Hoàng hậu ngồi trên kiệu, ngẩng đầu nhìn xung quanh, trong lòng không nhịn được sinh ra vài phần phiền chán, ánh mắt lại rơi trên người của tiểu cung nữ, mới lạnh lùng hỏi.
Hình như không phải thật sự muốn biết nàng ta tên là gì, chỉ là vô cùng buồn chán thuận miệng hỏi một câu mà thôi, tiểu cung nữ ngược lại rõ ràng rất phấn khích, thanh âm ở trong ngõ hẻm cô độc này vang lên vô cùng chói tai.
"Bẩm nương nương, nô tỳ tên là Kiêm Gia."
Qua một lúc, tiểu An tử dẫn theo một đám người quỳ trên mặt đất, chỉ có vài thái giám khiêng kiệu không nói lời nào vẫn đứng, trước khi quỳ xuống tiểu An tử dùng ánh mắt như nhìn thấy người chết liếc nhìn tiểu cung nữ một cái, trong lòng lại bắt đầu run lên.
Hoàng hậu bỏ tay đang bóp trán xuống, nâng cằm Kiêm Gia lên, môi nhếch lên, chầm chậm nói ra một câu, "Quay lại báo với chủ nhân Hoàng đế của ngươi, là cái tên rất hay, nhưng bản cung nghe lại cảm thấy buồn nôn."
Người dùng sức ném khuôn mặt đang kinh ngạc của Kiêm Gia sang một bên, móng tay sượt qua mặt đối phương, để lại một vết máu rất nhỏ.
"Chúng ta đi thôi."
Hoàng hậu nương nương không làm gì Kiêm Gia cả, tiểu An tử yên tâm rất nhiều, vội vàng gọi mọi người đứng lên, chỉ huy bọn họ đi về hướng Hàm Dương cung.
Hắn ngược lại không phải sợ Kiêm Gia là người của hoàng đế, mà là sợ những lời nói nham hiểm nơi hậu cung, sẽ bất lợi với hoàng hậu.
Nghĩ như vậy, tiểu An tử nhịn không được liếc mắt nhìn sắc mặt ảm đạm của hoàng hậu nương nương.
"Kiêm Gia" vốn là tâm ma của hoàng hậu nương nương, hoàng đế làm như vậy quả thật khiến cho người khác coi thường.
Năm đó nếu như không phải một bức "Kiêm Gia" giả, hoàng hậu nương nương sao lại có thể dễ dàng rơi vào bẫy như vậy, trong lòng người khi ấy cho rằng là người thiếu niên của mình vượt núi qua sông chỉ vì để quay lại thăm mình một chút.
Người thậm trí còn trang điểm tinh tế, cài cây trâm hoa đào mà chàng tặng.
Nhưng đợi người, chỉ là một hồi âm mưu.
Lúc trước khi tiểu An tử vẫn còn nhỏ, đã từng gặp hoàng hậu nương nương thời niên thiếu, khi đó Lạc Thanh là một cô bé hoạt bát dễ thương, bây giờ người bị nhốt trong thâm cung này, chỉ còn dư lại sự mệt mỏi và cô đơn.