Lạc Tiểu Hòa đã sớm mặc áo lông, quần dày, giày bó, lúc ra cửa còn mặc thêm quần áo lông hoặc áo khoác thật dầy, đeo thêm khăn quàng cổ, bao bọc giống như chú chim cánh cụt ngây ngốc.
Người Anh, bất kể nam nữ già trẻ giống như đều không hề sợ lạnh, ở trên đường có thể nhìn thấy đàn ông mặc áo tay ngắn, cô gái với đôi chân trần, thậm chí những bà lão lớn tuổi chống gậy cũng ăn mặc mỏng manh hơn Lạc Tiểu Hòa, điều này làm cô thật sự xấu hổ.
Nhìn lại người con trai bên cạnh một chút, vẫn mặc áo khoác lông cuối mùa thu, trong lòng âm thầm sợ bị anh cười nhạo. Ai ngờ anh không chỉ không cười cô, ngược lại còn khẩn trương giúp cô mua thêm nhiều quần áo mùa đông, chỉ sợ cô bị lạnh. Lạc Tiểu Hòa từng hỏi anh tại sao vẫn ở lại Anh quốc, anh nói cho cô biết, nơi này không chỉ là nơi chôn rau cắt rốn mà anh đã sinh ra, đồng thời cũng là nơi cha mẹ anh quen biết quý mến nhau, một phần là vì những tình cảm trân quý tốt đẹp, từng là những câu chuyện huyền thoại khi còn bé anh nghe nhiều nên thuộc.
Anh nói về những hồi ức với ngữ điệu hết sức bình thường, giống như chẳng qua đang kể lại một câu chuyện bình thường. Nhưng Lạc Tiểu Hòa biết nội tâm anh thương cảm đến mức nào.
Người ngoài cảm thấy anh lãnh đạm tuyệt tình, thật ra do trong lòng anh luôn cảnh giác đề phòng, tình cảm trở nên thu hẹp lại nên không dễ dàng biểu lộ ý kiến của mình thôi.
So sánh với người cùng cảnh ngộ là phụ tá Ron Anh quốc thay Cổ Hách Tuyền xử lý sự vụ.
Ron đã gặp Cổ Hách Tuyền vào thời điểm nghèo khổ vất vả nhất.
Hai mươi sáu tuổi, Ron đã nổi danh rất sớm trong giới kiến trúc sư, lúc học đại học đã đạt không ít giải thưởng về ngành kiến trúc, dần dần hăng hái, mắt cao hơn đỉnh, luôn chỉ biết thiết kế mà không để ý đến những việc khác.
Nhưng tài hoa vẫn có, anh ta vẫn đón nhận những giải thưởng, tiếp nhận mọi người thổi phồng. Ở đỉnh vinh quang chói lọi nhất, anh ta đã gặp Cổ Hách Tuyền.
Người con trai Đông Phương lãnh khốc đó giống như mọi việc đều nhìn thấu, tràn đầy ý giễu cợt, có một phần kiêu ngạo bẩm sinh, đôi mắt sắc bén luôn lộ ra vẻ lạnh lùng, vẻ mặt âm trầm hiểu rõ hết thảy.
Khi đó Ron cũng không biết anh là ai, nhưng lúc bên cạnh Ron luôn có nhóm người tụ tập chen lấn nịnh bợ ăn mừng, anh ta lại thấy được nụ cười chế giễu của người con trai thần bí cách đó không xa.
Thế là Ron rất phẫn nộ, giận dữ đi tới, nói là muốn thỉnh giáo, thật ra là khiêu khích cùng khoe khoang.
Ron liến thoắng không ngừng từ lịch sử thế giới kiến trúc phát triển đến phong cách các đại kiến trúc sư khác, thật là miệng lưỡi lưu loát, kiến thức uyên bác, nhưng câu nói đầu tiên của đối phương đã chặn miệng anh ta lại.
