Tâm trạng Đồng Tích run rẩy, nhìn anh, đáy lòng sinh ra mấy phần khiếp sợ.
Nếu là thường ngày, có thể lúc này cô cũng đã lùi bước. Ở trước mặt Hoắc Thiên Kình to nhỏ một tiếng, là đã huy động tất cả dũng cảm.
Nhưng, bây giờ...
Cô liếm liếm môi, "Chú ba, con đã đủ 18 tuổi rồi. Sau này, con đều muốn sinh hoạt..."
Nói còn chưa nói hết. Cằm dưới, bỗng dưng bị một đôi ngón tay dài nắm chặt.
Sức lực anh rất lớn, giống như là muốn bóp nát cả người cô vậy. Đau đến lông mày cô đều nhíu thành một đoàn. Sinh hoạt? Vào năm mới vừa nhận cô trở về ấy, anh là muốn thuận ý cô, bỏ mặc cô sinh hoạt, nhưng kết quả thì sao?
Kết quả nhân lúc anh không ở đây, cô lại tự ý đính hôn ước với Hoắc gia! Quả thực, không thể tha thứ!
"Mới được một năm, cánh liền cứng rồi, không thể chờ đợi được nữa muốn rũ sạch quan hệ với tôi sao?"
Tiếng nói Hoắc Thiên Kình trầm thấp, không giận mà uy. Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gần anh như thế, Đồng Tích thậm chí có thể nghe thấy được trên người anh có một luồng mùi thuốc lá nhàn nhạt, pha tạp vào mùi của nước hoa.
Người đàn ông này, đặc biệt nguy hiểm.
Đồng Tích căng thẳng nghẹn ngụm nước miếng, chăm chú nhìn khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn của người đàn ông, thật vất vả ổn định hô hấp, mới mở miệng: "Con chỉ là nữ cô nhi không nhà để về, một ngày nào đó muốn rời khỏi Hoắc gia. Chú ba... Lời vừa rồi của con cũng là không biết điều sao? Nếu như con lại mặt dày ở lại, vậy mới thực sự là không biết điều."
Người phụ nữ này, liền không thể chờ đợi được nữa muốn rời khỏi mình như vậy? Thật thích Đình Xuyên như vậy?
ánh mắt Hoắc Thiên Kình tối sầm lại, sức mạnh trên tay, không khỏi tăng thêm mấy phần.
Trong lúc nhất thời, cô đau đến mặt đều phát trắng, hô hấp tăng thêm.
"Lúc nào quyền chủ động ở trên tay em?" ánh mắt Hoắc Thiên Kình lạnh lẽo đến như một cái mũi tên lạnh lẽo, giơ cằm dưới của cô lên, làm cho cô nhìn thẳng mình, "Đồng Tích, ngày nào đó tôi căm ghét em, em lập tức thu dọn đồ đạc cút cho tôi! Thế nhưng, trước tôi chưa đuổi em, em tốt nhất ngoan ngoãn ở Hoắc gia cho tôi! Chớ chọc tôi buồn bực!"
"Chú ba, chú quá không nói lý!" Đồng Tích buồn bực, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.
Sắc mặt Hoắc Thiên Kình càng lạnh hơn, "Với sủng vật thì nói lý cái gì? Đồng Tích, em có tư cách sao?"
Hai chữ "Sủng vật", đâm vào kiêu ngạo của Đồng Tích.
Hoắc Thiên Kình anh mãi mãi cao cao tại thượng như vậy. Là trời, là vương, là chúa tể. Mà Đồng Tích cô chính là nô bộc thấp kém nằm rạp ở dưới chân anh.
"Thì ra chú ba vẫn luôn coi con là sủng vật." Cô cười nhạo.
Hoắc Thiên Kình mắt lạnh nhìn xem cô, cũng không tiếp lời.
"Ở trong mắt chú, con kỳ thực chỉ là một con chó mà chú nuôi, vì vậy, chú có thể không tôn trọng giấc mộng của con chút nào, tự ý thay đổi nguyện vọng của con! Vì vậy, chú cảm thấy cob liền nên như con chó, mặc chú kêu thì đến, đuổi thì đi!" Bởi vì quá tức giận, giọng cô càng dương càng cao.
Mi tâm Hoắc Thiên Kình, đập thình thịch.
Ở trong mắt anh, anh cảm thấy cô càng như một con mèo nhỏ mà anh nuôi. Bề ngoài xem ra dịu ngoan vô hại, duỗi móng vuốt ra lại là rất sắc bén! Nhiều năm như vậy, có ai dám ở trước mặt anh lớn giọng như vậy đâu!
Đồng Tích cô là người đầu tiên, cũng sẽ là người cuối cùng!