"Ai lại dắt chằn tinh vào thành thế này?" Chi lầm bầm nói, bắt lấy tay Harry và kéo cậu lẫn ra thật xa khỏi con quái vừa rồi.
"Nó tên chằn tinh hả, nó có nguy hiểm không?" Harry tò mò vừa đi vừa ngoái đầu nhìn, mà con chằn tinh đó cũng đang dòm theo tụi nó.
Chi thì không hề quay đầu, nhỏ đáp: "Chứ cậu nghĩ nó đang nhìn tụi mình làm gì? Chằn tinh bị thuần hóa rồi thì là một vệ sĩ tốt, nhưng chỉ với chủ của nó mà thôi."
Hai đứa nhắm một hướng chạy thẳng ra khỏi quảng trường và đi lên một con phố dài thẳng tắp. Harry phải nhịn dữ lắm mới không ngẩng đầu dáo dác nhìn quanh, bởi vì nơi này có cấu trúc đường sá không khác thành Dong Xanh là mấy, nhưng nơi đây đầy nhóc người qua lại khiến sự hỗn loạn không gian đánh vào mắt càng chân thật hơn. Harry có thể thấy những con hẻm nhỏ nghiêng một góc tương đương cái bánh quai chèo với con đường mình đang đi nhưng người ta cứ bước qua bước lại hai bên mà không hề mất thăng bằng, và những con đường xa xa lại treo ngược hướng với cậu, làm người đi trên ấy như thể đang lộn ngược đầu đi trên trần nhà, mà nhà cửa cũng xoay ngang xoay dọc và nghiêng ngã đủ kiểu theo chiều con đường mà nó đứng. Cũng may đường sá ở đây rộng thênh thang, và nhà cửa cũng đủ bề thế nên nếu chỉ nhìn trước mắt, cảm giác vẫn khá ổn.
Nhớ lời Chi dặn nên Harry không hề hé răng mà đi theo nhỏ, hai đứa đi dọc con đường lớn, sau đó đứng chờ ở một nơi giống trạm xe buýt với một đám người mặc quần áo sặc sỡ y như tụi nó, sau đó lên một chiếc xe kéo bằng hai con lạc đà màu trắng rất đẹp. Mấy người xung quanh đều dùng tiếng Việt, có người còn hỏi chuyện Chi, nhỏ đối đáp trôi chảy, và may là không ai hỏi đến Harry.
Trong khi ngồi im lặng trên xe, Harry có thể ngắm thành phố kỳ lạ này một cách thoải mái nhất. Kiến trúc của nơi này chủ yếu giống với Hy Lạp cổ đại, xây bằng đá trắng với những tòa nhà to lớn, những hàng cột cầu kỳ, xen giữa là những quảng trường rộng rãi có vườn hoa và vòi phun nước, nhưng đây đó cũng có những kiến trúc của các nền văn hóa khác như những kim tự tháp nho nhỏ của người Inca hay Aztec gì đó, các kiến trúc Đông Á, những mái vòm tròn với đỉnh nhọn của Ấn Độ hoặc Đông Âu và những vòm cửa đặc trưng của Ả Rập hay những tòa nhà bề thế theo phong cách Norman, có cả những ngôi nhà xây bằng tre nứa hoặc một loại cành cây dẻo dai rất bất quy tắc mà Harry không biết là xuất từ nền văn hóa nào.
Người trên đường cũng đông như khu quảng trường khi nãy, họ đi lại bằng đủ loại vật cưỡi kỳ cục khác nhau, có dùng xe với đủ loại vật kéo, còn có một số trông như lái một loại máy móc na ná mô tô nhưng không có bánh xe, chúng phát sáng và chạy êm ru mà không phát ra âm thanh nào.
Sau khi ngồi "xe buýt" nửa giờ, Chi kéo tay Harry để đi xuống, và tụi nó đứng trước cổng của một khu chợ trời khổng lồ. Trong khu chợ cũng có bốn dãy cửa hàng hẳn hoi, nhưng phần lớn người bán chỉ căng một tấm bạt hay che cây dù trên sạp hàng hóa của mình, thậm chí có không ít người chỉ trải một tấm thảm trên đất và bày hàng của mình ra đó mà rao bán.
"Chúng ta đi mua sắm sao?" Harry hạ giọng thật thấp để hỏi Chi.
"Ừ, không dễ gì được đến đây một lần, tớ phải mua thật nhiều đồ dự trữ." Chi đáp, kéo tay Harry tiến vào khu chợ.
Cùng lúc đó, ở một chỗ khác trong thành, Thiên Kỳ cũng trong bộ quần áo Việt Thường màu xanh lam và tím nhạt đang bước xuống một con hẻm dài tăm tối, hình dáng cậu nhanh chóng bị bóng của những tòa nhà xung quanh bao phủ.
Ở một chỗ khác, trong căn hầm được thắp sáng bởi một đàn đom đóm màu xanh lá bay quanh quẩn một bụi cây có lá dài và xoăn tít, ánh sáng rất yếu khiến hình dáng người ngồi giữa phòng chỉ là một bóng đen mơ hồ. Rồi đột nhiên, người đó mở mắt, đôi mắt hắn sáng lên màu đỏ quỷ dị giữa bóng tối đầy ghê rợn. Hắn nhếch môi lên thành một nụ cười dữ tợn, và nói khẽ: "Cuối cùng mày cũng thò đầu ra."
Còn ở quảng trường lối vào thành phố, nhóm người lớn cuối cùng cũng đến. Sắc mặt cả năm người đều rất sốt ruột, bởi vì bọn họ không kịp ngăn lại ba đứa nhóc trước khi chúng vào thành.
"Hai cậu mau đi tìm Thiên Kỳ đi, tôi sẽ đi cùng hai vị giáo sư, bọn họ lần đầu đến Badmudeko, cần có người hướng dẫn." Lộng Gió nói với hai người Bạch Thư và Triển Dĩnh.
Hai người kia gật đầu, rất sốt ruột chạy đi.
Trong lúc đó, cụ Dumbledore và thầy Snape thì đang kinh ngạc ngắm nhìn thành phố kỳ lạ này.
"Snape à, tôi đột nhiên cảm thấy mình còn chưa có sống đủ." Cụ Dumbledore bật thốt.
"Vậy cụ cứ việc sống thêm một trăm năm nữa." Snape nói với giọng nhẹ tênh, sau đó quay sang hỏi Lộng Gió: "Tất cả người ở đây đều là phù thủy sao?"
Lộng Gió mỉm cười, dẫn hai người đi ra khỏi quảng trường, vừa đi vừa giải thích: "Hầu hết thôi, nhưng những người không phải phù thủy mới là nhân vật nguy hiểm nhất. Thấy đám sắc màu rực rỡ bên kia không? Đó là quân nhân của Việt Thường, họ không phải phù thủy nhưng không có việc gì thì đừng trêu vào, tôi nói cho hai vị biết, đó là một đám kẻ điên không nói lý, nhất là đàn ông, trừ vợ mình ra bọn họ không sợ bất cứ thứ gì đâu." Lộng Gió vừa nói vừa chỉ cho hai giáo sư thấy một nhóm thanh niên có nam có nữ mặc đồng phục màu vàng tươi và nâu đỏ đang tụm lại nói chuyện cách đó không xa.
Thấy hai người nghi ngờ nhìn lại mình, Lộng Gió nhún vai nói: "Người ở thế giới của Việt Thường bẩm sinh đã sở hữu một thứ năng lượng gọi là" sim ", mỗi người đều có, không phải chỉ một nhóm đâu. Sim là tên quốc tế, người Việt Thường thì gọi nó là" phách ", sim có thể đối kháng với ma pháp, và các bùa phép của phù thủy tác dụng rất yếu trên người bọn họ. Thế giới đó có khoa học kỹ thật một chín một mười với Địa Cầu đấy, nhất là các loại vũ khí sử dụng sim là hàng độc quyền của Việt Thường, cho nên Việt Thường mới không ngán phù thủy. Nó là quốc gia duy nhất dám mở cửa trực tiếp với Vùng Ven. Bọn họ có nền văn hóa mẫu hệ và quân sự hóa rất khác biệt với phần còn lại của thế giới, nên nhiều người đều thấy bọn họ tưng tửng thế nào ấy."
"Có nhiều quốc gia như vậy ở đây không?" Cụ Dumbledore tò mò hỏi.
Lộng Gió cười mỉa đáp: "Không, chỉ có một thôi, mà như vậy cũng đủ khiến các thế lực ở Vùng Ven đau đầu rồi."
Ba người đã ra đến đường chính, Lộng Gió gọi lại một người da đen đang ngồi trên một trụ đá ven đường, anh ta mặc bộ đồ sặc sỡ không kém đám Việt Thường. Lộng Gió nói gì đó với anh ta, người kia liền nhảy xuống trụ đá chạy vào một con hẻm gần đó. Lộng Gió ra hiệu hai người còn lại đứng ở đây chờ, và anh ta nói tiếp đề tài vừa rồi: "Cho nên ở Vùng Ven này thì trừ người Việt Thường ra đều là phù thủy và sinh vật huyền bí."
"Nó có vẻ rất đông đúc." Snape bình luận, thầy có thể nhìn thấy rất nhiều con đường ngang dọc thẳng đứng ở xung quanh, và nơi nào cũng đông nghịch.
Lộng Gió thở dài nói: "Đang diễn ra lễ hội, có một cuộc thi đấu rất hấp dẫn, các thế lực lớn nhất đều tề tựu nên thành Badmudeko mới đông đúc như thế, bình thường thì lượng người chỉ chừng một phần năm thế này thôi."
Cụ Dumbledore chú ý đến một khu vực dòng người đột nhiên loạn lên, hỏi: "Cậu có nói là thành Badmudeko hiện tại rất nguy hiểm với bọn trẻ."
"Ừ, tôi vừa nói rồi đây, các thế lực lớn đều có mặt ở đây." Lộng Gió nói nhỏ, anh ta cũng đang để ý chỗ rối loạn ở xa xa kia.
"Có biện pháp nào tìm được chúng nhanh hơn không?" Snape hỏi.
"Không, tôi lựa ra cách nhanh nhất rồi, có rất nhiều thuật pháp không thể công khai dùng trong thành. Chờ một chút." Lộng Gió đáp, liếc mắt nhìn vào con hẻm mà người da đen vừa chạy vào.
Ba người nôn nóng đứng chờ thêm ba bốn phút người da đen kia mới quay lại, và dắt theo ba con đà điểu đặc biệt to lớn ở phía sau, chúng mang yên ở trên lưng và được đeo đồ bảo hộ dưới chân.
"Đà điểu Figifigi, được các phù thủy Hausa huấn luyện để chở người, nếu muốn nhanh và cơ động thì chúng là lựa chọn tốt nhất ở đây." Lộng Gió nói với hai vị giáo sư trong khi vội vàng chạy qua đón ba con thú cưỡi.
Cụ Dumbledore và thầy Snape nhìn nhau, cụ Dumbledore rất hào hứng còn sắc mặt thầy Snape không tốt lắm, nhưng lúc này không có thời gian để mà chọn lựa, thầy đành cắn răng leo lên một con đà điểu với sự hỗ trợ của anh bạn da đen kia. Cột đá anh ta ngồi lúc đầu hóa ra là để lên xuống mấy con chim bự này.
So với đà điểu bình thường thì mấy con này còn to lớn hơn gấp rưỡi, và tốc độ của chúng thì tương đương với phóng mô tô hết tốc lực, may mà nó không xóc nảy bằng cưỡi ngựa nên trừ bị gió thổi điên cuồng thì không việc gì lớn.
Trong lúc đó, ở khu chợ trời, Chi và Harry đang len lỏi giữa các quầy hàng để mua sắm nguyên liệu ma pháp. Harry tha hồ nhìn những thứ kỳ quái được bày bán ở đây, có rất nhiều bộ phận của cây cối từ rễ cho đến quả đều được bào chế theo cách riêng và vung thành đống, rồi đến các bộ phận của động vật, côn trùng, bò sát, các loại dây nhợ, những mầm cây nhỏ xíu bỏ trong những quả cầu thủy tinh trong suốt lớn bằng viên bi, những loại gỗ đủ màu sắc cắt thành miếng, những tảng đá cứ chớp sáng một cách kỳ lạ hay những đống bột cứ lấp lánh hoặc bốc cháy hoặc đổi màu xoành xoạch. Chi mua rất nhiều thứ và nhét hết vào một cái túi không to hơn cặp sách đi học của tụi nó, và hình như ai ở đây cũng có cái túi giống vậy nên chẳng ai thấy lạ khi thấy nhỏ nhét đồ vào túi.
"Cậu muốn một cái không? Nếu là một cái có không gian bằng cái ba lô thì cũng không đắt đâu, khoảng năm bảng thôi, tớ sẽ trừ vào số tiền cậu gửi tớ." Chi nói nhỏ với Harry khi cậu thắc mắc về mấy cái túi.
Hai mắt Harry sáng rực lên và cậu lập tức gật đầu như giã tỏi.
Vì vậy hai đứa dời sang khu chợ thành phẩm để lựa túi cho Harry, nơi đó giống với một cái chợ đồ cũ, vô số đồ đạc lớn bé được bày la liệt trên các quầy hàng, từ trang sức, quần áo, vũ khí, đồ bảo hộ, đồ dùng thường ngày, đồ dùng lữ hành, đồ dùng nghiên cứu ma pháp, bào chế ma dược.. Thậm chí Harry còn thấy một quầy hàng bán thuyền bay dùng để đi lại trong hư không bên ngoài các tòa thành nữa.
Chi mua mấy món đồ nho nhỏ dễ thương mà nhỏ thích, như cái đèn ngủ chứa một đàn đom đóm, mở nắp ra chúng sẽ bay đầy căn phòng và tỏa ra ánh sáng màu trắng hồng, một túi bi ve có cánh nhiều màu có thể bay vèo vèo rất nhanh và khi đâm vào nhau chúng bắn ra tia sáng như pháo hoa, một chậu hoa sẽ lắc lư nhảy múa khi nghe thấy tiếng nhạc. Harry phải dằn lòng lắm mới không dùng sạch số tiền mình gửi Chi để mua một đôi giày có cánh, nghe Chi nói thì mang nó là cậu có thể nhảy cao đến bốn thước và chạy nhanh như ngựa.
"Một dạng hàng nháy đôi giày Hermes mà thôi, còn là loại hàng nhái dởm nhất, cậu mua nó làm gì cơ chứ?" Chi ngăn cản cậu bằng một câu như vậy.
Đúng thế, cậu mua nó để làm gì cơ chứ, cậu lại không phải phù thủy. Harry buồn bực nghĩ như vậy khi hai đứa đứng lựa cái túi cho cậu ở cửa hàng túi xách.
Rồi đột nhiên, Harry nghe như có tiếng nổ, và sau đó là tiếng người la hét, và cậu thấy người xung quanh dừng lại việc đang làm để ngẩng đầu nhìn quanh nghe ngóng, nhưng rất nhanh mọi người đều lại bình thường trở lại.
"Đông người nên xảy ra nhiễu loạn thôi, chắc là có đánh nhau ở đâu đó gần đây." Chi nói nhỏ với Harry.
Harry gật đầu, cậu đã chọn được cái túi mà mình muốn, là một cái ví nhỏ màu nâu trầm, làm bằng da và lớn bằng cái ví đựng tiền bình thường, nó không có hoa văn hay trang trí gì hết nhưng Harry lại rất vừa lòng.
"Đi thôi, tiếp theo tớ muốn mua vài quyển sách." Chi nói và dẫn Harry rời khỏi khu chợ, hướng đến dãy cửa hàng ở bên hông.
Đi được vài bước, Harry chợt thấy nhồn nhột ở sau gáy, khiến cậu có cảm giác như có ai đang nhìn mình chăm chú. Harry quay lại nhìn quanh, nhưng xung quanh rất đông người nên cậu không phát hiện được gì cả.
"Sao thế?" Chi dừng lại hỏi.
Harry không chắc chắn đáp: "Tớ có cảm giác ai đó đang nhìn mình."
Chi nhíu nhíu mày, nói với Rạng đi bên cạnh bằng tiếng Việt: "Có phải mình bị phát hiện không ông?"
"Con cứ đi tiếp đi, ông sẽ chú ý. Thằng nhóc này phản ứng rất nhạy đấy." Rạng đáp, tán thưởng nhìn Harry.
Chi liếc mắt nhìn Harry một cái, gật đầu nhanh chân đi tiếp, hy vọng kịp mua đủ mọi thứ trước khi phải trở về.
Đi thêm mấy bước, có một bà phù thủy phúc hậu mời Chi mua một vòng hoa nhỏ, nhỏ nhìn nhìn vòng hoa rồi quay sang hỏi Harry: "Cậu muốn đeo thứ này không?"
Harry lập tức kinh hãi lắc đầu.
"Vậy thôi đi." Rồi nhỏ nói với bà lão vài câu, sau đó tiếp tục dắt Harry đi.
Harry tò mò: "Cậu không thích đeo nó sao?"
"Không phải, loại vòng hoa đó là một tập tục của người Việt Thường, bà ấy tưởng cậu là hôn phu của tớ nên mời tớ mua tặng cho cậu thôi." Chi đáp tỉnh bơ.
"Hôn phu?" Cái này càng làm Harry kinh hãi, mặt cậu lập tức đỏ lên.
"Ờ, nhiều người Việt Thường đính hôn rất sớm, và bọn con gái hay dắt hôn phu đi mua sắm giống như tụi mình bây giờ nè, mà tụi mình đang đóng giả làm một đôi như vậy đấy. Chỉ đóng vai thôi, cậu đỏ mặt làm gì?" Chi hết nói nổi nhìn cái cằm đỏ như gấc lộ ra dưới nón lá của Harry.
Harry lúng túng, nó cũng đâu muốn đỏ mặt đâu.
Lại một tiếng nổ lớn phát ra đâu đó không xa, hai đứa lập tức không nói chuyện nữa mà nhanh chân đi tiếp, cảm giác sắp yên bình hết nổi rồi.
Chi và Harry không biết là, người gây ra mấy tiếng nổ lớn đó là Thiên Kỳ, cậu đang liều mạng phóng vùn vụt trong những con hẻm nhỏ ở khu Hades để chạy trốn cuộc truy sát thứ bốn trăm hai mươi tư của đời mình.