• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vệ Tử Câu ngưng cười, "Cô không cần phải quan tâm đến sự việc kia, tôi chỉ đem cô làm đối tượng thí nghiệm hô hấp nhân tạo mà thôi."

"Vệ tiên sinh, anh cứu tôi là sự thật, có ân phải báo."

"Có ân phải báo? Cha cô cứu chú Sử, muốn Sử Đan Ny cưới cô báo đáp; tôi cứu cô, vậy cô dùng gì báo đáp tôi? Chú Sử cũng được coi có tài có thế, cô có cái gì?" Vệ Tử Câu nói trào phúng.

"Tôi. . . . . ." Lăng Tâm Ảnh không biết nên nói gì cho phải.

"Cô ngàn vạn lần không cần lấy thân báo đáp, cô đã cho Sử Đan Ny rồi, huống chi, tôi cũng không muốn nhận." Cho tới bây giờ trong lòng hắn chỉ có Sử Đan Kỳ.

Người ta đã giải quyết xong Sử Đan Ny rồi. Lăng Tâm Ảnh thầm nghĩ.

"Tôi mới không muốn lấy thân báo đáp, tôi cái gì cũng không có, tôi chỉ muốn chăm sóc anh, có thể không? Coi như là tôi báo đáp ơn cứu mạng của anh."

"Không cần." Vệ Tử Câu trả lời như đinh chém sắt.

"Vệ tiên sinh, anh cần người chăm sóc."

Vệ Tử Câu sắc mặt hơi biến.

"Ý của cô tôi là người vô dụng?" Hắn hận cảm giác phải mượn tay người khác làm mọi việc, cô lại tới tạo ra cảm giác này.

"Tôi không phải ý đó, ý của tôi là, phải . . . . ." Hắn thật sự cần người chăm sóc, nhưng cô lại không dám nói thẳng, sợ đả thương lòng tự ái của hắn.

"Là cái gì? Là năng lực tự chăm sóc mình cũng không có, ngay cả khi đi tiểu cũng không tiểu chính xác vào bồn cầu, khi ăn cơm cũng không phân biệt được ớt với rau cải, tắm cũng không phân biệt được sữa tắm với dầu gội đầu!" Vệ Tử Câu giận đến đứng lên, đôi tay hướng về phía trước, đẩy cô ra ngoài, "Đi ra ngoài!"

Nghe xong những ấm ức của hắn, Lăng Tâm Ảnh càng không muốn đi. Nhưng thể lực của cô không lại hắn, để cho hắn mạnh mẽ đẩy về phía trước, đụng vào vách tường.

Bịch một tiếng! Trên trán Lăng Tâm Ảnh lại thêm một cục u.

"Đau quá!"

Vệ Tử Câu dừng tay, "Cô có mắt sao không nhanh tránh!" cô gái ngốc, khó trách làm người ta dễ bắt nạt!

"Tôi không tránh kịp." Lăng Tâm Ảnh đau đến chảy nước mắt.

"Đụng vào nơi nào?" Hắn có chút hối lỗi.

"Cái trán."

Vệ Tử Câu đưa tay chạm vào tóc cô, theo tóc đi lên, qua bên cạnh một chút, hắn mò tới trán cô.

Tay của hắn ở trên trán cô vuốt qua lại.

"Trán của cô là bề ngoài mặt trăng sao? Thế nào lại có nhiều gò núi như vậy?" Cô nhất định là rất xấu, Sử Đan Ny mới không muốn cưới cô.

"Dĩ nhiên nhiều! Được tặng hai quả táo, hơn nữa mới bị đụng vào ."

"Tôi cũng giúp cô thổi một chút, thổi xong cô có thể đi, tôi không cần cô báo đáp gì." Nói xong, miệng Vệ Tử Câu chậm rãi đến gần thổi vào trán cô.

Hơi nóng của hắn nhè nhẹ thổi trên trán cô, toàn thân Lăng Tâm Ảnh như có một dòng nước ấm lọt qua, còn có cảm giác như bị điện giật, có chút tê dại, có chút thích thú.

Vệ Tử Câu thổi mấy cái, trong lúc thổi, hắn ngửi được mùi hương thoang thoảng trên tóc cô; mùi hương này không chỉ là mùi dầu gội đầu mà còn xen lẫn mùi hương của thiếu nữ.

"Vệ tiên sinh, tôi không đi, tôi muốn báo đáp ơn cứu mạng của anh, tôi muốn chăm sóc anh." Âm thanh nhu hòa mà kiên định của Lăng Tâm Ảnh vang lên.

Lúc này, Vệ Tử Câu mới phát hiện giọng của cô rất êm tai."Cô có thể chăm sóc tôi được bao lâu? Nếu như tôi mù cả đời? Đáng chết!"