Anh nói: "Tôi đã xem qua tác phẩm của anh. . . . . ." Dừng lại một chút, nụ cười châm chọc trên mặt càng rõ ràng hơn, vô cùng rõ ràng thốt ra hai chữ, "Thối nát." Chưa bao giờ chịu loại ô nhục này, Ron bị lời nói của anh làm sợ ngây người, cứ thế không kịp phản ứng gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương khinh thường quay đầu nghênh ngang rời đi.
Dĩ nhiên, Ron rất rộng rãi không hề đem lời nói của anh đặt ở trong lòng, tiếp tục kiếp sống thiết kế kiến trúc của mình.
Mọi người ai cũng sẽ có thời điểm không thuận lợi, nhất là Thiết Kế Sư dựa vào linh cảm ăn cơm. Đến một ngày nào đó, Ron đột nhiên phát hiện mình mất đi tất cả linh cảm, trong óc như một vũng nước, thậm chí ngay thời điểm này chúng bạn đều xa lánh, rất nhanh đã không thể gượng dậy nổi.
Bạn gái nói chia tay, bạn bè đối với Ron cảm thấy thất vọng, một bên những người âm thầm cạnh tranh cảm thấy vui mừng, bên kia những nhà bình luận ác ý càng ra sức công kích, không lưu tình một chút nào, bỡn cợt mặt mũi Ron không đáng giá một đồng.
Ron cảm thấy mình thế là hết rồi, mơ ước trở thành đại kiến trúc sư đã vẫy chào tạm biệt anh ta, ý chí anh ta bắt đầu sa sút, kéo dài hơi tàn, hàng đêm ở quầy rượu say sưa, dùng rượu mê hoặc bản thân.
Cho đến một ngày, anh ta gặp lại người con trai Đông Phương đã từng giễu cợt mình, nhưng cũng là lần duy nhất anh giễu cợt mình.
Ron cho là anh sẽ đối xử với mình giống như lần trước, Trung Quốc không phải có câu "Đánh chó mù đường" sao? Hiện tại là thời điểm tốt nhất.
Vậy mà người con trai chẳng qua hời hợt nói một câu: "Tôi cần một người trợ thủ, có hứng thú không?"
"Tại sao lại là tôi?" Anh ta không hiểu.
"Cậu đã đủ thối nát, cho dù có sa sút hơn nữa bất quá cũng chỉ đến thế, dĩ nhiên, tớ không ngại cậu thối nát thêm chút nữa." Lời nói của đối phương như cũ không chút khách khí.
Có lẽ xuất phát từ bụng đầy suy tính, có lẽ là muốn nhìn xem thử thằng nhóc nhiều lần làm nhục mình đến cùng là thần thánh phương nào. Tóm lại Ron dưới sự của xui khiến quỷ thần đã đáp ứng thành trợ thủ của anh.
Khi anh ta biết được, người con trai này chính là "Kevin" đại danh đỉnh đỉnh thì Ron quả thật khó có thể tin vào tai mình.
Chỉ cần là người của giới kiến trúc, ai ai cũng biết Kevin là một kỳ nhân truyền thuyết chỉ nghe danh không thấy mặt.
Không chỉ là thiên tài hiếm có trong giới kiến trúc mà còn là người trẻ tuổi nhất đoạt huy chương “Giải Thưởng Pritxker” từ khi thiết lập tới nay. Dù là nhà bình luận hà khắc nhất cũng sẽ dùng ngồi bút ca tụng thật lòng về tác phẩm của anh, bảo bản thiết kế của anh không chỉ tràn đầy ý tưởng lớn đầy mạo hiểm, hơn nữa am hiểu vận dụng ánh sáng, xích độ và cảnh vật biến hóa cùng với quan hệ chuyển động cùng bất động trong thiết kế, sáng tạo ra một phong cách riêng, tài nghệ điêu luyện tạo nên những khoảng không gian tuyệt vời.
"Giải thưởng Pritzker (Pritzker, giải thưởng Kiến trúc) là một giải thưởng hàng năm được trao cho một kiến trúc sư, cho biết ngành công nghiệp xây dựng, giải thưởng Nobel. Được khởi động vào năm 1979 bởi Jay Pritzker"
Cùng lúc đó, dưới mỗi bản thiết kế của anh thường hay kí dấu hiệu "K&H", không quan tâm đến sự háo hức điên cuồng thổi phồng của người bên ngoài.
Dĩ nhiên, ở trong mắt người ngoài, Kevin chính là một tách cà phê kì lạ, danh tiếng anh rất lớn, nhưng hành tung lại mơ hồ bất định, tác phẩm của anh không nhiều, những mỗi một tác phẩm đều là tinh phẩm làm người ta thán phục.
Ở thời đại cần giới truyền thông lăng xê này, anh lại không chấp nhận bất kỳ sự phỏng vấn nào, cũng không xuất hiện trước mặt nhiều người, nhất là khi đạt “Giải Thưởng Pritxker” người người mơ ước được nhận một lần trong đời, cũng là do người khác thay mặt anh đến nhận.
Khiêm tốn một cách lạ lùng như thế, một mặt bởi vì anh có đủ tiền, không cần những thứ này đem về ích lợi cho mình; mặt khác có lẽ vì anh không thích làm chuyện mình không hứng thú.
Nửa năm trước, từng có một vị tù trưởng Arab bày tỏ, nguyện lấy một gian khách sạn cao cấp sáu sao trứ danh của mình ở Dubai để đổi lấy"K&H" giúp mình thiết kế một nóc nhà của khu nhà cao cấp dùng vàng bạc trang sức để trang trí.
Chỉ tiếc, lời này vừa nói ra giống như đá chìm xuống biển, Boss hoàn toàn không thèm đáp lại, chẳng qua đã kích động giới truyền thông nổi sóng, những mặt báo, tin tức trên TV truyền thông thay phiên lấy tin, kết quả duy nhất đã tăng cao thêm giá trị của "K&H" gấp mấy lần. Cuối cùng, tù trưởng kia tơi tả ra về, một lần nữa chứng minh câu nói truyền thuyết của giới kiến trúc “Nhà cao cấp ngàn vàng dễ mua, K&H thiên giới khó cầu".
Sau khi Ron gặp gỡ, hiểu rõ gia thế anh càng phát hiện người này là một nhân vật hung ác.
Anh lãnh đạm tuyệt tình lại cứng rắn nham hiểm, hơn nữa làm việc cực kỳ lạnh lùng; trong tình cảm anh luôn máu lạnh, cao ngạo đến mức ngay cả khi có dịp phóng túng cũng không màng để ý đến.
Phải có tài sản vài chục tỷ đô la, bề ngoài cao lớn anh tuấn, dáng vẻ đường đường, không biết có bao nhiêu thiếu nữ mơ mộng, tiểu thư con nhà giàu có, thậm chí giới có chức quyền, minh tinh, các quý phu nhân, nhưng bất kì ai cũng không có được một câu nói thật lòng của anh, không hề biết thương hương tiếc ngọc.
Vậy mà chân tướng bên trong lại là: Tim của anh đã dành riêng cho một cô bé ngây thơ!
Khụ! Điều này thực sự quá đối lập với vẻ bề ngoài của Boss lớn rồi.
Cô bé Đông Phương điềm đạm nho nhã, tính tình hướng nội, tựa hồ còn có một chút sợ người lạ, thỉnh thoảng nghe được cô cùng Boss nói chuyện, giọng nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, mang theo mềm nhũn thẹn thùng, như cô bé chưa lớn, lại là người trong mộng của Boss.
Ron bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là Boss không thích tính cách tiểu thư nhà giàu, không thích yêu tinh kiều diễm tuyệt sắc, cũng không thích nữ cường nhân, anh yêu loại thiếu nữ bé bỏng này!
Ngẫm lại xem, có một người đối với bạn mà nói, cho dù là tâm hay là thân thể, bạn là cô gái duy nhất trong lòng anh ta, đây là chuyện làm cho người khác mơ mộng đến mức nào chứ! Nhất là khi hướng dẫn cô bé của mình từ vỡ lòng đến thiếu nữ hồn nhiên, mỗi quá trình đều sẽ tỏa ra bản năng của người con trai? Huống chi Boss là loại con trai mạnh mẽ thế kia?
Như đã nói qua, cô bé kia không phải đã đạt được thứ duy nhất thuộc về mình sao?
Ron vừa cảm thán tình yêu không gì là làm không được, vừa ôm địa đồ thật dầy đi vào phòng làm việc Boss "K&H" nằm ở khu vực phồn hoa nhất Luân Đôn.
Mặc áo len cao cổ màu xám đen và quần dài, Cổ Hách Tuyền đang đứng ở sau bàn làm việc khổng lồ, một tay chống mặt bàn, một tay cầm bút ở trên bản vẽ nhanh chóng miêu tả, hết sức chăm chú theo sát hai gã trợ thủ khác thảo luận chi tiết.
"Chủ của công ty ‘Faey Neil’ và các đại biểu sẽ lập tức tới đây." Ron bẩm báo nói.
Cổ Hách Tuyền ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, "Không phải tớ đã nói, món Case đó tớ không có hứng thú."
"Bọn họ chưa từ bỏ ý định." Ron bất đắc dĩ xoa xoa tay.
Cổ Hách Tuyền nhíu mày, lại tiếp tục cúi đầu chú tâm vào công việc.
Đúng lúc ấy, cửa phòng nghỉ ngơi nhỏ mở ra, tiểu mỹ nhân mới vừa tỉnh ngủ đang đứng ở cửa tò mò liếc mắt.
"Đã tỉnh rồi?" Mới vừa rồi trong mắt anh chỉ có công việc điên cuồng, hiện tại rõ ràng ánh mắt sáng lên, lập tức bỏ lại mọi thứ, nghênh đón cô, bàn tay sờ sờ gương mặt cô hồng hồng, "Ngủ có ngon không?"
Gần đây Lạc Tiểu Hòa được nghỉ đông, dường như ngày ngày đều đi theo Cổ Hách tuyền. Anh bận công việc thì cô ngay ở bên cạnh đọc sách làm bài tập, lúc anh nghỉ ngơi, cô giúp anh xoa bóp bả vai cùng chân, ngoan ngoãn đến mức làm người người động lòng.
Mới vừa rồi cô nằm vùi trên ghế sa lon đọc sách ngủ thiếp đi, Cổ Hách Tuyền sợ cô cảm lạnh, mới đem cô ôm vào phòng nghỉ ngơi một chút.
"Vâng . . . . ." Mới vừa tỉnh ngủ, đôi mắt tiểu giai nhân vẫn còn mơ màng, vẻ mặt còn nhuốm chút mông lung. Mái tóc đã dài xõa tung trên vai, trên người mặc váy đầm lông màu trắng dài ngang đầu gối anh mới mua, chân mang đôi ủng ngắn màu da dê, vô cùng xinh đẹp đáng yêu.
Đáng yêu đến mức đã có người muốn ăn cô một miếng!
Nhìn thấy trong mắt Boss thoáng hiện ánh sáng, đều là đàn ông, trợ thủ cùng các thuộc hạ một bên cũng rất đồng cảm hiểu ý, vô cùng thức thời tự động dời đi ánh mắt, không phải là thảo luận chi tiết trên bản vẽ thì cũng chăm chú xem hợp đồng, ai nấy đều làm ra vẻ vô cùng bận rộn.
Cổ Hách Tuyền mới lười quan tâm người khác có nhìn hay không, trực tiếp ôm cô vào trong ngực, cúi đầu dịu dàng hôn lên cái gáy trắng ngần, hỏi cô có đói bụng hay không.
Lạc Tiểu Hòa biết anh đang bận công việc, hiểu chuyện lắc đầu, cùng anh nói mấy câu, sau đó ngồi trên ghế sa lon vân ngựa vằn, ngoan ngoãn lật quyển sách vừa rồi chưa xem xong.
Cổ Hách Tuyền nhìn cô, đáy mắt đều là ấm áp.
Thật đúng là ai cũng có khắc tinh mà! Không ai có thể nhìn thấy vẻ ôn hòa mềm mại trên mặt Boss, trừ khi đối mặt với cô gái anh yêu. Ron đang len lén theo dõi, sau đó âm thầm than thở vạn lần.
Lúc này, công ty "Faey Neil" một hàng ba người được thư ký dẫn vào, mọi người lịch sự chào hỏi bắt tay nhau.
Lạc Tiểu Hòa tò mò từ cuốn sách thò đầu ra, thấy trong ba người một nam hai nữ đó có hai gương mặt hình như cô đã từng gặp, cẩn thận nhớ lại, một là tiểu thư từng gặp ở công viên, người còn lại là Hannah.
Hannah nhìn thấy Lạc Tiểu Hòa chợt nhíu mày, Karan bên cạnh cũng không ngờ tới cô ở chỗ này, thoáng ngẩn người. Hai người mặc dù theo đuổi tâm tư của mình, nhưng dù sao cũng là người bãn lãnh từng trải trên thương trường rất nhanh đã nâng lên khuôn mặt tươi cười, nhìn cô lên tiếng chào một tiếng.
Lạc Tiểu Hòa thẹn thùng cười cười, bởi vì sợ quấy rầy bọn họ liền ôm sách như một làn khói chạy ra ngoài.
Nửa giờ sau, Cổ Hách Tuyền cùng Hannah vẫn ở bên trong thảo luận gì đó, những người khác rối rít đi ra khỏi phòng làm việc, "Ron, ông chủ của cậu thật sự là khó trị." Người đàn ông duy nhất tới lần này của công ty Faey Neil tên là Davy, một thanh niên người Anh vừa than thở vừa hỏi: "Tớ thật sự không hiểu, tại sao hợp đồng kinh doanh ngon lành đưa tới cửa cũng không muốn nhận nhỉ?”
Bởi vì Nghệ Thuật Gia cùng Xí Nghiệp gia đều là những người cố chấp cuồng, mà Boss nhà anh là hai loại cộng lại, nên là cố chấp cuồng trong cố chấp cuồng, việc không muốn làm, cho dù cầm súng chỉa vào đầu cũng không có tác dụng.
Dĩ nhiên những lời này Ron không nói ra, anh chỉ nhún nhún vai, ý bảo thư ký bưng trà đãi khách.
"Cám ơn." Karan cười hỏi, "Ron, tớ muốn mượn một quyển ‘Domus’ mới nhất, chỗ cậu có không?"
"A, có, tớ đi lấy cho cậu."
Sau khi Ron rời đi, hai người trợ thủ cũng quay trở lại công việc của mình, trong phòng chỉ còn lại Lạc Tiểu Hòa, Karan cùng với Davy.
"Đừng thất vọng quá, theo giao tình của Hannah tiểu thư cùng Kevin tiên sinh, chuyện nhất định sẽ có chuyển biến mà." Ngồi trên ghế sa lon, Karan ưu nhã khép hai chân, vừa nói vừa liếc mắt nhìn cô gái đang nghiêm túc nghe bọn họ nói chuyện.
"Phải ha, hai năm trước lúc chúng ta cùng ‘K&H’ hợp tác, tớ vẫn cho là Kevin tiên sinh cùng Hannah tiểu thư là một đôi, ‘K&H’ không phải rất giống viết tắt tên hai người bọn họ sao?" Davy nói xong khoái trá cười lên, "Chẳng lẽ các người không cảm thấy bọn họ rất xứng đôi sao?"
"Dĩ nhiên, Kevin tiên sinh cần một người phụ nữ xứng với anh ấy mà." Karan cười cười, quay đầu vẻ mặt ôn hoà hỏi Lạc Tiểu Hòa, "Em là em gái Kevin tiên sinh sao? Chúng ta lần trước ở công viên gặp qua, em còn nhớ không?"
Dường như không nghĩ tới cô ta đột nhiên lại hỏi mình, Lạc Tiểu Hòa ngẩn ra, lắc đầu một cái, lại loạn xạ gật đầu một cái.
"Thật hâm mộ em đó, có một anh trai ưu tú như thế, Kevin tiên sinh thật sự là tài hoa xuất chúng, chị chưa bao giờ gặp qua một kiến trúc sư ưu tú như anh ấy" Karan khen ngợi không dứt miệng.
"Đúng vậy, cho nên tiểu thư Hannah luôn luôn cao ngạo mới có thể đối với anh trai em vừa thấy đã yêu, nếu như ‘Faey Neil’ và ‘K&H’ có thể thành một nhà, thực sự là chuyện tốt đẹp!" Davy cũng gia nhập hàng ngũ tán dương, còn nhìn Lạc Tiểu Hòa lộ ra nụ cười, cảm thấy hứng thú hỏi: "Tiểu thư xinh đẹp, bây giờ em vẫn còn đi học đúng không? Có phải muốn giống như anh trai em, cũng có hứng thú với nghề kiến trúc phải không?”
Lạc Tiểu Hòa lúng túng lo lắng, không biết nên trả lời ra sao. Cô đột nhiên cảm giác được đối với người con trai hàng đêm cùng mình ôm nhau ngủ, tất cả những chuyện của anh mình lại hiểu biết ít như vậy.
Ở Đài Loan, anh là người thừa kế Cổ gia có sản nghiệp khổng lồ, cô cùng anh đã khác nhau một trời một vực. Đến giờ, cô còn khờ dại cho là anh chỉ là kiến trúc sư bình thường ở Anh quốc, nhưng bây giờ nghe bọn họ bình luận, dường như hoàn toàn không phải như thế.
Kevin cùng Hanna sao? Cô không tự chủ nhìn về hướng đôi nam nữ trong phòng làm việc kia.
Bọn họ vẫn đang trò chuyện với nhau, Cổ Hách Tuyền vẻ mặt không rõ, thỉnh thoảng không nói, thỉnh thoảng cau mày, mà Hannah tiểu thư, vẻ ái mộ trên mặt đều rõ ràng.
Davy cùng Karan tiếp tục ba hoa khoác lác, nhìn Lạc Tiểu Hòa nói thực lực công ty "Faey Neil" hùng hậu cỡ nào, Hannah tiểu thư ưu tú như thế nào, cùng Cổ Hách Tuyền thật là trời sinh một đôi.
Trái tim cô trở nên nhạy cảm, hơi đau đớn.
Có lẽ đây chính là tình yêu, khiến người như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, muốn nghe lại không dám nghe, trong lòng lúc thì chua xót, lúc thì đắng chát, bên tai vẫn còn nghe những câu hỏi giễu cợt, so sánh tầm thường. Thừa dịp Ron đang cầm mấy quyển tạp chí kiến trúc nổi danh trở lại, Lạc Tiểu Hòa tùy tiện tìm một lý do vội vã rời đi.
Đẩy cửa kiếng phòng làm việc bước ra ngoài, gió lạnh thấu xương đập vào mặt, cô khép lại áo khoác ngoài, ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu không khí mát mẻ. Trên bầu trời có mấy phiến bông tuyết bay lả tả, cô dọc theo đường phố từ từ đi, không có phương hướng.
Không cách nào sắp xếp lại những cảm nhận trong lòng mình làm cô cảm giác càng mông lung, đi lang thang trên đất nước xa lạ, bên cạnh không có anh làm bạn, cô cảm thấy thật cô đơn.
Khi cô phát hiện không gian xung quanh trở nên tối hơn thì thấy mình đứng ở cửa xe điện ngầm như một đứa bé lạc đường, mới tỉnh ngộ bước lui lại, thậm chí ngay cả điện thoại di động cũng không mang theo người.
Khe khẽ thở dài, vừa mới xoay người định đi về hướng trạm điện thoại công cộng, bỗng có một người vươn tay nắm chặt lấy cánh tay của cô!
Người đàn ông Đông Phương mặc áo khoác dài màu đen, cao to tuấn dật, khí chất không tầm thường làm cho người ta cảm thấy lạnh nhạt mà xa cách, lúc này trong mắt đầy vẻ hoài nghi và kích động.
Lạc Tiểu Hòa không chút nghĩ ngợi chui vào trong ngực anh ta, trong khoảnh khắc lệ rơi đầy mặt.
"Con nhóc này." Người đàn ông thở phào một hơi nhẹ nhõm, bàn tay vỗ nhẹ cô, "Mất nửa năm, cuối cùng cũng tìm được con rồi ."
Lạc Tiểu Hòa khóc lớn làm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn, mặt chôn thật sâu vào trong ngực người đàn ông, cúi đầu kêu một tiếng, "Chú."
Nghe Lạc Tiểu Hòa gọi mình, trên mặt Lạc Dịch toát ra vẻ kinh ngạc hiếm thấy.
Cách đó không xa có người đang dùng tiếng Trung kêu "Ông xã”, Lạc Dịch lập tức lên tiếng, kéo cả Lạc Tiểu Hòa đi tới. Vóc người hấp dẫn cao gầy, mặc áo khoác dài màu đen giống như Lạc Dịch, đại mỹ nữ xinh đẹp nóng bỏng cầm chiếc ly giấy đứng bên ngoài quán cà phê ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ.
Đó là thím!
Nhìn cô, Lạc Tiểu Hòa lại muốn khóc.
"Trời ạ, là Tiểu Hòa!" Tô Hợp Hoan vừa nhìn thấy cô, đầu tiên là ngây ngốc, sau đó liền kích động hoan hô một tiếng, rất có cá tính đem ly cà phê đưa cho người qua đường Giáp đang đi vội vã bên cạnh, bảo anh ta cầm giúp mình, sau đó nhanh chóng xông lại ôm chặt lấy cô gái khóc thút thít.
"Thím. . . . . ." Một tiếng này vừa phát ra, khiến cho vẻ kinh ngạc trên mặt Tô Hợp Hoan lúc này cùng ông xã mình giống nhau như đúc.
Ba người ngồi xuống quán cà phê ven đường lần nữa, Tô Hợp Hoan nói cho Lạc Tiểu Hòa biết, mới vừa rồi bọn họ ở trong tiệm vừa mua cà phê xong, ai ngờ Lạc Dịch nhìn thấy Tiểu Hòa bên ngoài cửa kiếng, thế là lập tức xông ra, làm cho cô cũng ngơ ngác.
Lần này bọn họ đặc biệt đến Anh quốc tìm Lạc Tiểu Hòa, có một nửa mong chờ vận may, một nửa kia có lẽ là vì Quan Dạ Kỳ.
Khi nhận được lá thư không biết gửi từ nơi nào của Lạc Tiểu Hòa, anh cho là có đầu mối, đối với việc tìm Lạc Tiểu Hòa sẽ có tin tức, nào ngờ người đưa thư vô cùng giảo hoạt, không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
Không nghĩ tới Quan Dạ Kỳ từ nơi nào biết chút đầu mối, chạy tới không đầu không đuôi nói Lạc Tiểu Hòa đang ở Anh quốc. Nhưng ở đất nước xa lạ tìm một cô gái cũng không phải chuyện dễ dàng!
