡn cùng anh, đã sớm đem sắp bà xã an bài bên cạnh anh, lại vẫn giữ bí mật hai mươi mấy năm, mới để anh hiểu được, hại anh thiếu chút nữa vì cái bà xã giả tự nhiên xuất hiện kia chỉ phúc vi hôn—— suy nghĩ một chút, anh không khỏi ngu ngơ dưới, nhớ tới mình đến bây giờ còn không có nói qua cho cô chuyện này.
“Nha——“ Vốn là muốn gọi cô cô bé, nhưng nghĩ đến cô vừa mới nói cô không thích, anh vội vàng sửa lại miệng, “Bà xã.”
Không có ngờ tới anh đột nhiên gọi cô như vậy, tâm Nhâm Cấm Hồng cứng lại, không tự chủ được khàn giọng nhắc nhở hắn, “Chúng ta còn chưa kết hôn, em không phải bà xã của anh.”
“Anh biết, nhưng mà không lâu sau chính là như vậy, trước tiên chúng ta có thể xưng hô thế này cho quen một chút.” Anh ôn nhu hỏi: “Hay là em không thích xưng hô này?”
Cô lập tức dùng sức lắc đầu, sau đó thẹn thùng cúi đầu: “Em thích.”
Cô thẹn thùng như vậy lại làm anh có chút mê say.
“Bà xã……..” Anh nhẹ giọng gọi cô, là để luyện tập, cũng là động tình.
Anh nâng người cô lên, hôn môi đỏ mọng của cô, đầu tiên là ôn nhu khẽ hôn, chậm rãi trở nên nhiệt tình xâm nhập mà duyện hôn.
Anh đem cô kéo về hướng anh, để cô ngồi ở trên đùi anh, anh đem cứng rắn của anh để nơi mềm mại của cô sau đó chậm rãi thẳng tiến trong cơ thể cô, ôn nhu cùng cô ân ái.
Tiếp theo… tiếp theo đương nhiên anh đã hoàn toàn quên chuyện lúc trước muốn nói cho cô về một vị hôn thê anh bị chỉ phúc vi hôn.
Đến khách sạn suối nước nóng ở một đêm, thời gian bình thường trả phòng đều là trước mười một giờ hôm sau, nhưng bởi vì có người da mặt mỏng nên buổi sáng mới bảy giờ, vào thời điểm mọi người đều còn trong phòng ngủ liền vội vàng trả phòng rời đi.
Bởi vì tối hôm qua thời gian ngủ của hai người cũng không nhiều, cho nên chuyện thứ nhất sau ăn xong bữa sáng ở bên ngoài về đến nhà, chính là nằm xuống ngủ.
Thời gian từng giây từng phút đi qua, bên trong phòng điều hòa nhiệt độ ổn định không tiếng động thổi hiu hiu.
Chín giờ, mười giờ, mười một giờ, mười hai giờ, cũng qua giữa trưa, hai người nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích ngủ say, có thể thấy tối hôm qua bọn họ hao tốn bao nhiêu khí lực.
Trong phòng khách, điện thoại không biết là lần thứ mấy vang lên, thanh âm mơ hồ truyền vào trong gian phòng, nhưng không có kinh động hai người ngủ say trên giường.
Các cuộc gọi đến được điện thoại tự động trả lời sau đó tự động cắt đứt.
Không biết qua bao lâu, cửa lớn “khách” một tiếng bị mở ra, đi vào cửa là một đôi trung niên nổi giận đùng đùng, hai người đàn ông tuấn dật mang theo ánh mắt xem kịch vui, cùng với ba người phụ nữ trẻ tuổi khí chất bất đồng nhưng giống nhau có thể làm người nhãn tình sáng lên.
Bọn họ theo thứ tự là Quý gia phụ mẫu, cùng với Nhâm Duẫn Cánh, Dịch Tử Xá, Quan Tiểu Ngưng, Mạch Thiên Bình, cùng đi đại hội ra mắt hôm nay, nữ nhân vật chính đương nhiên là Quan Dư Ngâm.
Một nhóm người bọn họ —— ngoại trừ nữ nhân vật chính Quan Dư Ngâm, từ buổi sáng hơn mười giờ Quý gia phụ mẫu nhận được điện thoại của con gái nuôi thư kí Trần, báo cho biết không liên lạc được với Quý Thành Hạo, liền chậm rãi túm vào ở chung một chỗ.
Trưởng bối tìm không được người liền tìm vãn bối hỗ trợ, vãn bối vừa nghe có người ăn đủ tim gấu báo, dám ngỗ nghịch lời của cha mẹ, nếu không đến tham gia xem xét chuyện khó gặp này sẽ cảm thấy thật xin lỗi chính mình, liền hô bằng hữu dẫn nhau chạy tới, bởi vì có phúc nhất định phải cùng hưởng chứ sao.
Một nhóm người chậm rãi từ phòng ăn chuyển qua cao ốc chỗ Quý Thành Hạo ở, lại chậm rãi lên lầu, bởi vì hệ dữ liệu khóa an toàn có ghi lại vân tay ba mẹ Ba Quý nên họ dễ dàng mở cửa, tiến vào chỗ ở đứa con bất hiếu.
“Tôi đến phòng của hắn nhìn xem có người hay không.” Dịch Tử Xá vừa vào cửa hứng thú vội vã xung phong nhận việc, sau đó thẳng đảo hoàng long tiến vào phòng ngủ của Quý Thành Hạo.
Lúc bọn họ đến cũng đã hỏi qua bảo vệ, xác định xe Quý Thành Hạo vẫn ở tầng hầm ngầm bãi đỗ xe, không lái đi.
Nói cách khác, hắn có ở nhà không sai.
Giỏi thật, là gan không nhỏ nha, lừa bịp mọi người, thế nhưng không có trốn đi chân trời góc biển tị nạn. Hắn không phải là nghĩ dù sao chết sớm hay muộn cũng là chết, không bằng chết sớm siêu sinh sớm, cho nên dứt khoát ở nhà chờ nhận lấy cái chết đấy chứ?
“Bạn thân, đã đến giờ hành hình.” Thoải mái đẩy cửa phòng ra, hắn vừa đi vào phòng, vừa lớn tiếng tuyên cáo.
Đột nhiên xuất hiện tiếng động làm thức tỉnh đôi uyên ương đang ngủ trên giường, Quý Thành Hạo cùng Nhâm Cấm Hồng cơ hồ là cùng lúc mở hai mắt, sau đó sét đánh không kịp bưng tai từ trên giường xoay người ngồi dậy. Dịch Tử Xá ngây người như phỗng nhìn chằm chằm bọn họ, bị sợ ngây người.
Quý Thành Hạo cùng Nhâm Cấm Hồng cũng ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn, một nửa là bởi vì còn chưa tỉnh ngủ, một nửa khác thì cũng là bị sợ ngây người, không biết chuyện gì đang xảy ra, tại sao Dịch Tử Xá lại xuất hiện ở chỗ này.
“Như thế nào? Hắn có ở trong phòng sao?” Nhâm Duẫn Cánh đi tới cửa hỏi Dịch Tử Xá, phát hiện hắn bất động ngây người, liền đem đầu ngó vào trong phòng tìm kết quả, trong nháy mắt trừng lớn hai mắt.
“Có ở đây không?” Đi theo phía sau hắn Quan Tiểu Ngưng mở miệng hỏi, nhưng chỉ gặp trước mắt bóng đen chợt lóe, vị hôn phu trước một giây còn ở trước mặt cô trong nháy mắt liền mất đi bóng dáng, mà trong phòng truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Phanh—— Giống như là có người từ chỗ cao nặng nề rơi xuống mặt đất, lại đụng phải bàn làm đồ trên bàn rơi xuống. “Chờ một chút! Duẫn Cánh. Đột nhiên từ trong phòng truyền ra âm thanh Dịch Tử Xá lớn tiếng kêu, “Có chuyện từ từ nói, đừng động thủ!”
Nghe thấy tiếng động vừa rồi, tất cả mọi người đều chạy tới, cùng hướng về phía cửa phòng, hỏi Quan Tiểu Ngưng đứng ở gần chỗ tiếng động vừa rồi: “Xảy ra chuyện gì?”
Cô mờ mịt quay đầu, lắc lắc đầu với mọi người.
Cô cũng còn chưa đi vào gian phòng, căn bản là không biết bên trong xảy ra chuyện gì.
Vì thế mọi người cùng nhau trực tiếp hướng trong phòng đi tìm đáp án.
Trong phòng Nhâm Duẫn Cánh giận không kềm chế được đem Quý Thành Hạo không có mặc áo đặt ở trên sàn nhà, vẻ mặt nghiêm túc tay phải bị Dịch Tử Xá gắt gao nắm chặt giữ lại, treo ở giữa không trung, không khí ba người trong lúc đó chỉ có thể hình dung hết sức căng thẳng.
Hình ảnh trước mắt dọa Quan Tiểu Ngưng, bởi vì cô chưa từng gặp qua Nhâm Duẫn Cánh tức giận như vậy.càng miễn bàn đến chuyện động thủ đánh người.
Nhưng bị kinh hách lớn hơn so với cô là Quý gia phụ mẫu, bởi vì ánh mắt hai người bọn họ không có đặt ở trên sàn nhà nhìn ba người kia, mà là dừng ở người con gái chỉ dùng chăn đơn che dấu thân thể trên giường kia.
“Cấm Hồng cô bé?” Mẹ Quý khó có thể tin bật thốt lên.
“Tiểu Cấm Hồng?” Ba Quý cũng kêu lên trên mặt biểu tình ngạc nhiên cùng bà xã không có sai biệt.
Lớn như vậy, Nhâm Cấm Hồng lần đầu tiên khắc sâu lĩnh ngộ đến cái gì là “bắt gian tại trận”.
Cả người cô cứng ngắc, vẻ mặt xấu hổ hướng đến hai vị trưởng bối năm trước mới đến trong nhà làm khách ở Vancouver khẽ gật đầu.
“Quý mẹ mẹ, Quý ba ba, đã lâu không gặp. Ách, hai bác vẫn khỏe?” Hiện tại không phải là thời cơ thật tốt để chào hỏi, nhưng trừ câu đó ra, đầu của cô trống rỗng, căn bản là không biết phải nói gì.
Trong phòng mỗi người một mảnh trầm tĩnh.
“Con quay về Đài Loan khi nào? Ba mẹ con bọn họ cùng nhau trở lại sao?” Trừng mắt nhìn, Ba Quý dẫn đầu phục hồi lại tinh thần.
Sau một lúc, ông nhịn không được hỏi ra vấn đề muốn hỏi nhất trong lòng.
“Con tại sao lại ở chỗ này? Con cùng Thành Hạo……Con cùng hắn………Các con.” Kế tiếp phải hỏi như thế nào a? ông nhìn về phía bà xã.
“Các con phát sinh quan hệ sao?” Mẹ Quý cá tính thẳng thắn trực tiếp hỏi.
Nghe vậy, Nhâm Cấm Hồng mặt trướng đỏ giống như quả cà chua chín.
Không cần mở miệng trả lời, phản ứng của cô đã nói rõ hết thảy, làm cho Nhâm Duẫn Cánh tức giận đến giãy ra kiềm chế của Dịch Tử Xá, dùng sức đánh Quý Thành Hạo một quyền.
“Duẫn Cánh!” Dịch Tử Xá hoàn toàn không kịp ngăn cản.
“Duẫn Cánh!” Quan Tiểu Ngưng bị sợ hãi kêu ra tiếng.
“Đáng đánh.” Câu này là Ba Quý nói.
“Đánh nhiều thêm mấy cái nữa.” Tiếp câu này là Mẹ Quý, hai vợ chồng cấu kết với nhau làm việc xấu—— không phải, là cùng nhau tức giận, đều tức giận đến nghĩ đem con trai bắt tới đánh một trận thật đau.
Nghe thấy hai câu này, Nhâm Duẫn Cánh giận không thể kiềm chế lập tức nghe lời giơ nắm tay lên——“ Đừng mà.” Trên giường Nhâm Cấm Hồng đột nhiên kêu to, lấy sét đánh không kịp bưng tai bọc chăn đơn nhảy xuống giường, giữa hai người: “Anh họ, đừng đánh.” Cô thỉnh cầu.
Anh họ?
Quan Tiểu Ngưng, Quan Dư Ngâm cùng Mạnh Thiên Bình ba người cùng sửng sốt, rốt cuộc làm rõ ràng vì sao Nhâm Duẫn Cánh lại đột nhiên nổi điên, thì ra người đẹp tóc dài ngồi ở trên giường bọc chăn đơn, dĩ nhiên là em họ hắn? Tình huống này muốn anh không phát hỏa, thật đúng là còn khó hơn lên trời!
“Cấm Hồng, em tránh ra.” Nhâm Duẫn Cánh lạnh lùng mệnh lệnh với đường muội.
Nhâm Cấm Hồng dùng sức lắc đầu.
“Anh nói lại lần nữa, tránh ra.”
“Là em thích anh ấy trước, nếu như anh muốn đánh……thì đánh em luôn đi, Quý Thành Hạo anh ý không có sai.” Cô dùng sức lắc đâu, thái độ kiên định nhìn anh họ.
Đứng ở một bên Dịch Tử Xá nhịn không được huýt sáo.
Nhâm Duẫn Cánh quay đầu tức giận trừng hắn.
“Cô bé, không sao, em tránh ra trước.” Bị Nhâm Duẫn Cánh giữ bả vai đặt ở trên mặt đất Quý Thành Hạo, lần đầu tiên mở miệng lên tiếng.
“Không sai, em tránh ra trước.” Nhâm Duẫn Cánh khẩu khí đông lạnh nói, ánh mắt âm lãnh chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Quý Thành Hạo.
“Không.” Nhâm Cấm Hồng kiên định cự tuyệt.
Từ nhỏ cùng vài người bọn họ hỗn đến lớn, cô lại làm sao không biết cá tính của bọn họ. Làm sao lại không biết bọn họ xử lý đối phương làm bọn họ khó chịu như thế nào sao? Bọn họ sẽ bất chấp tất cả đánh một trận trước, đem đối phương đánh cho ba ngày không xuống giường được rồi nói sau.
Chuyện như vậy mặc dù cũng không thường gặp, quá khứ trong lúc đó cùng bọn họ lẫn nhau ở chung mười năm năm, cô cũng chỉ xem qua hai lần mà thôi. Nhưng xem đến hai lần kia khiến cô sợ đến mức đoản thọ mười năm, cho nên cô không thể làm cho cái chuyện như vậy phát sinh, hơn nữa vẫn là bởi vì cô.
“Cấm Hồng.”
“Cô bé.”
Hai người đồng thời lên tiếng cảnh cáo, nhưng được đến kết quả vẫn là một câu: “Không.”
Mắt thấy tình huống sẽ giằng co không xong, trưởng bối đành phải mở miệng nói chuyện.
“Duẫn Cánh, con trước buông cái đứa con bất hiếu kia ra.” Ba Quý nói.
Chợt ông quay đầu lại, “Quý Thành Hạo” phẫn nộ không thể nói “còn có tiểu Cấm Hồng.”
Thanh âm lại trở lên mềm nhẹ, nhưng không mất uy nghiêm. “Hai người các con đem quần áo mặc vào rồi đến phòng khách. Chúng ta đến phòng khách đi.” Câu phía sau kia là nói với những người khác.
Vì thế, Nhâm Duẫn Cánh buông anh ra quay đầu rời đi, mọi người cũng nối đuôi nhau tiêu sái đi ra ngoài, cuối cùng chỉ để lại Nhâm Cấm Hồng vẻ mặt xin lỗi cùng Quý Thành Hạo mặt bị đánh xanh đen một khối ở trong phòng.
“Thật xin lỗi, có đau hay không?” Mang theo vẻ mặt biểu tình đau lòng cùng xin lỗi, cô đưa tay khẽ vuốt gương mặt sưng đỏ của anh.
Quý Thành Hạo lắc đầu. “Là lỗi của anh, anh hẳn là mang em về nhà sớm một chút, đem chuyện chúng ta quen nhau công khai nói cho mọi người, hôm nay cũng sẽ không phát sinh loại sự tình này, thực xin lỗi.”
“Không phải của anh sai.” Nhâm Cấm Hồng nhanh chóng lắc đầu, “Anh họ không nên cái gì cũng chưa biết đã động thủ đánh anh.”
Anh lại nói: “Nếu hôm nay anh cùng hắn đổi vai, anh cũng sẽ động thủ đánh hắn, hắn không có làm sai.”
Như vậy muốn cô làm sao nói tiếp?
“Đến đây đi, đem quần áo mặc vào, đừng quên bọn họ còn ở bên ngoài chờ chúng ta.” Anh từ trên sàn nhà đứng lên, đồng thời đỡ cô dậy. Lúc bình thường, anh ngủ cũng không mặc quần áo, mà cô cũng không mặc áo lót cùng quần ngoài, chỉ mặc quần lót cùng áo sơ mi T-shirt ngủ, cho nên quần áo hai người đều không chỉnh tề.
“Mọi người làm sao lại cùng nhau chạy tới nơi đây?” Nhâm Cấm Hồng xoay người đi tìm quần áo cởi trước khi ngủ, một bên mặc, một bên khó hiểu hỏi.
“Ai biết——“ Quý Thành Hạo mới nói ra hai chữ, đang nói trong nháy mắt liền im bặt, chỉ nghe thấy anh khẽ nguyền rủa một tiếng, “Đáng chết!”
“Làm sao vậy?” Cô hướng hắn hỏi.
“Anh đã quên bữa ăn thân mật giữa trưa nay.” Anh chưa kịp nghĩ ngợi đã trả lời.
“Bữa ăn thân mật?”
Quý Thành Hạo cả người cứng đờ, thiếu chút nữa liền mắng to ra tiếng.
Chết tiệt! Hỗn đản! Anh làm sao có thể quên chuyện trọng yếu như vậy đâu? Tối hôm qua anh rõ ràng sẽ cùng cô nói, kết quả t*ng trùng lên não, cái gì đều đã quên, anh thật là đại ngu ngốc!
Tốt quá rồi, hiện tại anh nên giải thích truyện này từ đâu, cô sẽ tin tưởng lời anh nói sao?
“Cái gì bữa ăn thân cận?” Cô hoài nghi nhìn anh hỏi lại một lần.
Anh đem áo mặc vào trước, sau đó đi hướng cô, ôn nhu giúp cô đem tóc từ trong cổ áo sơ mi T-shirt rút ra.
“Bà xã.” Vẻ mặt anh cẩn thận mà nghiêm túc nhìn cô, “Có một việc anh chưa nói với em, không phải là anh cố ý, mà thật là quên mất.” Anh đặc biệt cường điệu.
“Chuyện gì?” Bộ dáng anh nghiêm túc làm thân thể cô không tự kiềm chế được căng thẳng lên.
“Chuyện này ở hơn một tháng trước anh cũng mới biết được, hơn nữa sau khi biết vẫn đang suy nghĩ biện pháp giải quyết, nhưng lại khổ không có đối sách.” Dừng một chút, anh nhìn cô không chớp mắt, thật cẩn thận nói: “Anh cùng Duẫn Cánh, Dịch Tử Xá, Diệc Kì bốn người, từ nhỏ có cùng đối tượng chỉ phúc vi hôn.
Nhâm Cấm Hồng trừng mắt nhìn.
Thấy cô không có phản ứng quá lớn, anh tiếp tục thật cẩn thận nói: “Duẫn Cánh cùng Dịch Tử Xá gần đây đều đã muốn thoát ly hôn ước này, hiện tại đến phiên anh ra sân…..”
“Anh nói bữa ăn thân mật, chính là đi cùng cái cô gái chỉ phúc vi hôn gặp mặt?” Cô bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Anh gật đầu, lập tức liền giải thích: “Cái bữa ăn này anh từ chối không được, bởi vì mẹ anh——“
“Chuyện này em đã sớm biết.” Cô đánh gãy hắn tự khai.
“A?” Anh bỗng nhiên ngây người, cứng họng nhìn cô.
“Trên thực tế——“ Cô nhìn anh nói, lại vào lúc này ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gầm lên giận dữ.
“Các người còn muốn thay quần áo bao lâu?” Là thanh âm của Nhâm Duẫn Cánh.
“Chuyện này tối rồi chúng ta nói sau.” Liếc nhìn phương hướng cửa phòng cô quyết định chuyện này sẽ tìm thời gian nói với anh rõ ràng.
Anh bất đắc dĩ thở dài, dắt tay cô gật đầu nói: “Đi thôi, ra trận tra khảo.”
Cô nhịn không được bị anh nói những lời này chọc cười, cùng nhau cười ra khỏi phòng.