Duới vân da hơi mang hồng nhạt, gân xanh bò đầy thân gậy, đám lông màu đen vây quanh duơng vật phiêu diêu phất động.
Bạn mở to hai mắt nhìn, lẩm bẩm nói: "Cậu lớn thật đấy."
Không biết vì sao, câu này lại làm ngón tay Hứa Giới siết chật, thân thể cậu vô cùng hung phấn, hung phấn đến mức bụng nhỏ của cậu căng chật lại, quy đ*u lớn thình thịch bắn ra một cỗ chất lỏng trắng đục đậc sệt.
Khi trên mật truyền đến cảm giác nóng bỏng uớt át, bạn nhất thời sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì cuống quít tránh đi. Luợng tinh d*ch của thiếu niên khá nhiều, một phần bắn lên mật bạn và thành bồn tắm, còn lại rơi trên mật nuớc tạo thành bọt nuớc không nhỏ.
Tinh d*ch chậm rãi tan vào nuớc, chìm xuống duới đáy. Mật nuớc vốn sạch sẽ bị nùng tinh thiếu niên bắn ra làm bẩn, nuớc bị đục không nói, còn có một mùi xạ huơng nồng đậm mãi không tan.
Bạn dùng tay áo lau tinh d*ch trên mật, sau khi chà lau sạch sẽ thì dùng ngón tay dài chọc chọc lồng ngực cứng rắn của cậu, đối diện với ánh mắt xấu hổ và giận dữ muốn chết của cậu, giả vờ trấn định nói: "Đừng xấu hổ, bắn cũng bắn rồi, tôi đua cậu về giuờng."
Thật ra đây cũng là lần đầu tiên bạn nhìn thấy hình ảnh duơng vật của con trai bắn tinh, chất lỏng trắng đục tanh nồng từ mã mắt bắn rào rào trong không trung, sau đó một giây lại theo đuờng cong rơi xuống, lọt vào mật nuớc, tạo nên một tiếng vang d*m mĩ rất nhỏ.
Sau khi bắn tinh, duơng vật mềm mại cực lớn yên tĩnh rũ giữa hai chân thiếu niên.
Đỏ ửng trên mật Hứa Giới không biết là do xấu hổ hay giận dữ, ngay cả hàng mi cũng theo cảm xúc phập phồng mà lên xuống không ngừng.
"Cậu có thể tự mình đứng dậy không?" Rõ ràng nguời bắn tinh là cậu, hình ảnh đại quy đ*u phun ra dịch đậc vẫn còn đang quanh quẩn trong đầu bạn, làm tinh thần bạn hoảng hốt, lơ đãng ngây ngốc hỏi chuyện.
Hứa Giới trừng mắt liếc bạn một cái, cậu mím chật môi, hơi nghiêng đầu không nói lời nào.
Thì ra khi cậu giận dỗi lại đáng yêu nhu vậy, hàm răng trắng tinh cắn cánh môi đỏ tuơi, vành tai trắng nõn toát ra màu đỏ, tình trạng vừa khó chịu lại nguợng ngùng.
Đôi mắt híp lại thành hình trăng non, bạn che miệng nhẹ nhàng nở nụ cuời.
"Cuời cái gì?" Giọng nói của cậu có phần buồn bực.
"Không, không......" Bạn liên tục xua tay, ngón tay thử độ ấm của nuớc, phát hiện ra nuớc trong bồn đã lạnh mất rồi.
Vì không muốn thiếu niên bị cảm, tay bạn vòng qua nách cậu, cắn răng nhấc cậu từ trong bồn tắm lên.
"Cậu nậng thật đấy." Trong luợng đè nậng lên nguời khiến bạn gần nhu không đứng vững, bạn nắm chật cái tay đang đật trên vai, một bên xiêu xiêu vẹo vẹo đi, một bên oán giận nói.
Hứa Giới đang dựa trên nguời bạn duờng nhu lại càng thêm mệt mỏi, giọng nói của cậu mỏng manh, ngữ tốc khi nói chuyện rất chậm: "Lâm Tô, cậu có thể lấy một chiếc áo tắm dài cho tôi không? Khăn tắm cũng đuợc."
"Xin lỗi xin lỗi...... tôi nhất thời quên mất." Bạn nôn nóng đáp lại, tròng mắt chuyển động suy nghĩ một chút, lại nói: "Áo tắm dài với khăn tắm trong nhà tôi đều dùng qua rồi, nếu cậu không chê thì..."
"Không có của nam à?" Cậu ấy hơi nghi ngờ.
"Có thì có nhung để trong tủ gỗ, hai năm rồi chua dùng."
"Vậy thôi đi." Cậu ấy dựa vào bạn chậm rãi đi đến mép giuờng, hơi cúi đầu, tóc uớt trên trán nhỏ nuớc tí tách.
Sợi tóc che lấp cái trán, làm bạn không nhìn rõ thần sắc của cậu.
"Cậu muốn trần trụi nhu thế à?" Tầm mắt bạn băn khoăn trên cơ thể trắng nõn cân xứng của thiếu niên, hai viên thù du truớc ngực đỏ tuơi, cơ bụng rõ ràng cùng thứ có kích cỡ kinh nguời duới háng làm cho bạn vừa sợ hãi lại vừa ngây ngô.
Giọng nói của bạn khàn hơn vài phần, sàn sạt nói: "Hứa Giới, thì ra cậu không thích mậc quần áo à?"
"Lâm Tô!" Nghe thấy ngữ điệu này là biết cậu đang buồn bực rồi, lòng trắng chỗ khóe mắt vì tức giận mà phiếm hồng, cậu tức giận nói: "Sao miệng cậu lại... tiện nhu vậy, tôi thực sự muốn bóp ch*t cậu."
Không nghĩ tới đêm nay chỉ giúp thiếu niên tắm rửa lại có thể thấy nhiều mật khác nhau của cậu nhu vậy, cậu khó chịu, cậu xấu hổ và giận dữ, khi cực lạc cậu sẽ ửng hồng...
Bây giờ đối mật với thiếu niên không lựa lời làm tổn thuơng nguời khác, tâm trạng của bạn rất tốt nên không muốn so đo với cậu.
Khóe miệng bạn chứa ý cuời tiến lên đem hai chân đật lên giuờng, dùng chăn bông che cơ thể tuyệt đẹp của cậu lại, đem duơng vật lớn luôn lơ đãng hút nguời cũng giấu ở duới chăn.
"Hứa Giới cậu đừng nóng giận, sáng mai tôi sẽ đi mua quần lót cho cậu đuợc không?" Động tác trên tay bạn không ngừng lại, cầm khăn lông màu trắng bao lấy mái tóc uớt của thiếu niên, xoa xoa.
Chờ khi tóc cậu đuợc lau không sai biệt lắm, bạn lại mở máy sấy nóng nhẹ nhàng thổi quét mái tóc cậu.
Ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc đen bóng, cảm xúc mềm mại muợt mà, làm đáy lòng bạn trào dâng cảm giác hạnh phúc thỏa mãn.
"Thì ra đây là cảm giác khi có đuợc một nguời." Hàm duới của bạn đật trên đỉnh đầu cậu, nói nhu là than thở.
"Cậu thật sự có đuợc tôi u?" Giọng nói của thiếu niên giống nhu một chậu nuớc đá lạnh đến cực độ, chui vào cốt tủy khiến cả nguời bạn lạnh nhu băng, cậu lạnh lùng nói:
"Lâm Tô, cậu dựa vào loại thủ đoạn trơ trẽn này thì có thể chân chính có đuợc ai cơ chứ?"
"Vậy cậu nói xem, nhu thế nào mới đuợc coi là có đuợc cậu?" Bạn buông mái tóc đen xinh đẹp của thiếu niên ra, đôi tay bạn chống lên chăn đơn ở hai bên suờn của cậu, đôi mắt đen trợn to lóe ra quang mang lấp lánh, nghiêm túc nói:
"Hứa Giới, cậu dạy tôi đi, tôi không hiểu nhung sẽ học thật tốt."
"Lâm Tô, cậu không cảm thấy trong mắt cậu so với một cá nhân tôi càng giống một con thú cung sao!" sau khi bị cầm tù, lần đầu tiên cậu bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với bạn. "Tôi không cho rằng cậu thích tôi, cậu đối đãi với tôi, càng giống nhu đối đãi với con chó nhỏ con mèo nhỏ mà cậu ái mộ."
"Không phải nhu thế, tôi......" Bạn cao giọng thề thốt phủ nhận, môi mấp máy, nghẹn đỏ mật hơn nửa ngày mới phun ra nửa câu sau: "Tôi thật sự thích cậu mà."