Nhìn người nhà mỗi ngày vì Lạc Tiểu Hòa bận tâm, lo lắng an nguy của cô, Lạc Dịch cùng Tô Hợp Hoan dứt khoát đích thân đi tới Anh quốc, muốn nhờ sở trinh thám bên này giúp một tay tìm người. Không ngờ mới vừa đến Luân Đôn ngày thứ tư, anh ở trên đường đã gặp được cô cháu gái nhỏ mất tích.
"Tiểu Hòa, nói cho chú biết, con bị ai đưa đến nơi này thế?" Lạc Dịch hỏi.
Lạc Tiểu Hòa cúi đầu không nói.
"Không phải sợ, Tiểu Hòa, chú bảo đảm sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa, nhưng người kia nhất định phải tiếp nhận sự trừng phạt của luật pháp."
Nghe vậy, cô càng không muốn nói.
Tô Hợp Hoan suy nghĩ nhìn Lạc Tiểu Hòa. Nửa năm không gặp, cô gái mười chín tuổi, lông mày như vẽ, mang đầy vẻ phong tình quyến rũ của người phụ nữ, thân thể mảnh khảnh với đường cong lả lướt, da thịt trơn bóng trắng noãn, so với lúc còn ở Đài Loan càng thêm mặn mà.
Toàn thân mặc đồ giá trị xa xỉ, chỉ nhìn thắt lưng màu bạc cùng áo lông khoác ngoài này thôi cũng biết không phải tầm thường, làm nền cho dung nhan như hoa càng thấy xinh đẹp, nếu như cô không nhìn lầm, đây chính là mẫu áo thời trang mới nhất vừa trình diễn ở Milan, nhãn hiệu GIVENCHY nổi tiếng.
Tô Hợp Hoan âm thầm thấy kỳ lạ, Lạc Tiểu Hòa đến cùng đã gặp phải hạng người gì? Bé con không muốn nói ra lai lịch của đối phương, hành động này rõ ràng là đang muốn che giấu mà!
Phản ứng của cháu gái làm cho Lạc Dịch cảm thấy tính nghiêm trọng của vấn đề, anh tiếp tục hỏi rõ ngọn nguồn: "Tiểu Hòa, nói cho chú biết, rốt cuộc là ai đã bắt cóc con? Con không phải sợ, mọi việc đều giao cho chú được không?"
Cô gái mệt mỏi vẫn giữ im lặng, lặng lẽ cúi thấp đầu, không lên tiếng.
"Ông xã, chúng ta về khách sạn trước đi, Tiểu Hòa cũng mệt mỏi, phải không con?" Tô Hợp Hoan không đành lòng, kéo Lạc Tiểu Hòa qua, nhẹ giọng an ủi, "Đừng nghĩ lung tung, chú chỉ quan tâm con, biết không?" Lạc Tiểu Hòa gật đầu, lỗ mũi đau xót, lại bắt đầu rơi nước mắt.
"Trong nhà ai ai cũng đều nhớ con, lo lắng cho con, đặc biệt là cô nhỏ của con đó, cô ấy vô cùng đau lòng vì để lạc con, còn có a ma. . . . . .Con không nhớ a ma sao?"
Nghe đến đó, Lạc Tiểu Hòa cuối cùng cũng lên tiếng vùi đầu trong ngực thím, "Thím. . . . . ."
"Ừ?"
"Con rất nhớ a ma. . . . . ."
"Vậy chúng ta trở về Đài Bắc gặp a ma được không?"
Lạc Tiểu Hòa cắn môi, nửa muốn đi nửa không, cuối cùng gật đầu nói một tiếng: "Được" .
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn ra ngoài cửa sổ, cô lặng lẽ nhìn chăm chú thành phố giống như truyện Cổ tích u châu, đáy mắt ngân ngấn lệ.