Nói đến bị mù, tâm tình của hắn lên xuống theo, thình lình một quyền đánh trên vách tường sau lưng Lăng Tâm Ảnh, phát ra một tiếng vang bền chắc.

"Vệ tiên sinh, không nên thương tổn chính mình." Lăng Tâm Ảnh kéo tay hắn, kiểm tra đầu ngón tay, có một ít vết bầm ở phía trên.

Nàng kiên cường đỡ hắn ngồi xuống giường, đến phòng tắm lấy nước nóng chườm giúp hắn."Không nên thương tổn mình như vậy, mắt của anh rồi sẽ tốt thôi."

"Sẽ tốt? Bác sĩ nói mặc cho số phận, côi lại nói nhất định sẽ tốt, vậy cô nói cho tôi biết là lúc nào sẽ tốt?" Vệ Tử Câu hừ lạnh, cố ý nghi ngờ sự an ủi của cô.

Đáng chết mù không rõ! Hắn thà mắc phải 100 nguyên nhân nổi tiếng của bệnh này, vậy ít nhất hắn cũng biết được một chút, không muốn mong đợi vô kỳ hạn như thế này.

"Tôi không biết là lúc nào, nhưng tôi tin tưởng anh rồi cũng sẽ tốt lên, anh là người tốt, lại dũng cảm như thế." Trời cao rất công bằng.

Âm thanh của cô giống như tiếng trời, nhẹ nhàng ôn nhu nói mấy câu, liền mạnh mẽ an ủi lòng Vệ Tử Câu. Hắn bình tĩnh lại tâm tình nói: "Cám ơn cô, tôi thật sự không cần cô."

"Vệ tiên sinh, tôi nguyện ý giúp anh làm bất cứ chuyện gì, để cho tôi chăm sóc anh, coi như là muốn chăm sóc cả đời." Lăng Tâm Ảnh thật nguyện ý chăm sóc hắn cả đời.

Nào có ai bướng bỉnh như vậy, đuổi thế nào cũng không đi? Nên để cho cô biết khó mà lui, hoặc là lợi dụng cô! “Cô thật nguyện ý giúp tôi làm bất cứ chuyện gì?"

"Tôi nguyện ý." Lăng Tâm Ảnh gật đầu một cái.

"Cô hãy nghe cho kỹ, tôi muốn cô giúp tôi làm một chuyện."

"Anh nói."

"Tôi muốn cô giúp tôi, người mù này, lên làm tổng giám đốc tập đoàn Vệ thị; trên tay cô có 20% cổ phần, tôi muốn cô tại đại hội cổ đông kết hợp tôi 40% ngăn cản Vệ Tử Hiên lên làm tổng giám đốc. Chỉ cần cô làm được chút chuyện này, coi như cô đã báo đáp ơn cứu mạng của tôi."

"Tôi, tôi đem cổ quyền trả lại cho Sử Đan Ny rồi." Lăng Tâm Ảnh ngập ngừng nói.

"Cô là vị hôn thê của hắn, lúc đó cô có mặt trong đại hội cổ đông là được."

"Vệ tiên sinh, trên thực tế, tôi trải lại sính lễ, tôi cùng Sử Đan Ny đã không còn quan hệ."

"Cô trả lại sính lễ? Chú Sử biết không?" Vệ Tử Câu không nhanh không chậm hỏi.

"Chú ấy không biết."

"Nghĩ biện pháp đem nó trở về." Sử Thanh Hoa không biết chuyện này, cổ phần có thể sẽ bị Sử Đan Kỳ lợi dụng, hắn cảm thấy Sử Đan Kỳ đã xem thường hắn, người mù này rồi.

Nghe cô trầm mặc không nói , hắn biết mình làm khó cô.

"Thế nào? Không làm được? Không làm được thì đi đi."

"Tôi. . . . . ." Lấy lại không phải tương đương với việc gả cho Sử Đan Ny sao? "Vệ tiên sinh, trừ chuyện này, tôi nhất định làm được không chối từ."

"Trừ chuyện này, tôi không cần cô giúp tôi làm bất cứ chuyện gì."

Lăng Tâm Ảnh không phản bác được. Cô cũng biết chuyện này đối với hắn quan trọng như thế nào, nhưng cô thật muốn chăm sóc hắn, cô hiểu rõ tình huống thê thảm sau này của hắn.

Nghe cô trầm mặc không nói, Vệ Tử Câu nằm trên giường, nhắm mắt lại.

"Tôi muốn nghỉ ngơi, cô có thể đi."

"Tôi sẽ trở lại thăm anh."

"Trở lại? Làm xong việc kia rồi nói."

"Tôi. . . . . ."

"Đi đi!" Vệ Tử Câu không chút lưu tình hạ lệnh đuổi khách.

Lăng Tâm Ảnh cắn răng một cái, "Được, tôi đi lấy cổ phần về."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK