“Em ngủ đi, tới nơi anh sẽ gọi em ” Anh hôn lên trán cô.
“Dạ..... ” Vạn Bảo Châu ngáp một cái. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô mệt mỏi rồi, chỉ muốn nhắm nghỉ ngơi một lát.
Ngón tay thon dài linh hoạt nắm chặt tay lái, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng, anh đưa tay mở máy điều hòa không khí, xác định nhiệt độ trong xe vừa phải. Ngăn ngừa cô ngồi lâu sẽ mỏi cổ, anh điều chỉnh lại tư thế cô thật tốt, xong xuôi đâu đó mới khởi động xe, “Được. ”
Vạn Bảo Châu ngước lên nhìn Thiên Tống một cái, rồi nhắm mắt lại.
Có lẽ do quá mệt mỏi, cô ngủ rất nhanh, rất say, rất say.
Thiên Tống quay qua nhìn gương mặt thanh lệ trắng mịn của cô, ánh mắt dâng lên một tia dịu dàng.
“Bảo Châu.” Anh vỗ nhẹ nàng gò má ửng hồng của cô vợ nhỏ.
“Ưm.... ” Bàn tay nhỏ bé phất phất, muốn đánh đuổi con ruồi đáng ghét.
Thiên Tống cười cười, vén mấy sợi tóc loà xoà trên trán cô ra sau tai, thì thầm: “Ngủ nhanh như vậy!”
Anh móc điện thoại di động ra, tra số điện thoại khách sạn nơi bọn họ ở. “A lô, Andaz Tokyo Toranomon Hills phải không? Tôi là khách phòng XXX, vâng, giám đốc tập đoàn Thiên thị chính là tôi. Nhờ mấy anh chuẩn bị cho tôi một phần cháo Nanakusa gayu nóng và một ly Sữa tươi Paysan Breton*, mang đến phòng tôi liền. Vâng, vâng, cám ơn anh ”
*: Người Nhật ăn Tết trong vòng 7 ngày.
Cháo Nanakusa gayu là món ăn truyền thống người Nhật ăn vào sáng mùng 7 Tết.
Cháo này được nấu từ 7 loại rau củ bao gồm : 芹: せり seri: , 薺: なずな nazuna: cây rau tề, 御形: ごぎょう gogyō: một loại cải cúc, 繁縷: はこべら hakobera: một loại thuộc họ cây tinh thảo, 仏の座: ほとけのざ hotokenoza: một loại cải cúc, 菘: すずな suzuna: củ cải tròn, 蘿: すずしろ suzushiro: củ cải (Raphanus sativus).
7 món rau này đều có công dụng chữa bệnh, rất tốt cho sức khoẻ.
Các bạn có thể tham khảo thêm : http://www.monnhatban.com/amthuc/mon-an ... 7-thao-moc
Paysan Breton: tên một loại sữa tươi của Pháp
Sau khi nói chuyện với nhân viên khách sạn xong, anh nhấn phim tắt bluetooth, tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Anh không để ý người bên cạnh đã nghiêng đầu từ lúc nào.
Những ngón tay vẫn nắm chặt làn váy, mái tóc rủ xuống che khuất đôi mắt không ngừng rơi lệ nóng hổi.
Anh không biết mỗi lời anh nói, mỗi cử chỉ quan tâm của anh đều là nhát dao lăng trì tim cô.
Vạn Bảo Châu tận lực che lại kích động, cô dặn mình ngàn vạn lần không thể khóc thành tiếng, chỉ sợ người bên cạnh biết cô đang giả vờ ngủ.
Thiên Tống... Đến tột cùng anh muốn em phải đối với anh như thế nào cho phải đây?
Cô ấy nói đúng, Vạn Bảo Châu em đến cùng cũng chỉ là một kẻ dùng tiền cướp đi tình yêu của người khác, em hèn hạ vô sỉ như vậy, không đáng để anh đối xử tốt!
Rõ ràng người sai là em, chính em chia rẽ anh cùng người yêu, chính mắt anh cũng thấy em gây sự với người yêu cũ của anh. Nhưng anh vẫn bao dung, yêu thương em. Anh nói đi, làm sao em nỡ buông tay để anh đi tìm hạnh phúc của mình?
Buông tay anh, tim em rất đau. Nhưng chỉ cần nghĩ đến anh không được vui, tim em càng đau hơn.
Rốt cuộc em nên làm gì mới tốt đây?
“Bảo Châu, xuống xe thôi, chúng ta về đến khách sạn rồi!”
Anh vỗ nhè nhẹ lên gò má của cô, trong lòng lại không nỡ lớn tiếng quấy rầy mộng đẹp của cô, thành thử âm thanh cũng nhỏ như tiếng muỗi vo ve bên tai.
Vạn Bảo Châu lúc này tựa như đứa trẻ ngang bướng, “ưm” một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu trong ngực anh cọ cọ, nhất quyết không ra.
Thiên Tống chỉ còn biết bất đắc dĩ giúp cô vợ nhỏ cởi dây an toàn, sau đó ôm cô xuống xe, “Tại sao lại nhõng nhẽo giống như đứa trẻ vậy.... ” Lời lầm bầm lầu bầu treo ngoài cửa miệng giống như oán trách, nhưng trong giọng nói tràn ngập cưng chiều, trên mặt lại nở nụ cười hạnh phúc mà chính anh cũng không phát hiện ra.
Thiên Tống Vừa mới đặt chân xuống đất, tiếng điện thoại trong túi reo inh ỏi.
Anh cau mày, móc điện thoại ra.
Nhìn vào màn hình hiển thị tên người gọi đến, anh có chút khó chịu “Lại gọi tới làm gì?”
Cô ta quậy chưa đủ sao?
Anh trầm ngâm một lát, không thèm nghe mà bỏ điện thoại vào túi, sau đó khẽ đưa tay lên, vỗ nhẹ vào gò má non mềm của cô, “Bảo Châu, Bảo Châu,...... dậy... chúng ta về đến nơi rồi!”
“Chồng à, anh bế em vào đi...” Cô yếu ớt cầu xin, khi nói ra lời này, tận trong lòng cô khinh bỉ mình ngàn vạn lần.
Vạn Bảo Châu rũ mắt xuống. Cô chờ anh cự tuyệt lời yêu cầu vô lý của cô, chờ anh thảy cô xuống đất, chờ anh tức giận mắng cô bản tính tiểu thư, chờ anh nói với cô rằng “Người lớn rồi còn phải bồng nữa à?”
Nhưng trái với suy nghĩ của cô, Thiên Tống lộ ra nụ cười yêu thương, đơn giản một chữ, “Được.”
Bế cô đi vài bước, anh mở miệng trêu chọc, “Em ôm anh thật chặt, rớt dọc đường anh không chịu trách nhiệm đâu đó.”
Thiên Tống bình an bế Vạn Bảo Châu đi vào phòng của bọn họ. Những người chung quanh trước hành động thân mật của vợ chồng họ làm như không thấy. Người Nhật ít khi để ý đến mấy chuyện riêng tư của người khác, nhưng cho dù họ có quan tâm, cô cũng không thèm để ý. Hạnh phúc do chính bản thân mình nắm giữ. Cô không muốn chỉ vì người khác mà làm những chuyện mình không thích.
Hai người vào phòng, Thiên Tống dúi bộ đồ vào tay Vạn Bảo Châu “Em tắm nhanh rồi thay đồ không cảm lạnh. Anh đã gọi phục vụ nhà hàng làm bát cháo nóng cho em. Tắm xong là có thể ăn được rồi ”
Vạn Bảo Châu như con rối, máy móc thay qua loa bộ đồ ngủ rồi lên trên giường trùm chăn kín mít, mắt nhìn không chớp về phía cánh cửa nhà tắm, chỉ sợ người trong đó biến mất bất cứ lúc nào. Đối diện với tình địch cô chẳng hề sợ hãi, nhưng chỉ cần nghĩ anh sẽ rời xa cô, trái tim bé nhỏ của cô đau quá.
Thiên Tống đã tắm rửa sạch sẽ, anh đến bên giường, sờ trán cô, quan tâm, “Làm sao vậy? Có chỗ nào khó chịu không?”
Cô lắc đầu, cố làm ra vẻ thoải mái “Em không sao.”
Trong đôi mắt Thiên Tống lúc này chỉ có vẻ mặt cố nén bi thương của Vạn Bảo Châu.
Lòng anh như bị ai dùng con dao sắc nhọn cắt từng nhát, vô cùng đau.
Thiên Tống dùng giọng nhu hòa nhất có thể: “Không sao thì tốt rồi. Ăn cháo đi, sau đó uống sữa rối hẵng ngủ.”
Cô có gắng nở nụ cười gượng gạo: “Em mệt lắm. Không ăn được không?”
Anh đỡ cô ngồi dậy, lấy một cái gối lót phía sau cho cô, dịu giọng dỗ dành, “Ăn một chút thôi. Không thể để bụng đói đi ngủ được. ”
Lại cầm lấy chén múc một muỗng thổi nguội kề sát miệng cô, “Ngoan!”
Làm sao Vạn Bảo Châu có thể thô bỉ làm sủng phi bánh bèo như vậy? Cô ngập ngừng “Để em tự ăn”
Thiên Tống nhìn người con gái trước mặt mình, đột nhiên cười, cốc vào đầu cô, nói đúng hơn thì xoay nắm tay đặt lên đầu cô: “Ngốc nghếch, anh là chồng em mà. Chồng chăm sóc vợ là chuyện đương nhiên.”
Anh ở bên ngoài có lạnh lùng không thì cô không biết, nhưng đối với cô anh luôn dịu dàng che chở, chưa bao giờ ép buộc cô làm gì. Nhưng một khi anh đã ra lệnh thì khí thế ngút trời, không ai dám phản bác. Cô cũng chỉ còn biết cách phụng phịu, âm thanh vô cùng yếu ớt. “Nhưng em không có bệnh mà.”
Người nào đó vốn dĩ không có kinh nghiệm dỗ dành phụ nữ, nói hai ba câu đã mất kiên nhẫn, lập tức giở giọng ngang phè phè,
“Anh nói để anh đút thì để anh đút. Sao thế, em không cần?”
Môi hồng mấp ma mấp máy, Vạn Bảo Châu cố gắng tìm cớ phản bác, lại phát hiện mình lại không thể thốt nổi một chữ nào.
Một giây kế tiếp, tuyên ngôn phóng khoáng lại không nói lý của người đàn ông tiếp tục được phun ra, từng chữ từng chữ kiên định, từng chữ từng chữ rất rõ ràng, mang đầy vẻ ngang ngược tự đại đáng đánh đòn nữa: “ Em là vợ anh. Anh nói gì em phải nghe nấy. Cho dù anh sai em cũng không được cãi. Nên nhớ, Thiên Tống anh, tuyệt đối không chấp nhận một người vợ ngỗ nghịch.”
Đó là một tuyên ngôn làm người ta sốc đến bực nào.
Vạn Bảo Châu ngây ngốc.
“Thế nào? Tại sao không ăn? Em... Không hợp khẩu vị à?” Mới đầu anh định nói “Thế nào? Tại sao không ăn? Em muốn làm người vợ ngỗ nghịch à?” Nhưng nhìn biểu cảm trên mặt cô lại làm anh hơi áy náy. Phụ nữ lấy chồng chứ không phải vò tù, không ai muốn chồng mình gia trưởng. Kết cục câu nói lại không nỡ thoát ra miệng.
Thiên Tống nghĩ mình đã doạ cô vợ nhỏ sợ hãi. Anh muốn dỗ cô lại không biết nên làm thế nào, đành đưa muỗng cháo đã thổi còn âm ấm đến môi cô, nhìn cô nàng nào ngây ngốc ngắm mình, quên cả há miệng.
“Không có, không có. Cháo rất ngon. Đây là món cháo ngon nhất mà em từng ăn.”
Người nào đó nghe gọi lập tức triệu hồn về, hai mắt híp lại như hai hạt đậu đen, gương mặt rạng rỡ đắm chìm trong hạnh phúc.
Cô biết mà, anh chỉ là khẩu xà tâm phật, anh thương nhất cũng chỉ có cô.
Thiên Tống múc từng thìa đưa lên miệng thổi, Vạn Bảo Châu nhìn vẻ chăm chú của anh, nét mặt càng hớn hở hơn, đưa tay vuốt mặt anh.
Thiên Tống ngước mắt, nói: “Ăn xong uống hết ly sữa thì phải đi ngủ liền”
Anh nhìn đồng hồ, đã 11h khuya, hôm nay cô mệt mỏi cả ngày, không nên thức quá khuya, không tốt cho sức khỏe.
Vạn Bảo Châu vừa ăn vừa lẩm nhẩm nói gì đó, Thiên Tống hỏi: “Nói gì? Nuốt xong rồi hãy nói.”
Vạn Bảo Châu cười: “Em muốn nói là, mới mệt có chút xíu mà đã được anh cưng quá trời, nếu em bị bệnh chắc anh còn chiều hơn nữa. Ước gì em bị bệnh một lần để được anh chăm sóc.”
Thiên Tống nhướng mày “Chỉ một chút mà nói được nhiều như vậy?! ”
Cô không biết anh từng học qua một khoá đọc được khẩu hình miệng sao?
Rõ ràng khi nãy cô lầm bầm “Người ta cũng không phải con nít ”.
“Xin lỗi... ” Vạn Bảo Châu đỏ mặt gục đầu xuống, không còn mặt mũi mà nhìn người đối diện.
Đối với sự luống cuống của cô, Thiên Tống chỉ cười, đặt bát cháo xuống đùi, nâng mặt cô lên, một tay banh miệng cô ra, một tay dốc muỗng cháo vào.
Sau đó anh vuốt yêu chóp mũi cô, ánh mắt đầy dịu dàng nhưng không thiếu đi sự nóng bỏng.
Vạn Bảo Châu len lén ngước mắt nhìn, xác định anh không tức giận, trái tim hồi hộp đến giờ phút này mới dần dần bình ổn, trên mặt nở nụ cười si ngốc như trước.
Thiên Tống nghiêm túc múc từng muỗng cháo thổi nguội rồi đút cho Vạn Bảo Châu.
Vạn Bảo Châu cười nuốt cháo, sự quan tâm của anh khiến cô cảm thấy thật hạnh phúc, không cần mấy lời nói gió bay tình tứ, vẫn khiến cho cô ngọt tận tim.
“Ăn nữa không?” Thiên Tống nhìn cái chén đã hết nhẵn, xoa xoa đầu cô vợ nhỏ, không nhanh không chậm hỏi.
Cô lắc lắc đầu.
“Vậy uống hết ly sữa tươi này đi rồi đi ngủ.” Thiên Tống đáp một tiếng, đưa tay lấy ly sữa để ở đầu giường, đặt vào tay cô. Cô khẽ cau mày, tay cầm ly sữa để lại chỗ cũ.
Thiên Tống nhướng mắt, theo bản năng đến gần cô hơn nữa, giọng nói dịu dàng, đầy quan tâm: “Sao thế em?”
Cô ôm lấy anh, phả ra hơi thở ướt át, nóng bỏng trên cổ anh, giọng buồn buồn từ trong truyền ra ngoài: “ Khó chịu....”
“Sao thế? Khó chịu ở đâu?”
Anh vội vã áp trán mình vào trán cô, kiểm tra tỉ mỉ. Không có nóng mà.
Chợt cả người anh cứng đờ.
Bàn tay nhỏ bé nào đó đang lần dò vào “vùng đất cấm”, dán mặt vào lồng ngực của anh: “Chồng à, em yêu anh, rất rất yêu”
Yêu đến mức không biết dùng phương pháp nào đối diện với tình yêu ấy.
Chưa bao giờ cô cảm kích ông trời như lúc này, cảm ơn trời đã đưa anh đến thế giới của cô, cám ơn thời gian một tháng đó, cho cô cơ hội được gặp anh, yêu anh. Điều hạnh phúc nhất là, cô đã nhận được sự yêu thương che chở của anh. Tuy không biết vì sao anh đối xử tốt với cô, cô chỉ biết, mình yêu anh, rất sâu đậm.
Nghe cô thấp giọng nói ra những lời mềm mại, trong ánh mắt tràn đầy tình ý, thổ lộ yêu anh say đắm, hô hấp Thiên Tống bắt đầu dồn dập, trái tim lại gấp rút đập.
“Bảo Châu......” Nhẹ buông tiếng thở dài, tình cảm của anh mênh mông như biển rộng, cũng không thể kiềm chế nữa mà hôn cô, vòng tay ôm chặt cô thu lại, giống như hận không thể khảm cô vào trong tim mình, hòa máu thịt của cả hai làm một.
Vạn Bảo Châu nhiệt tình đáp lại anh, một tay nhỏ bé giữ chặt, một tay vội vã kéo quần áo của anh.
“Ngoan, đừng vội... Anh đè em có đau không?” Anh bị mất cân bằng, đè vào người cô, sau đó vội vàng đỡ cơ thể mình lên.
Sao cô không vội chứ, chỉ cần nhớ tới việc chiếc quần lót bằng chứng kia, cả người cô đều rất khó chịu. Cả hai mắt đều cay xè. Lồng ngực cô bị thắt chặt lại, giống như trái tim cô đang bị một bàn tay khổng lồ nào đó bóp chặt. Mỗi lần cô hít thở đều cảm thấy đau đớn… Cô không tin anh ra ngoài làm bậy nhưng cô là phụ nữ, không có người phụ nữ nào bị tình nhân cũ của chồng xúc xiểm đều có thể vô tư coi như không. Cô không phải thánh nhân, cô cũng lo được lo mất. Lo sợ anh sẽ rời xa cô. Lo sợ ngời phụ nữ khác dùng thủ đoạn cướp chồng mình.
Hoàng tử không vội nhưng công chúa vội. Cô đắm chìm trong bản năng, cũng không biết đồ trên người mình và người anh là do ai cởi. Cô hay anh nhỉ? Chỉ biết cô đã chủ động lật người đè anh xuống. Đôi môi anh mấp máy cái gì đó liền bị những nụ hôn nóng bỏng của cô nuốt mất. Bây giờ không phải là lúc nói chuyện. Cô muốn anh. Cô muốn anh giống như một người đàn ông, cần cô, thậm chí chiếm hữu tôi, thực hiện lời hứa sẽ bảo vệ tôi suốt đời... Vạn Bảo Châu nghĩ cô điên mất rồi. Nhưng lúc này người phía dưới còn điên dại hơn cô, anh không ngờ là cô vợ nhỏ vốn thẹn thùng của anh lại chủ động và vội vàng như vậy...
Chỉ có điều, ngoài hôn anh ra, cô cũng không biết tiếp theo nên làm gì...
“Nào, để anh...”
Côi không nói, giơ tay ôm lấy eo anh, úp mặt vào lòng anh. Lúc này đây, nói cái gì cũng trở nên thừa thải.
Giọng anh khản đặc, hơi thở gấp gáp đè cô xuống, nắm lại quyền chủ động.
Người đàn ông trong biển tình hừng hực, đôi môi mỏng gian tà bắt đầu đem chiếc cổ thơm ngát và vành tai trắng nõn của cô ra làm nơi công kích, những nụ hôn rơi từ nơi này đến nơi khác, tạo nên từng đợt tê dại.
Anh ngậm vành tai trắng noãn của cô, hơi thở nóng rực nhẹ nhàng hôn lên vành tai mẫn cảm, thấp giọng nói,
“Cô bé ngốc, em biết làm gì sao? Để anh dạy em nhé”
Cô bị anh khiêu khích, lập tức thân thể truyền đến từng trận tê dại, cười khanh khách vội vã rụt tai về, xoay người trốn tránh. “Ha hả... Nhột.... đừng mà... ! ”
“Nhột ở đâu ?” Miệng ra sức mút vành tai trắng nõn nà như bạch ngọc, tay trái xoa xoa hai luồng trắng như tuyết, người đàn ông vùii đầu trong chiếc cổ mịn màng của cô say mê tạo ra thật nhiều vết dâu tây đỏ chót, sau đó quanh co xuống, đến xương quai xanh mảnh khảnh tinh xảo.
Môi anh rời cúi xuống bầu ngực mê người của cô, há mồm ngậm lấy bầu sữa phấn nộn tinh tế liếm láp, mút lấy đầu nhũ tiêm chăm chú nhấm nháp, đầu càng ngày càng chôn sâu vào giữa hai bầu nhũ hoa, hấp thụ hương thơm ngọt ngào của cô. Bên dưới nam căn cứng nóng cọ xát qua lại nơi riêng tư mẫn cảm của cô, khiến cho cô cảm nhận được nơi đó chảy ra nhợt nhạt hương vị ngọt ngào,“Nói, chỗ nào nhột, hả?” Giọng điệu trầm thấp khàn khàn không che giấu nổi dục vọng đang tuỳ thời phun trào như núi lửa.
“Ách, em... ” Gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì tình dục, hai con ngươi lúng liếng nhìn người phía trên, cô nở nụ cười thuần khiết, hai tay vòng lên ôm cổ anh, giọng nói thỏ thẻ như rót mật vào tai:
“Anh nhẹ chút...”
Anh cười, tràn đầy yêu thương, hôn một cái ở trên má cô, “Được được... anh sẽ nhẹ nhàng. ”
“Bảo Châu, nơi này của em đã ướt...... Rất ướt......”
Bàn tay to vuốt ve tiểu đậu đỏ phấn nộn dưới thân của cô, đầu lưỡi ôn nhu vòng quanh nụ hoa phía trên, chuyển vòng, lâu lâu lại hút thật mạnh một chút, cho đến khi cả người cô bủn rủn, thân mình mềm mại giống như nước vùi ở trong lòng anh, làn da trắng nõn bị nhục dục bao phủ đổi màu phấn hồng, càng khiến người nhìn càng huyết mạch phun trào.
Cô nghe được tiếng cười xen lẫn vào giọng nói trầm thấp của anh, mặc dù bắt đầu cô là người chủ động nhưng lúc này trong lòng cô không khỏi cảm thấy rất thẹn thùng.
“Anh... Anh đừng nói... Ưm... a...” Tay nhỏ đấm loạn xạ vào lồng ngực anh, khuôn mặt lúc này ánh lên lớp ráng chiều mê người.
“Được được. Không nói thì không nói.” Anh mỉm cười tà ác. Đầu lưỡi nóng bỏng đánh vòng quanh đầu nhũ mềm mại, thỉnh thoảng dùng sức mút mạnh một cái, một bàn tay to bao phủ bên còn lại, dung sức vuốt ve xoa nắn, bàn tay kia rảnh rỗi vẫn luôn mân mê hạ thân cô, chậm chạp cẩn thận ở hoa huy*t trơn mềm ấm áp kia đút vào nhè nhẹ, mỗi một lần đều tấn công thật sâu, nhấn vào điểm gồ lên mềm mại hơn so với nơi khác bên trong hoa huy*t của cô, tận tình yêu thương vuốt ve nó. Cả người cô xụi lơ dưới sự trêu trọc của anh, toàn thân như miếng giấy dán tường dính chặt trên nệm giường.
“Nhẹ.... Nhẹ một chút..... ” Cô năng lực có hạn, khó có thể chống cự những hành động tà ác khiêu khích trên người mình, chỉ có thể nũng nịu cầu xin tha thứ.
“Ngoan. Anh thích nghe em kêu. Kêu cho anh nghe, có được không, có được hay không?”
Động tác ngón tay trở nên nhanh gấp, khoái cảm cũng kéo dài tăng thêm gấp bội, khiến cô cất tiếng rên rỉ yêu kiều.
“Ưm... Không... ” Cô vặn vẹo người, hô hấp nặng nề, lại thêm một trận khoái cảm trí mạng đánh tới, thân thể mềm mại mẫn cảm không chịu nổi cao thấp tấn công, lại một dòng hương vị ngọt ngào thấm xuất ra khỏi thân thể, ướt đẫm gra giường.
“Em thật nhạy cảm.” Anh hôn lên trán cô một cái, sau đó mới rút ngón tay ra, tơ dịch sáng như bạc dính ở ngón giữa hắn, kéo thật dài, anh đưa ngón tay bỏ vào miệng nhẹ nhàng mút hết, sau đó lấy vẻ mặt si mê nói với cô: “Thật ngọt.”
“..... ” Có ai nói cho cô biết, cái người đàn ông vô sỉ đang nằm trên thân cô có phải là người chồng đạo mạo mà cô biết không!
Dục vọng tựa như động không đáy khiến con người ta hoàn toàn đắm chìm vào trong đó.
Nóng rực to lớn dâng trào thẳng tắp chỉa vào lối vào thủy huyệt xinh đẹp, không ngừng cọ sát lẫn nhau, nhưng cũng không tiến vào.
“Ách” Vạn Bảo Châu không tự chủ được ưỡn cong vòng eo mảnh khảnh, phía dưới tựa hồ như có ngọn lửa cháy bỏng, từ sâu trong cơ thể, tựa hồ đang thiếu hụt cái gì, khát vọng cái gì.
Hai người đều cảm giác dục vọng mãnh liệt thiêu đốt con người, anh chạm tới khiến cô cảm thấy thật thoải mái. Nơi riêng tư trống rỗng không hiểu sao làm cho cô cảm thấy nôn nóng, không biết làm cách nào, cô cắn chặt môi, ngăn cản mình phóng túng thúc giục anh.
Thân thể của cô bị anh khơi lên dục hỏa quen thuộc, làm cho toàn thân như lửa đốt, anh lại cố tình không muốn thoả mãn cô, làm cho cô rất khó chịu.
“Đừng cắn, đừng cắn nữa.” Thiên Tống đau lòng đưa ngón tay vào trong miệng cô, yêu thương vuốt ve khoang miệng mềm mại của cô.
Sau đó cúi thân mình xuống ôm lấy cô, đem cả gương mặt vùi vào tóc cô, nhẹ nhàng hỏi: “Vợ yêu của anh, em có còn gì muốn nói với anh không? Có không em?”
Đôi mắt lung linh chớp chớp, trên hàng mi thật dày còn đọng giọt nước long lanh, Vạn Bảo Châu nghẹn ngào, “Em... em... ”
Thiên Tống nhìn của bộ dáng đáng thương của Vạn Bảo Châu, trong lòng không khỏi mềm nhũn, anh chỉ là muốn gia tăng chút tình thú, không phải có ý nhục nhã cô. Nhìn cô vợ ngốc ý loạn tình mê cả gương mặt đỏ bừng ướt nhẹp như cánh hoa đẫm sương, anh cảm thấy rất đau lòng.
Anh cúi đầu, dịu dàng ma sát gò má nam tính của mình cùng gò má phấn của cô, cánh môi dịu dàng ở bên má cô in lên dấu hôn nhàn nhạt: “Tiểu Châu Châu ngoan, đừng khóc, anh không chọc em nữa được không? Anh không chọc em, không chọc, ngoan, đừng khóc... ” Nói rồi miệng ngậm chặt hai mảnh đỏ mọng, chầm chậm liếm láp, nhấm nháp. Mùi vị ngọt ngào làm người ta say mê không cách nào dứt ra được.
Mãi đến khi hai người đều không thở được, hắn đành tha cho cái miệng nhỏ nhắn : “Châu Châu.....” Môi kề môi, hơi thở của hai người giao nhau ở cùng một chỗ giống như tâm của hai người nhẹ nhàng lồng vào nhau.
“Anh, anh ── ” Đắm chìm trong khoái cảm, đôi chân thon dài vô thức vòng lên mông anh, dưới lực ép của cô, hai người liền dính sát một chỗ.
Cô không nói, cô chỉ dùng hành động thể hiện những khát khao trong lòng.
“ Tiểu Châu Châu ngoan, đều cho em’’ Người nào đó mang theo ý cười, ánh mắt nồng nàn nhìn vào mắt cô nói. Lại cắn yêu lên chóp mũi cô, bên dưới dùng lực, cự vật to lớn chen vào hoa nguyệt ướt át của Vạn Bảo Châu.
Khi anh hoàn toàn tiến vào cô, hai người không hẹn mà cùng phát ra một tiếng rên rỉ thỏa mãn.
“ A – ’’ Vật to nóng bất ngờ đâm vào lấp đầy khoảng trống trong cơ thể, Vạn Bảo Châu nhíu mày, thét chói tai cảm nhận cự long to lớn đang mang tới khoái cảm cho cô, Thiên Tống ra vào mỗi lúc một nhanh đâm sâu vào trong hoa tâm của cô dường như làm cô mất đi ý thức.
hoa huy*t yêu kiều quen đường thuộc lối mút chặt lấy nam căn, giống như cái miệng nhỏ nhắn của trẻ con mút chặt lấy không buông, kéo, bao quanh, nhốt hắn.
“ Bảo Châu…. Còn tốt không?” Không dám động mạnh sợ mình làm bị thương cô, Thiên Tống cường chế dục vọng, thấp giọng hỏi.
“ A… Chồng… Yêu em…” Khép hờ nửa con mắt, Vạn Bảo Châu duỗi thẳng cánh tay, sờ lưng Thiên Tống, khao khát anh dùng sức ra vào trong cơ thể cô. Cô luôn mong muốn có được toàn bộ của anh, từ tình yêu đến thân thể. Có được toàn bộ của anh chính là khát khao bỏng cháy của cô 15 năm nay, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, cho đến nay, chưa bao giờ kết thúc.
“ Ngốc ạ. Anh là chồng em... Không yêu em thì yêu ai?’’ Thiên Tống yêu thương đặt trên mặt cô một nụ hôn, anh thở gấp bắt đầu chậm rãi rút ra đâm vào, nam căn thô nóng hoạt động tại hoa nguyệt.
“Có...có thể ...” Mau chút không? Tốc độ chậm dần, đối với Vạn Bảo Châu mà nói, đây chính là sự đày đọa ngot ngào. Vật tráng kiện không ngừng ma sát mỗi điểm mẫn cảm trong cơ thể , cô cảm giác được kích thích trong hoa huy*t non mềm, mùi vị tuy mất hồn, nhưng lại không thể đưa cô lên đỉnh hoan lạc. Cô muốn yêu cầu, nhưng lại xấu hổ không biết mở lời thế nào. Đối với cô, phóng đãng van nài anh một lần đã là cực hạn. Cô không thể muối mặt lần hai.
Nhung anh hiểu cô còn nhiều hơn cả chính cô.
“Bảo Châu... Bảo Châu ... tất cả đều cho em... ” Anh nói một lời nhiều nghĩa, cũng không quản cô có hiểu hết ẩn ý bên trong không. Để tay ở dưới lưng cô, nâng mông cô lên, Thiên Tống tăng tốc, vật tráng kiện khổng lồ ở sâu trong người Vạn Bảo Châu nhanh chóng được rút ra đâm vào, cường dã tấn công vào sâu trong hoa nguyệt, nhấn chìm hai người trong bể tình cuồng nhiệt.
Hai chân cô nâng lên, chủ động quấn lên hông anh, đem anh bóp chặt, nghênh đón phút giây tuyệt vời nhất, nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của anh vang lên, chói tai cắt đứt tất cả.