Cô không trở về phòng tìm Cố Hằng Chỉ mà gọi cô y tá chuyển lời dùm cho anh là cô không sao, sau đó trở về nhà.
Mười ngày nay, ban ngày cô đi làm, buổi tối đến chăm sóc Cố Hằng Chỉ, cuối tuần ở cả ngày bên bệnh viện, nhà biến thành nơi trở về để lấy vài thứ này nọ và cho Lady ăn. Không có người ở căn nhà thật bừa bộn, từng tia nắng chiếu rõ thấy bụi bay trong phòng. Nơi thuộc về hai người nay vắng đi một, thì chẳng còn chút ấm áp nào trong đó nữa.
Cô phải cải thiện lại hết thảy mọi thứ.
Từ Minh Bồng bắt tay vào dọn dẹp, lau dọn tất cả các phòng, đổi ổ nằm cho Lady. Dùng túi ni lông che đi vết thương ở tay, tắm rửa một cái, chăm sóc mặt, đánh má hồng đơn giản và tô son, làm cho khuôn mặt có chút sức sống, cuối cùng mặc quần áo, trở lại bệnh viện.
Trong phòng bệnh, ngoài Cố Hằng Chỉ còn có ba mẹ hai nhà, bà Lâm Hảo Vân thấy cô đến, lo lắng dâng ngang cổ rốt cuộc xẹp xuống. “Cái con bé này, sao không nghe điện thoại?”.
“Con xin lỗi”. Cô hiểu mẹ không trách cô, chỉ là lo lắng quá đỗi mà thôi. Từ Minh Bồng nhìn bốn người lớn trong nhà, đoán Cố Hằng Chỉ đã kể hết cho họ nghe chuyện phát sinh hồi sáng. Anh luôn quyết đoán và cũng có đủ năng lực để thuyết phục cô chấp nhận quyết định của mình, nhưng lúc này — không như vậy nữa đâu.
“Ba, mẹ, mọi người về trước đi, để con và anh ấy nói chuyện một chút”.
Ba mẹ hai nhà liếc nhau một cái, cuối cùng gật đầu, bà Cố đi lên ôm cô một cái, nói. “Mặc kệ cuối cùng ra sao, con vẫn là con gái mẹ”.
“Cảm ơn mẹ”. Hốc mắt Từ Minh Bồng nóng lên, lần đầu cô được mẹ chồng thân mật ôm vào lòng như vậy. Mẹ chồng cô ngày xưa thân hình phúc hậu, giờ gầy yếu hơn rất nhiều, đáy lòng Từ Minh Bồng xót xa, cô làm con dâu, làm vợ thế nào mà tại thời điểm này không thể làm chỗ dựa cho mọi người, còn tăng thêm nỗi lo cho họ.
Cô nhìn người đàn ông nằm trên giường, sắc mặt anh đỡ hơn lúc vừa mới tỉnh dậy, chắc đã ăn và đi lại cho đỡ mỏi rồi. Cố Hằng Chỉ thấy cô nhìn mình, nhịn không được dời ánh mắt đi chỗ khác, không khí bỗng rơi vào trạng thái xấu hổ kỳ quặc…
Ly hôn….
Cô không biết nên thương hay nên giận khi anh nói ra hai chữ này, cô đau lòng khi thấy anh đã lâm vào tình trạng này vẫn đặt quyền lợi của cô lên trên.
Cô lấy ra mấy bản vẽ — là bản mới, mấy ngày nay văn phòng cô bận rộn không ngừng, bản vẽ cũ còn đặt ở bàn trà bên cạnh, vết máu dính trên đó đã khô, nhưng vẫn có thể nhìn ra khi đó cô bị thương rất nặng.
Cố Hằng Chỉ sờ nhẹ lên ngón tay được băng lại của cô, đau lòng lắm, lúc cô y tá viết lên giấy cho anh biết ngón tay cô bị đứt đến mạch máu phải khâu lại. Trời ơi, rốt cuộc đau đến mức nào chứ? Chắc khi đó cô ấy phải cắn chặt môi, cố gắng viết xuống mấy dòng. “Anh biết không? Lời anh vừa nói, còn làm em đau hơn nhiều”.
Anh không có ý đó, nhưng nếu thời gian quay ngược lại, anh biết mình vẫn sẽ nói câu này.
Hơn nửa ngày Cố Hằng Chỉ không nói chuyện, hai người cứ im lặng như thế, vừa rồi đã nói hết cho ba mẹ biết, thuyết phục họ không phản đối, nhưng khi nhìn vào mặt cô, anh không dám nói dù chỉ là một câu.
Không, mình không thể ích kỷ như vậy, không nên bỏ mặc cô ấy, dù vừa rồi đã tập đi tập lại để nói ra không biết bao nhiêu lần… Hiện tại thì sao, tai đã không nghe được, miệng cũng tắc rồi ư?
“Bồng Bồng…”. Anh mở miệng, giật mình nhận ra cổ họng đang nghẹn ứ, vừa uống nước xong nhưng lại đau như ai lấy dao cứa vào, khiến anh chẳng nói được gì.
“Nói đi, em nghe đây”. Từ Minh Bồng viết, sắc mặt bình tĩnh, biểu cảm kiên nghị khó dao động, Cố Hằng Chỉ thấy vậy trái tim thắt lại, có vẻ như cô đã nghĩ thông, và cũng đã quyết rồi.
Anh thở dài. “Bồng Bồng, em có biết anh bây giờ không còn khả năng làm việc nữa, nếu có con, chúng ta sẽ không nuôi nổi, em còn trẻ, còn rất nhiều cơ hội…”.
“Cơ hội gì?”. Từ Minh Bồng viết, thêm câu nữa. “Lấy một người em không yêu, chỉ vì sinh con rồi chăm sóc con lớn lên? Em không phải bà mẹ vĩ đại nhường đó đâu”.
Cô vốn không để tâm lắm đến đứa con, Từ Minh Bồng rất rõ ràng, cô muốn đứa con của “người này” chứ không phải của người khác, nếu anh không thể cho cô, không nên cho cô thì dù không có thì cô cũng không hối hận. Anh không biết thế giới của cô luôn xoay quanh anh sao?
Bởi vì, anh đã sớm thay đổi thế giới của cô….
“Em sẽ không để anh ra đi một mình, anh cũng không được đẩy em đi, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm, chưa thử làm sao biết, em sẽ cố gắng không trở thành gánh nặng của anh—”.
Từ Minh Bồng viết nhanh, Cố Hằng Chỉ xem mà nghẹn ngào, hốc mắt đỏ lên. “Không, em hiểu lầm rồi”.
Sao cô có thể là gánh nặng của anh được? Mà nếu có đi nữa, cũng là gánh êm ái ngọt ngào anh cam tâm tình nguyện gánh, anh chỉ phỉ nhổ chính mình bây giờ, sợ bản thân sẽ là rào cản trói buộc cô theo đuổi hạnh phúc…
Anh thà chết còn hơn.
Từ Minh Bồng hiểu anh, vươn tay ra, đặt lên ngực trái anh. Động tác quen thuộc này làm cả người Cố Hằng Chỉ run lên, nhìn tròng mắt cô đen bóng long lanh như nước, môi mấp máy, anh không nghe được, nhưng từ cử chỉ của cô, anh hiểu —
Là lời hứa khi kết hôn của họ.
Trước mặt Chúa trời, trước mặt linh mục, trước mặt bạn bè thân hữu, bọn họ đã thề hứa đời này kiếp này, nguyện ý ở bên nhau, dù cho nghèo khó, dù lúc vui sướng hay đau khổ, thất vọng, bệnh tật, cả đời sẽ không giận hờn nhau, không phản bội nhau. Rõ ràng đó chỉ là lời làm phép, nhưng khế ước vô hình đó đã chặt chẽ đóng đinh trong lòng họ, anh nhớ rõ, mà cô cũng không quên.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Cố Hằng Chỉ mím môi, một giọt nước mắt không kìm nén được rơi xuống, anh mở miệng. “Anh xin lỗi”.
Những gì anh chưa nói phía sau câu này, anh hiểu Từ Minh Bồng đã biết.
Cô lắc lắc đầu, để anh nắm lấy bàn tay bị thương, cảm nhận hơi ấm từ anh.
“Anh xin lỗi, đã làm em bị thương”.
“Không có gì”.
Đôi mắt long lanh của Từ Minh Bồng ngắm anh thật tỉ mỉ, thầm tưởng nhớ lại mười bảy năm họ đã cùng nhau vượt qua. Nghĩ đến lúc anh đánh nhau vì mình, những chuyện cỏn con, anh bị phạt nhưng chẳng bao giờ nhắc tới, lúc anh thay cô nuôi mèo con, lúc đầu không quen, tay chân luống cuống, vết mèo cào đầy tay. Nghĩ đến việc anh bênh vực cô khi cô bị bạn trai bắt cá hai tay… Không có lúc nào, nơi nào là anh không ở cạnh bên cô….
Nhớ lại rất nhiều thứ, anh đúng là bảo bối trân quý của cô, khiến cô muốn quý trọng hết lòng, từ lúc chào đời đến nay, lần đầu tiên trong đầu cô có một khao khát bảo vệ ai đó mãnh liệt đến thế…
Cô nhẹ nhàng vuốt mặt anh, cúi người đặt một nụ hôn lên má, trông anh tiều tụy quá.
Nhưng dù thế nào, anh vẫn còn sống, vẫn có thể gọi tên cô, bàn tay nắm lấy tay cô vẫn ấm áp, trong lồng ngực vẫn thình thịch nhịp đập của sinh mệnh, chỉ cần như thế, Từ Minh Bồng đã cảm tạ đất trời lắm rồi.
Hai người môi kề môi, hôn thật say đắm, như một nghi thức xác định sự tồn tại của đối phương.
Đây là lần đầu tiên Từ Minh Bồng chủ động hôn anh sâu đến thế, nụ hôn mang theo tình cảm mãnh liệt không kìm chế được, bất chợt nhận ra mình đang làm gì, cô đỏ mặt hồng tai, đang muốn rút lui lại bị anh nắm tay, giữ lấy lưng.
Môi bị chiếm cứ lần nữa, dồn sức siết lấy, Từ Minh Bồng mềm nhũn hết tứ chi, ngực nóng hừng hực, như có người đổ nước trái cây vào đầu cô, vị vừa ngọt vừa chua xót.
Lúc này cô không trách anh lựa không đúng lúc, vì chính cô là người bắt đầu đầu tiên… Sau lưng là cửa sổ ốp kính, cũng không biết vừa rồi có bao nhiêu bác sĩ y tá đi ngang qua nhìn thấy, cô nghiêm mặt, hai má ửng hồng, Cố Hằng Chỉ nhìn cô xấu hổ cứng đờ hết cả người đột nhiên bật cười, hai mép xếch cao lên, cười rõ to, còn có chút ngớ ngẩn trong đó.
Ngực Từ Minh Bồng thắt lại, đã lâu lắm cô chưa thấy anh cười như vậy, dù nằm trên giường bệnh với khuôn mặt xám xịt, nụ cười vẫn sáng rỡ như ánh nắng mặt trời, xua đi mây đen u ám. Cô thật không dám tin, đã nhiều năm như vậy bản thân vẫn bị cuốn vào nụ cười của anh, một nụ cười tươi tắn hấp dẫn…
Bây giờ cô mới hiểu, yêu một người nào đó vốn không hề có giới hạn, tưởng rằng mình đã yêu đủ, không thể yêu thêm, nhưng cô đã sai, hóa ra cô yêu anh nhiều lắm, còn nhiều hơn chính cô tưởng tượng, cho nên khi anh nói hãy ly hôn, cô đã bị đả kích rất lớn.
Không có anh, cuộc đời cô không còn đầy đủ nữa.
Cô cầm lấy tấm bảng, viết lên. “Từ này về sau em sẽ làm chủ trong nhà, anh phải nghe em”.
Cố Hằng Chỉ nở nụ cười. “Vậy, bà chủ, bà thấy thịt bò hầm ngon hơn hay kho ngon hơn?”.
“Kho ngon hơn, còn nữa, tôi không thích ngọt lắm đâu”.
Hai người nhìn nhau cười, nắm chặt tay nhau. Hai năm trước, khi anh cầu hôn cô, cô còn tưởng cả đời mình đã không còn duyên phận với tình yêu nữa, cô còn hâm mộ khi thấy bạn thân kết hôn tình cảm dạt dào, mà không phát hiện ra tình yêu đã ở cạnh cô, từ rất lâu rồi……….
Hiện tại, cô không cần hâm mộ bất kì ai nữa.
♥
Cố Hằng Chỉ chỉ còn vết thương ở đầu, còn tay chân vẫn bình thường. Sau khi xác nhận não bộ không còn vấn đề gì nữa, cũng muốn hoạt động thân thể, nên quyết định sẽ xuất viện.
Lần này về nhà khác với lần trước, lần này anh phải thừa nhận mình không có hy vọng nghe được nữa. Vị trí của khối máu quá sâu, thời gian mổ sẽ rất dài, não thiếu dưỡng khí, tế bào hoại tử, có khi còn nghiêm trọng hơn. Kết quả ca mổ đã quá rõ ràng, phải thay đổi những thói quen trong cuộc sống nữa, anh không thể cứ ở nhà ăn ngồi chờ chết, mặc dù thật muốn làm một đức ông chồng nội trợ, nấu ăn, đi chợ mua đồ.
Trước khi xuất viện, anh đã đọc rất nhiều sách tham khảo, quyết định sẽ học đọc khẩu hình miệng, nhưng rất ít nơi ở Đài Loan dạy cái này, anh đành tự học.
Cố Hằng Chỉ nghỉ việc ở công ty, cả ngày cắm rễ trước tivi, nhìn chằm chằm vào mồm mấy diễn viên hí kịch truyền hình. Tin tức Đài Loan nói rất nhanh, Từ Minh Bồng tìm cho anh mấy vở “Đại môn” với “Vương triều Ung Chính” linh tinh gì gì đó toàn diễn viên hí kịch, để anh nhìn miệng họ cho dễ.
Cố Hằng Chỉ không thể tiếp tục đi làm, may là hai người bình thường chi tiêu không lớn, còn có tiền tiết kiệm gửi ngân hàng, rồi tiền bảo hiểm, v.v… Nếu đầu tư đúng chỗ có thể sinh lời không ít, ba mẹ hai đứa nghe xong chủ ý của anh tất nhiên không chấp nhận. Ông Cố mặc dù không nói ra miệng, nhưng thấy con trai gặp nạn vẫn đưa lưng ra chống đỡ mà không trách trời trách đất, cố gắng tìm phương hướng giải quyết, ông thầm nghĩ trong lòng nếu nhà họ Cố của ông sau này thật không có ai nối nghiệp, con trai ông coi như vẫn không làm thất vọng liệt tổ liệt tông.
Đảo mắt đã hơn một tháng đi qua, nhiệm vụ mỗi ngày của Từ Minh Bồng vẫn như cũ — đọc diễn cảm. Vợ cầm một quyển sách, đọc từng chữ từng chữ một, chồng cầm sách vừa nhìn, vừa đọc khẩu hình miệng vợ, nhận biết chữ.
Đêm nay, anh đưa cho cô một quyển sách. “Hôm nay em đọc cái này nhé!”.
Từ Minh Bồng cầm lấy, liếc qua nhan đề, dở khóc dở cười. “Bảo em đọc thơ tình cho anh nghe hả?”.
Cuốn sách anh đưa là quyển “Tuổi xuân không hối tiếc” của Mộ Dung, Cố Hằng Chỉ trộm cười thỏa mãn, vỗ vỗ giường thúc giục. “Nhanh chút nhanh chút”.
Được rồi, dù sao anh cũng đâu nghe thấy giọng cô.
Ý nghĩ như vậy đột nhiên xuất hiện, cô không thể phủ nhận mình buồn vì điều đó, có khi cô đang làm gì đó theo thói quen gọi anh, nhưng gọi vài tiếng mới chợt nhận ra, anh có nghe được đâu.
Cảm giác này thực tịch mịch, nhưng người mắc phải so với cô lại rất thoải mái, thậm chí còn hay lôi tật ở tai mình ra nói giỡn. “Sau này ở trên giường em có thể thả lỏng đi, không cần cố sức la hét… Ai da, anh là bệnh nhân! Phản đối bạo lực…”.
Anh luôn miệng la oai oái làm Từ Minh Bồng vừa bực mình vừa buồn cười. Cô cầm quyển sách nhảy lên giường, ánh đèn vàng đầu giường tỏa sáng vòng quanh họ. Thơ của Mộ Dung câu chữ đơn giản mà lưu luyến, viết về tuổi trẻ và tình yêu, làm cho tim người đọc thổn thức.
Lúc tuổi còn trẻ, khi yêu ai đó, em ơi, em ơi, nhất định phải thật dịu dàng với anh ấy.
Từ Minh Bồng chậm rãi đọc câu thơ này, từng chữ, từng chữ, Cố Hằng Chỉ chăm chú nhìn khẩu hình miệng cô, rồi lại liếc nhìn trang sách. “Đúng rồi, cho nên phải hiền lành với anh một chút biết không“.
Cô lườm anh một cái, tiếp tục đọc. Rất nhanh, hai người họ đã chìm đắm vào những câu thơ duyên dáng, hai gò má Từ Minh Bồng hồng hồng vì mới tắm rửa xong, anh ngắm cô, không biết là đang ngắm chữ trong sách hay đang ngắm người đọc sách, anh rất muốn nghe giọng cô, muốn biết khi cô đọc câu thơ đó sẽ như thế nào —
Đúng thế em ơi, chẳng có gì chúng ta có thể an bài được. Nhưng khi năm tháng trùng điệp rời đi, và em nhìn lại cuộc đời mình, mới thấy được có những chuyện số phận đã lên tiếng định đoạt…
Anh nghĩ đến một buổi chiều hè xa xôi ngày đó, cô ngồi lặng yên, ánh mắt trong trẻo ngắm nhìn anh trên sân bóng rổ. Rõ ràng số phận sớm đã định, vì sao khi đó bọn họ không phát hiện ra tình cảm của nhau? Có lẽ nếu phát hiện ra, bọn họ sẽ có nhiều thời gian hơn, không phải tiếc nuối như bây giờ.
Dường như bị bài thơ lãng mạn làm xúc động, hoặc do cô đang chuyên tâm đọc nên cánh môi rất mê người, Cố Hằng Chỉ không kìm được hôn lên, đầu tiên Từ Minh Bồng ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng đáp lại.
Buổi tối cực kỳ tĩnh lặng, Cố Hằng Chỉ mê mẩn ôm lấy thân hình mềm mại của cô, vì không nghe thấy nên anh càng lưu ý mỗi phản ứng nhỏ nhất của cô, mơn trớn đến đâu cũng hỏi. “Cảm giác được không? Em thích không?”.
Từ Minh Bồng mắc cỡ chết đi được, chỉ có thể gật gật rồi lắc lắc, ánh mắt hồng lên nhìn thẳng vào anh. Cố Hằng Chỉ hiểu anh đang đùa hơi quá, vợ yêu của anh bắt đầu khó chịu rồi đây. Dưới ánh đèn đầu giường, thân thể trắng mịn của cô mờ ảo như mây, anh sẽ chăm sóc, nâng niu bảo bối này, đem chính mình bừng bừng nhiệt tình tiến thật sâu vào cơ thể mềm non dịu dàng của cô.
Tình yêu của cô, là tất cả trong tâm trí của anh từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc, anh chân thành trở thành tín đồ của tình yêu đó.
Nửa đêm, hai người chấm dứt ôm nhau nằm ngủ, Từ Minh Bồng hơi khát nước nên tỉnh lại, nghe thấy một loạt tiếng động nhỏ ngoài cửa, rồi tiếng mèo kêu thảm thiết, cô giật mình hoảng sợ. Lady làm sao vậy?!
Cô vội vàng rời giường, mở cửa chạy ra ngoài, bật đèn phòng khách lên, thất kinh khi thấy một người đàn ông lạ đang ở trong phòng. Đồ đạc trong phòng khách hỗn loạn, cả hai người đều sửng sốt, tên kia thấy tiếng mèo kêu cầu cứu chủ nhân ầm ỹ, tức giận đâm một nhát xuống Lady đang bị thương nằm trên sàn —
“Dừng tay!”. Đầu óc Từ Minh Bồng trống rỗng, sắp điên đến nơi, tên khốn kia làm bị thương Lady chắc chắn là trộm đột nhập vào nhà, hắn ta cầm một con dao trong tay, bộ lông trắng của Lady dính đầy máu, nằm vật xuống sàn thở khò khè. “Sao ông có thể làm vậy chứ?!”.
Tên trộm thấy mình đã bại lộ, ánh mắt lóe lên vẻ thâm độc, cầm dao hướng tới chỗ cô, Từ Minh Bồng kinh hãi, đang tính chạy vào phòng khóa cửa tranh thủ thời gian, không ngờ tên kia dẫm phải chướng ngại dưới sàn, ngã rầm xuống đất.
Con dao Thụy Sĩ rơi khỏi tay hắn, văng dưới chân cô, Từ Minh Bồng vội vàng nhặt lên, suy nghĩ bay vụt vụt qua trong đầu cô — cô muốn vào phòng đánh thức Cố Hằng Chỉ gọi cảnh sát, nhưng tình trạng của Lady đang nguy cấp, nếu tên này vào phòng bếp cầm vũ khí uy hiếp bọn họ, thì làm sao bây giờ……
“Ông xã ơi, có trộm, anh mau báo cảnh sát!”. Cô hét vọng vào phòng ngủ, cố gắng trấn tĩnh, cầm dao, chỉa về phía tên trộm, cương ngạnh nhìn hắn. “Tôi bảo chồng tôi báo cảnh sát rồi, anh có ý định sát hại tôi, từ tội trộm cắp chuyển sang tội cố ý giết người, hiện tại mau cút đi, nếu không cảnh sát đến chắc chắn anh không trốn nổi đâu…”.
Từ Minh Bồng nhớ lại quyển sách pháp luật cô từng biên tập, cô liếc mắt nhìn Lady, mồ hôi lạnh chảy đầy trán. Tên trộm nghĩ đến lời cô vừa nói, tình huống trước mắt quả thật không có lợi cho hắn, mất đi vũ khí, cô gái này lại đứng chắn trước cửa, dù hắn xông lên có thể bắt được cô, nhưng…
“Chậc!”.
Biết hôm nay không trộm được thứ gì, hắn rời đi, không quên để lại đống đất bẩn trên sàn nhà.
Đến tận khi xác định tiếng động của tên trộm đã biến mất ngoài cửa, Từ Minh Bồng mới chạy lên khóa cửa trước lại, cả người nhũn ra ngồi bệt xuống sàn. Thật không dám tin, cô vậy mà đã đuổi được tên đó…
“Lady!”. Cô lập tức nghĩ tới “nguyên nhân” liều lĩnh vừa rồi, vội vàng chạy lại xem nó. Chú mèo bị đâm một dao, miệng vết thương chảy đầy máu, nhuộm đỏ cả bộ lông trắng tinh, lòng cô đau đớn. “Mèo ngoan ráng chịu đựng, tao lập tức mang mày đi bác sĩ thú y…”.
Từ Minh Bồng vào phòng, Cố Hằng Chỉ vẫn đang ngủ, bên ngoài hỗn loạn không ảnh hưởng gì đến anh. Cô mở đèn, lay anh dậy. “Tỉnh tỉnh! Anh!”.
“Hử… Làm sao vậy?”. Vẻ mặt anh ngái ngủ, nhập nhèm mở mắt, vừa thấy bàn tay đánh thức mình đỏ những máu, tim muốn rớt ra ngoài. Anh vội vàng tỉnh giấc. “Bồng Bồng? Tay em… Bị sao vậy?!”.
Từ Minh Bồng không có thời gian giải thích, nhanh kéo anh ra ngoài phòng khách, bộ não mớ ngủ của Cố Hằng Chỉ vừa thấy tình huống liền tỉnh ngay, mặt biến sắc. “Anh đi gọi điện thoại đến bác sĩ thú y… Không đúng!”. Anh đâu có nghe điện thoại được. “Anh đi lấy cái làn, em gọi điện cho bác sĩ thú y đi!”.
“Được”. Cô gật đầu, ngay lập tức gọi cho bác sĩ thường khám bệnh cho Lady, giải thích tình huống.
Cố Hằng Chỉ lót một lớp khăn mềm vào cái làn, cẩn thận đặt Lady đang bị thương hôn mê vào đó, đặt một lớp khăn khác lên miệng vết thương cho nó.
Hai vợ chồng mặc nguyên quần áo ngủ, gọi quản lý tòa nhà báo cảnh sát dùm họ, tiện thể trông nhà dùm, rồi kêu taxi đến bệnh viện thú y. Trên đường, Cố Hằng Chỉ nắm cánh tay dính máu của cô, lo lắng hỏi. “Em có bị thương không?”.
Từ Minh Bồng tái nhợt, nghiêm mặt, lắc đầu, Cố Hằng Chỉ mới nhẹ nhàng thở ra.
Buổi tối đó đúng là hỗn loạn, bọn họ đem Lady đến bệnh viện, còn phải về nhà để giải thích với cảnh sát, Cố Hằng Chỉ không thể để cô về một mình, Từ Minh Bồng cũng không dám tùy tiện hành động một mình, hai người trở về căn hộ thì cảnh sát đã đến, cô kể cho họ nghe toàn bộ sự việc, miêu tả diện mạo tên trộm, cảnh sát nhìn về phía Cố Hằng Chỉ. “Còn… Khi đó anh nhà ở đâu hả chị?”.
“Anh ấy không biết, anh ấy đang ngủ”.
“Hả?”.
Từ Minh Bồng thản nhiên nói. “Tai anh ấy không nghe được”.
“Ôi, hóa ra là vậy”. Chú cảnh sát xấu hổ liếc mắt nhìn người chồng khỏe mạnh đứng kia, nhìn không ra, thì ra anh ta bị điếc?. “Thật may vợ anh đã tỉnh táo, tên đó cũng chỉ là trộm vặt…”.
Trộm vặt? Chỉ là một tên trộm vặt cũng đủ làm cô sợ chết khiếp, vẻ mặt Từ Minh Bồng đờ đẫn, không nói nên lời.
Kiểm kê toàn bộ tài sản mất cắp xong, cảnh sát ra về. “Chúng tôi về trước, hai người chờ đến khi trời sáng hãy đến cục cảnh sát lập hồ sơ”.
Từ Minh Bồng đờ đẫn gật đầu, Cố Hằng Chỉ đứng bên sắc mặt âm u, biểu tình nhìn cũng không tốt mấy.
Tới khi hết thảy đã ổn định, di động của Từ Minh Bồng reng lên, là bác sĩ thú y gọi tới. “Lady rất tốt, dù có bị thương nội tạng một chút, nhưng không nghiêm trọng, đêm nay chị cứ để nó lại đây cho tôi quan sát, ngày mai hẵng đến gặp nó”.
“Cám ơn anh…”. Đây đúng là sự kiện duy nhất đáng ăn mừng của hôm nay, Từ Minh Bồng thở phào một hơi, tìm trong đống hỗn loạn tấm bảng, viết cho Cố Hằng Chỉ xem. “Lady không sao rồi”.
Mặt Cố Hằng Chỉ không chút thay đổi, thấy cô bắt đầu thu dọn. Nhìn dáng vẻ cô bình tĩnh lắm, nhưng tay vẫn đang khiếp đảm run run, anh đi lên trước, dừng tay cô lại. “Trước tiên cứ ngủ đi, ngày mai anh dọn cho”.
Từ Minh Bồng bị ôm vào trong ngực, nhưng độ ấm của anh không an ủi được sự hoảng loạn trong lòng cô. “Em, em không ngủ được…”.
“Ngoan, không có việc gì nữa rồi”. Cố Hằng Chỉ nhìn biểu tình sợ hãi của cô, hôn lên môi cô. Anh ôm cô trở về phòng, sau đó cả hai cùng nằm trên giường, với lấy cái chăn quấn quanh cô thật chặt, xoa xoa lên lưng cô. “Không sao nữa rồi… Em không sao, Lady cũng không có việc gì…”.
Anh một lần lại một lần, kiên nhẫn an ủi cô, Từ Minh Bồng thế mới chậm chạp bớt run rẩy.
Vốn tưởng sẽ không ngủ được tối nay, nhưng thần kinh căng như dây đàn ban nãy, giờ thả lỏng toàn bộ, Từ Minh Bồng dần chìm vào giấc ngủ. Cố Hằng Chỉ ôm từ phía sau cô vợ được bọc trong chăn như cái kén tằm, khẽ vuốt mặt cô, xót xa nhìn thấy hàng nước mắt rỉ ra từ khóe mắt vợ.
Em chống cự đến giờ phút này, thật không hề dễ dàng đúng không em?
Ánh mắt anh kịch liệt đau, lồng ngực tức tối, hoàn toàn nhận ra sự bất lực của bản thân. Một tháng nay, anh nỗ lực học đọc khẩu hình miệng, dù vẫn chưa thể giao tiếp bình thường, nhưng cũng mơ hồ nhận ra được vài từ. Hơn nữa Từ Minh Bồng luôn tự giác giúp đỡ anh, nhìn khẩu hình miệng cô đã quen, vừa rồi cô nói chuyện với anh cảnh sát, không phải anh nghe được tất cả, nhưng…
“Anh ấy không biết, anh ấy đang ngủ”.
“Tai anh ấy không nghe được”.
Nét mặt cô thật bình thản, như thuật lại một điều bình thường hiển nhiên, ngay cả một câu oán giận cũng không có, chỉ yên lặng đáp trả, giống như cô sợ khi anh biết được sẽ chán ghét bản thân, thật cẩn thận. Nhưng khi gặp tên trộm trong nhà, anh lại không biết không thấy, còn nằm trong mộng đẹp ngủ ngon, một mình cô đối mặt với hắn, sẽ mang tâm trạng gì?
Còn nữa, nếu gặp phải tên trộm lỗ mãng hơn, không nghe lời cô dọa mà bỏ đi thì sao?
Anh không dám đoán thêm.
“Bồng Bồng…”.
Nhẹ giọng gọi vợ yêu trong lòng, Cố Hằng Chỉ siết chặt thêm vòng ôm, anh không biết phải làm gì để nghe được tiếng cô gọi, mặc dù trong lòng đau như dao cắt, cũng không thể nghe được tình cảm của chính mình. Anh nằm trong bóng đêm mở mắt thao láo, không thể ngủ. Mất đi khả năng nghe hóa ra là một chuyện thật đáng sợ, Cố Hằng Chỉ không muốn nghĩ quá nhiều về tương lai, cũng không muốn nghĩ về hiện tại, vì đối mặt với hiện tại, anh thấy tuyệt vọng…
Thật sự mình phải sống như thế này cả đời sao?
Một buổi tối tai họa tràn ngập như thế, anh sinh ra nghi hoặc với sự thật vốn tưởng bản thân đã chấp nhận.