– Cứu cứu cứu…
– Cứu cái gì cha. Tui Điền đây. Cha ngủ mà cha la hét om sòm vậy.
– Má mày Điền,mày làm cái gì vậy. Cứu tao mau lên…
– Cha khùng hả cha.
– Bốp.
Thằng Điền bớp thẳng vào đầu của sư phụ mình một cái,làm ổng choáng váng mặt mày,lắc lắc qua lại một lúc mới trấn tĩnh,nhận ra khung cảnh xung quanh chính là xưởng mộc của mình. Phía ngoài sân không thấy năm khúc gỗ đó ở đâu nữa. Trời thì đang nắng chang chang,rút cuộc là có chuyện gì,sao đầu óc cứ lâng lâng khó tả vô cùng.
– Tỉnh chưa. Cha ngủ mà cha mớ thôi rồi. Cha kêu tui mấy lần,tui hết chạy ra rồi chạy dô. Đi toilet ở dưới cũng không yên. Đang rặn cha cũng kêu,tưởng cha trúng gió nặng tui không kịp chùi,để y vậy chạy lên luôn. Chớ cha mệt thì cha nói tui mua thuốc chớ.
– Ai biết. Tự nhiên tao nằm thấy bậy bạ quá. Nãy chắc do tao thấy nên tao kêu mày đó. À mà mấy khúc gỗ đâu. Mày để đâu rồi.
– Tui dọn qua đường hông cho gọn,mai đợi thằng Mọt thằng Tĩnh tới rồi làm luôn. Mà anh đỡ chưa,nhìn mặt còn mệt lắm. Nằm nghỉ chút đi. Chắc sốt rồi mới nằm thấy bậy bạ,mớ sảng chớ gì.
– Ờ tao không biết nhưng mà tao nằm thấy rõ lắm,cứ như đang xảy ra trước mắt vậy.
Anh Bính kể lại toàn bộ diễn biến giấc mơ cho thằng Điền nghe. Nó bắt đầu châm điếu thuốc,mặt đăm đăm lại,không phải sợ mà là đang liên tưởng đến chuyện khác. Thằng này nổi tiếng gan dạ,lại liều mạng. Ông già nó làm nghe ông công ông tổng nên mấy chuyện ma quỷ hay tâm linh rất rành rọt. Suy nghĩ một lúc,liền chạy ra sân chống nạnh,chằm hăm nhìn vào mấy khúc gỗ.
– Nếu anh sợ,thì thôi đừng làm. Tui cũng vậy, nghe kể xong thấy chột dạ. Có khi người ta về đòi nhà thật. Cây này cổ thụ lâu năm. Không biết vừa rồi bên nhà đó có cúng kiếng gì trước khi chặt không,nhưng nghe ông già tui nói thì nó hệ lụy lắm. Cũng không phải gì,nhưng tự tiện không xin phép cũng mệt. Nhà anh đang ở giờ tui tới đập đi không lí do anh có tức không. Người sống tức một chứ người khuất mặt khuất mày tức mười. Chưa kể là hậu quả sau này nữa. Mệt lắm. Thôi đừng làm trớt cha anh Bính ơi. Ăn chắc mặc bền cho rồi.
– Nhưng mà lỡ nhận của họ rồi,giờ trả lại khó ăn khó nói lắm. Nhưng mà mày nói cũng đúng,nghe kể xong tao cũng sợ thật. Ớn ớn sao đó.
– Hay là tui có ý này. Tui nghi nghi họ thấy anh rinh gỗ về đây,tưởng là ông Ba cho ông để chặt làm củi nên họ tìm đến đòi. Ngày mai tui với anh mang sang trả,rồi nếu được thì đặt luôn trước sân nhà ổng,lấy đồ nghề theo làm tại chỗ. Chứ giờ chừ có cho vàng tui cũng không dám làm đâu. Nghe anh kể tụt huyết áp rồi.
– Chứ mày nói gì giống như người sống đòi nhà vậy mày. Nghe ghê vậy. Nói tửng tửng ớn quá.
– Tui nói thiệt. Tâm linh không giỡn được đâu. Tốt hơn hết,đừng dính tới. Còn đã dính thì phải lễ nghi đàng hoàng. Không thì mệt mỏi lắm. Điên khùng ương ương dở dở có hết. Chừ cách tốt nhất,là mang đồ sang nhà ổng làm luôn,tiện sơ lớp vỏ ngoài,sơn dầu bóng rồi trả. Cái mặt bàn cũng vậy. Ăn ít họa ít. Nghèo cũng nghèo rồi. Mà anh mới mua nhà tỉ rưỡi mà nghèo chi.
– Chứ ông già mày mới để lại căn nhà mặt tiền đó chi mà nạnh tao.
– Sổ đỏ chưa sang tên đổi chủ.
Nghe thằng Điền nói cũng có lí,tự nhiên anh thấy trong người có chút sảng khoái. Nằm nghỉ một chút thì cũng gượng dậy,đi xuống chỗ đống gỗ,xếp gọn gàng lại thành một hàng dài,vừa xê dịch vừa khấn lẩm nhẩm trong miệng.
– Tui không biết cô bác khuất mày khuất mặt là ai nhưng tui không có phá bỏ mấy cái này đâu. Sáng mai tui đem trả,nếu được xin cô bác cho tui tiện lớp vỏ ngoài,sơn sửa lại đàng hoàng cho cô bác có chỗ trú ngụ sạch sẽ.
Vừa dứt lời,tự nhiên anh thấy tinh thần phấn chấn hơn hẳn,thân thể cũng khỏe khoắn hơn rất nhiều. Vừa mừng vừa sợ. Nếu đúng như thằng Điền nói,khi nãy có thể là họ đến đòi thật và làm anh ra nông nổi như vậy. Tin hay không tin,việc vừa xảy ra cũng khó mà phủ nhận.
Hồi chiều có ngủ được một giấc nên tối đến không tài nào chợp mắt được. Vợ con thì ngủ ở nhà riêng,còn anh Bính nằm tại xưởng vì đang có kho gỗ quý vừa nhập về. Thằng Điền thì đi nhậu chưa thấy đâu. Đang miên man suy nghĩ về chuyện mấy khúc gỗ thì bỗng nhiên anh nghe rõ mồn một những tiếng cười nói phát ra từ ngoài sân,ồn ào vô cùng. Nhìn lên đồng hồ,lúc này đã gần mười một giờ đêm. Lò dò đi ra ngoài,sợ là có đám người tụ tập,lựa thời cơ nhảy vào ăn trộm,nhưng trước cổng không hề có ai cả. Xung quanh hàng xóm đã tắt đèn đi ngủ hết trơn. Quay vào trong,đi ngang qua cửa sổ nhìn ra phía đường hông,suýt chút nữa anh đã giật mình ngã ngửa. Ngay khung sắt hiện lên một gương mặt đen ngòm,hai mắt đục ngầu,cái đầu lắc qua lắc lại,nhìn chằm chằm về phía anh,khẽ mỉm cười một cái rồi quay đi không một lời trăn trối. Phía chỗ mấy khúc gỗ,hiện lên một đám người đang ngồi chễm chệ,miệng cười tíu tít,liên tục nói lên câu cảm ơn rồi cũng đi ra hướng cổng. Anh Bính như chết đứng,ngoái đầu nhìn theo. Từ phía sau,tất cả bọn họ đều không có chân và đang bay lơ lửng.