• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Tại sao cậu lại không nói luôn ngay từ đầu cho tớ.

Bạch Dương hốt hoảng hỏi lại mọi người tại sao chuyện quan trọng vậy mà lại giấu cô. Nhưng mọi người chỉ im lặng không nói gì, những linh hồn oan thất kêu vang bên tai. Những giọt nước mắt từ từ rơi của Bạch Dương, cô không biết có chuyện gì sảy ra với mình.

Bảo Bình đỡ Cự Giải và Bạch Dương đứng dậy, anh thở dài lặng lẽ. Mọi việc sảy ra quá nhanh và mọi người không thể ngăn chặn nó lại. Lúc nó sảy ra thì lại cảm thấy hối tiếc.

- Nếu tớ ngăn lại thì Thiên Yết sẽ chết. Vậy nên đành phải giấu cậu. Thật sự xin lỗi cậu, Bạch Dương.

- Vậy hóa ra tôi là một con rối của mấy người sao? Mấy người chỉ cần nói cho tôi biết, tôi sẽ cố gắng giả vờ là được mà.

Bạch Dương vô cùng tức giận khi bị những người bạn cô tin tưởng nhất lừa dối như vậy. Vì không khiền chế được bản thân mình, Bạch Dương đã bỏ đi. Bảo Bình gọi cô mãi nhưng không được, bọn họ đã đụng phải lòng tự trọng của cô. Thứ lòng tự trọng đó cao ngất trời mây, đó là sai lầm khi lừ dối cô.

Khi Bạch Dương đi khỏi Thiên Yết buồn bã thì cha cô bước ra cùng với Nam Huyền. Nam Huyền không thấy Bạch Dương đâu nên vội vã chạy đi tìm.

- Ta sẽ cho con đi, không lấy đi mạng sống đó nữa.

- Vậy con sẽ sống ư? Con… con …. Con cảm ơn cha!

Nói xong Thiên Yết chạy vội đi tìm Bạch Dương cùng mọi người đi tìm Bạch Dương. Trong lúc đó, Bạch Dương đến bên vực thẳm nhìn xuống. Vốn không có ý định nhảy xuống nên cô đi đến bên một tảng đá tựa vào đó rồi ngủ. Nam Huyền chạy lại chỗ cô kêu dậy, Bạch Dương nhìn thấy anh thì thẳng tay tát anh một cái không thương tiếc.

- Anh đến đây làm gì? Chắc lại lợi dụng tôi vào cái việc quỷ quái của anh.

- Bạch Dương anh không có….

-Im đi.

Không để cho Nam Huyền nói xong, Bạch Dương đã hét thật lớn rồi đứng dậy chạy đi. Nam Huyền đứng cạnh đó cười khẩy, gương mặt đen tối tự lẩm bẩm một mình.

- Em không chạy thoát khỏi ta đâu, Bạch Dương.

Đang chạy thì Bạch Dương gặp Thiên Yết và mọi người. Đang định bỏ đi thì Thiên Yết ôm chầm lấy cô khóc lóc thảm thiết.

- Bạch Dương đừng đi nữa nhé! Tớ xin cậu đấy, chúng ta là bạn mà.

- Bạn? bạn mà mấy người sẵn sàng lừa dối tôi để có được mạng sống của cô sao, Thiên Yết.

Bạch Dương đẩy nhẹ Thiên Yết ra cười trừ. Bảo Bình lúc này mới không thể nhịn được nữa bèn chạy lại nắm lấy tay cô ôm vào long mình. Mặc cho Bạch Dương ra sức kêu la, vùng vẫy Bảo Bình vẫn không chịu buông tay mình ra, ôm chặt cô trong lòng mình. Từng hơi thở gấp gáp của anh Bạch Dương có thể cảm nhận được thôi không vùng vẫy nữa.

Lúc này Bảo Bình mới chịu bỏ Bạch Dương ra gương mặt điển trai của anh làm cô không thể nào rời mắt được. Bảo Bình nói nhỏ nhưng đủ cho mọi người nghe.

- Bạch Dương em hãy đi với bọn anh nhé! Còn nữa anh…anh… anh chưa từng hết yêu em đâu. Ở lại với anh nhé!

- Em…. em …em ….

Nghe Bạch Dương “em,em” hết nửa ngầy mất. Nhanh tay Bảo Bình đã bịt miệng cô lại cười nhẹ nhàng. Lúc đó, cũng chính mắt Bạch Dương thấy Song Tử và Cự Giải đang nắm tay nhau

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK