• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 8,

Ngày đó bị Uông Dương chơi một cú, Hoàng Siêu không nổi giận, một là y không có cách gì tốt để chỉnh tên kia, hai là y nhận được điện thoại khẩn cấp của Kỷ đội trưởng, gọi y về đội.

Bận mấy ngày liền, Hoàng Siêu cũng đã dần quên lần trải nghiệm khiến y vừa xấu hổ vừa khó chịu kia, một lòng lo cho vụ án, chỉ là không ngờ vài ngày sau, Uông Dương, tên nhóc thối kia lại gọi điện tới.

Lần này Hoàng Siêu đã khôn hơn một chút, y tuy rằng không nhớ hết số Uông Dương, nhưng đã ghi tạc số đuôi trong đầu, vừa thấy số Uông Dương, Hoàng Siêu nhận rồi nói luôn: “Này, nhóc cậu lại muốn đùa gì đây?”

“Người cứu mạng… Khụ khụ…” Điện thoại đối diện truyền đến tiếng kêu cứu và tiếng ho khan yếu ớt, tuy rằng giọng nói và trước đây có chút không giống nhau, nhưng Hoàng Siêu biết người kia chính là Uông Dương.

Trái tim Hoàng Siêu căng thẳng, vô thức đã nghĩ chạy đi cứu người, nhưng vừa đứng lên lại ngồi trở lại.

Liên tưởng đến chuyện lần trước, Hoàng Siêu không chắc lần này có lại giống lần trước hay không, là Uông Dương đang đùa y, trả thù một lần giáo huấn nho nhỏ của y, nghĩ tới đây, Hoàng Siêu càng thêm nhận định rằng đây là tiếng gào thét ‘có sói’ lần nữa của Uông Dương, mà giả giọng lần này hệt như thật vậy.

Lần này tuyệt không giống lần trước, Hoàng Siêu tự nói với mình.

“Câu chuyện ‘cậu bé chăn cừu’ ai cũng biết hết, một lần tôi còn sẽ bỏ qua, lần thứ hai cậu nghĩ tôi còn có thể bị lừa sao?” Y nói không vui cho lắm.

“Hoàng Sir, lần trước là tôi không tốt, nhưng hôm nay tôi tuyệt đối không phải… Khụ khụ khụ khụ khụ khụ!” Uông Dương ho kinh hơn nhiều, lần này lại có chút cảm giác xé nát tâm can, “Cứu mạng…”

Tít ─── tít─── tít─── tít───.

“Nè cậu ở trường à!?” Điện thoại đến đây thì bị cúp, Hoàng Siêu cũng không thể nào phán đoán người gọi cuộc điện thoại này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Y ném di động trên bàn, không muốn để ý tới thằng quỷ sứ thích đùa dai Uông Dương này nữa, Hoàng Siêu nghĩ dù sao đây cũng chỉ là trò đùa dai mà thôi, thế nhưng càng nghĩ như thế, tiếng ho khan và tiếng kêu cứu yếu ớt cứ lượn lờ trong đầu y.

Hoàng Siêu không thể nào lựa chọn khả năng không quan tâm được, nghĩ đến tên sinh viên kia tuy thích đùa dai, nhưng cũng coi là nhóc dễ thương thông minh đi, thân là cảnh sát cũng tốt, thân là một người có tinh thần trọng nghĩa cũng tốt, Hoàng Siêu cũng không thể dễ dàng tha thứ cho việc một sinh mệnh trôi qua trước mắt mình.

Quên đi, dù bị trêu đùa cũng đã quen rồi! So với việc phát hiện không cứu được người ta thì tốt hơn! Hoàng Siêu nhận mệnh cầm di động và chìa khóa xe lên, lái xe chạy tới khu nhà dạy của Uông Dương.

○○○

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK