• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tê tê!”

“Lăng, cẩn thận một chút, ta ngửi thấy hương vị nguy hiểm.”

Thanh âm nhu nhu mang theo sự vội vàng nhè nhẹ, cặp mắt vàng nhìn quét xung quanh, thân rắn hơi buộc chặt. Quyến luyến bồi hồi trên thân hình xích loã của Trầm Lăng, nhìn Trầm Lăng tẩy trừ thân mình.

Nhìn hồ nước một màu tím, bỗng hiện lên một bóng đen

Trầm Lăng ngây ngốc nhìn bóng đen – nhân ngư (người cá), sinh vật chỉ tồn tại trong cổ tích, hiện lại rõ ràng đứng trước mặt hắn.

Khoảng cách không tới năm mươi thước, mái tóc dài màu lam sẫm, giống như tảo biển quấn quanh nửa thân trên xích loã của nhân ngư, ngư vĩ (đuôi cá) màu tím, làm nổi bật hồ nước, loé lên một ánh sáng mê người, Trầm Lăng cẩn thận nuốt nước miếng, đẹp quá!

“Nhân ngư.”

“Nhân ngư nào?”

Huyền Minh nghi hoặc nhìn Trầm Lăng, nhân ngư nào? Ở đại lúc biến mất này không có cái gì là nhân ngư, trong hồ nước chỉ có ngư thú hung hãn sinh sống, y tuy chưa từng thấy qua, nhưng nghe đồng tộc (người cùng một tộc) nói, ngư thú không chỉ nguy hiểm, mà còn rất tàn bạo.

Trầm Lăng nhìn nhân ngư xinh đẹp, thầm khen sinh vật ở đại lúc biến mất này đều đẹp kinh người.

Ngư thú nháy nháy đôi mắt xinh đẹp, nhìn giống cái trước mặt, không ngừng nuốt nước miếng, ảo tưởng nên từ nơi nào xuống tay, đôi mắt màu tím sâu thẳm, tham lam dừng trên thân hình trắng nõn của Trầm Lăng, chậm rãi tới gần Trầm Lăng, nghi hoặc nghiêng đầu, lúm đồng tiền như hoa, so với ánh sáng loé lên từ đáy hồ, còn chói mắt hơn ba phần

“Ngươi nói cái gì?”

Thanh âm thanh thuý dễ nghe, êm tai, gương mặt mềm mại tinh xảo đáng yêu mê người, thân mình trắng nõn oánh nhuận làm cho người ta tán thưởng không thôi.

Ngư vĩ theo ý vỗ vỗ lên mặt nước, mái tóc dài giống như vô ý che lấp thân hình trắng noãn mềm mại, khiến Trầm Lăng nhìn liền không nhịn được nuốt nước miếng, bụng trong phút chốc căng thẳng, cánh tay nhỏ bé cũng nhịn không được rục rịch (anh tính làm gì? Ko phải định tay ko bắt cá đi….)

“Ngươi là giống cái hay giống đực?”

Trầm Lăng e lệ gãi cái ót, mắt mang kinh diễm, bất đồng với vẻ đẹp cuồng dã của Đồng Hoàng, vẻ đẹp điềm đạm đáng yêu nhu nhược càng kích thích ý muốn bảo hộ của nam nhân hơn.

“Giống cái, ngươi đi một mình sao?”

Ngư thú cẩn thận che đậy tham lam nơi đáy mắt, thản nhiên toát ra sự ưu thương cùng cô đơn, vuốt mặt hồ, ánh mắt chờ đợi nhìn Trầm Lăng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn ngập khát vọng, khiến nội tiết tố trong người Trầm Lăng không ngừng bành trướng, Huyền Minh cảnh giác nhìn sinh vật đối diện, nhân ngư? Y thế nào lại chưa từng gặp qua, tầm mắt rơi xuống ngư vĩ trong hồ nước, chẳng lẽ là ngư thú?

“Một mình…”

Đông Hoàng đi săn bắn, Huyền Minh thì không tính là người, hắn nói một mình cũng đúng.

“Vậy ngươi đi theo giúp ta được không? Ta một mình sinh hoạt ở nơi này, thực cô độc, ngươi có thể lưu lại với ta không? ”

Chớp chớp đôi mắt đẹp, đáng thương hề hề nhìn Trầm Lăng, thân hình trắng nõn toả ra từng đợt thơm ngát. Hồ nước tím nhộn nhạo theo mái tóc dài lưu động, khiến Trầm Lăng tâm động không thôi.

Nhìn ánh mắt chờ đợi của nhân ngư, Trầm Lăng đầu đầy hắc tuyến

Hắn tuy không bài xích nước, cũng thích nhân như, nhưng nhân ngư luyến, hắn vẫn là làm không được.

Chưa nói bọn họ còn chưa hiểu nhau nhiều, cũng không tất yếu phát triển tới bước này, đáy mắt hiện lên một tia tăm tối, thêm một phần phòng bị. Ai đối với việc lần đầu gặp mặt đã đưa ra yêu cầu thất lễ như vậy, nói thực sắc tính quả thật không phải không có, nhưng cũng không tất yếu phải bán đứng nhân sinh về sau

“Ở lại với ngươi?”

Trên mặt lộ vẻ khó khăn, sợ hãi nhìn Huyền Minh đang tránh ở một bên, tổng cảm thấy nhân ngư trước mắt có chút quỷ dị.

Nhưng, cụ thể là làm sao? Hắn thế nào cũng không nói được.

“Như thế nào không được sao? Lưu lại cùng với ta, để cho chúng ta hoàn toàn hoà thành một thể không tốt sao?”

Nói xong, miệng liền mở rộng, thân hình trắng noãn trơn nhẵn từ từ biến đổi.

Thân hình dữ tợn xấu xí lộ ra, khuôn mặt ôn nhu mềm mại xuất hiện răng nanh thật dài, hơi thở thanh hôi xộc thẳng vào mũi Trầm Lăng, nhân ngư hoá thú mở to cái mồm đầy máu, nhằm về phía Trầm Lăng.

“Lên bờ mau, là Ngư thú!”

“Ngư thú? Không phải nhân ngư sao?”

Trầm Lăng bối rối nhìn nhân ngư hoá thú, đây là trò đùa gì thế, này vẫn còn là nhân ngư sao? Là quái vật còn không kém lắm. Khoảng cách tới bờ gần năm mươi thước, muốn lên bờ chỉ sợ không dễ dàng như vậy, thân hình mạnh mẽ rất nhanh dao động, né tránh công kích của nhân ngư. Trên hồ nước màu tím nổi lên một vòng lại một vòng gợn sóng, nguy cơ càng lúc càng tới gần.

“Chết tiệt, Đông Hoàng như thế nào không nói nơi này còn có ngư thú.”

Huyền Minh đề phòng nhìn chăm chú vào mặt hồ đột nhiên yên tĩnh lại, ngư thú hung tàn vô cùng, thích săn bắn.

Thân rắn buộc chặt, cẩn thận bố trí kết giới ở bốn phía của Trầm Lăng, động tác trên mặt hồ cực mau, phòng bị ngư thú công kích, Trầm Lăng cẩn thận tới gần bờ sông.

đột nhiên, một bóng đen lẻn đến trước mặt Trầm Lăng, kéo lấy nửa cánh tay của hắn.

Nghiêng người nhìn lại, gương mặt xấu xí dữ tợn tản ra mùi vị tanh tưởi. Bất chấp việc này, tay phải hắn giơ lên đối với cặp mắt màu tím kia không chút đâm vào, ngư thú chưa bao giờ gặp một giống cái cường hãn (dữ tợn) như vậy, vô ý một chút, đã bị Trầm Lăng quăng ra ngoài, vết máu màu xanh lục theo hai gò má rơi xuống, có vẻ càng thêm dữ tợn đáng sợ.

Thấy thế, thân hình mảnh mai của Huyền Minh liền nhanh chóng lao lên trên người ngư thú, ở phía sau ngư thú cắn một cái.

“A!”

Một trận quay cuồng, cả mặt hồ toàn bộ đảo loạn, ngư thú ăn đau không thôi, đầu tiên là Trầm Lăng không chút lưu tình đánh nó quay một vòng, sau đó lại đến răng nọc (răng nanh có nọc độc) của Huyền Minh, khiến ngư thú càng thêm điên cuồng, máu xanh lục nhiễm đầy mặt hồ.

“Lăng, lên bờ mau, ngư thú phát cuồng!”

Huyền Minh lo lắng phân phó, y đánh không lại ngư thú trưởng thành, đầu ngư thú này sống ít nhất cũng phải năm mươi năm.

Y vẫn còn quá nhỏ, hơn nữa lại ở trong nước, hành động của ngư thú vì vậy mà càng thêm nhanh nhẹn, nhìn Trầm Lăng bơi về phía bờ sông, y cố gắng kéo dài thời gian, trên thân rắn mảnh mai có vô số vết thương, da thịt bong tróc, cánh chim mỏng manh lộ vẻ muốn rách, như tuỳ thời đều có thể bình thường mà rời ra, màu máu đỏ rơi trên mặt hồ màu xanh lục càng thêm chói mắt.

Vừa chạm tới bờ sông, Trầm Lăng bị mắc kẹt vội quay đầu lại.

Ngưng một chút, chân trái bị kéo lại, Trầm Lăng còn chưa kịp hành động, ngư thú đã mở to cái mồm đầy máu, răng nanh sắc bén cắn lên bắp chân Trầm Lăng, đau đớn khủng khiếp truyền tới tứ chi, mặt Trầm Lăng tái nhợt nghiêm trọng không thể di động nửa phần.

“A!”

“Lăng!”

Bỗng nhiên, một bóng đen từ phía xa xa chạy tới, Trầm Lăng còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị mang ra khỏi hồ.

Bắp chân tràn đầy máu tươi, ngư thú cảm nhận được hơi thở của giống đực cường đại, nháy mắt đã biến mất không tung tích, chỉ để lại một mảnh vết máu màu xanh lục, còn có một chiếc răng nhọn đã khảm sâu vào bắp chân Trầm Lăng.

“Chết tiệt, đã quên trong hồ này còn một đầu ngư thú sinh sống.”

Đông Hoàng sắc mặt dữ tợn, căm tức ngư thú biến mất, tự trách nhìn gương mặt tái nhợt phiếm màu xanh của Trầm Lăng, ngư thú không chỉ có hung tàn, trong răng nhọn còn chứa chất độc chết người.

“Lăng, ngươi không sao chứ!”

Huyền Minh chuyển động thân rắn bị thương, chậm rãi tiến về phía Trầm Lăng, nhe răng nhếch miệng với Đông Hoàng

“Đều tại ngươi, vì cái gì không nói với chúng ta nơi này còn có ngư thú?”

“Ta quên mất, trong hồ này còn có một đầu ngư thú sinh sống, ngày thường không hề thấy nó xuất hiện qua, thời gian lâu quá khiến ta đã quên, ta nghĩ nó đã sớm chết, không ngờ lại vẫn còn ấn nấp dưới đáy hồ”

“Ngư thú có độc, giờ phải làm sao? Nếu muốn giải độc, phải tìm kiếm Tế tự, nhưng đây là giữa rừng rậm, làm sao bây giờ? “

Huyền Minh đau lòng hoảng sợ nhìn sắc mặt tái nhợt của Trầm Lăng, tiếng nói nhu nhu, mang theo nghẹn ngào, giống như tuỳ thời đều có thể khóc.

Trầm Lăng nầng cánh tay suy yếu lên, đem Huyền Minh phóng tới trước ngực, nhẹ nhàng vuốt ve.

“đừng lo lắng! Khụ khụ…”

Nói còn chưa xong. Liền nhịn không được khụ ra mấy ngụm máu.

Đông Hoàng vội vã ôm lấy Trầm Lăng, hướng về nhà cây chạy đi, ở đáy hồ nơi mấy người không chú ý tới, ẩn nấp một đôi mắt oán hận, mang theo sợ hãi. Im lặng ấn nấp ở nơi sâu nhất dưới đáy hồ, vươn đầu lưỡi tanh hôi liếm miệng vết thương, răng bị gãy, cùng với vết thương sau lưng kia, đều thiếu chút nữa lấy tính mạng nó.

“Đáng chết!”

Đông Hoàng thấp giọng nói, ôm Trầm Lăng dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà cây.

Cuồng phong lao qua, mang theo một trận cát bụi.

Huyền Minh đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nếu như y không nhìn nhầm, thú thân (hình thú) của Đông Hoàng là…

Nếu như lời nói kia là thật, vậy Lăng sẽ không có chuyện gì.

Máu Long thú, có thể giải bách độc, mỗi long thú trưởng thành, đều có được thực lực cường đại, muốn lấy được máu long thú, so với săn bắn dã thú hung mãnh trong rừng rậm này còn khó khăn gấp trăm lần. Long thú rất ít khi xuất cốc, trên đại lục cũng rất ít có người gặp qua tung tích long thú.

Khi nhìn thấy Đông Hoàng, y còn có chút không thể tin được.

Long thú tính dâm, thực lực cường đại, tính bài ngoại (không thích tiếp xúc ngoại nhân), rất ít khi có liên hệ với các bộ tộc khác.

Không thể tưởng thượng được lần thí luyện này, lại hội ngộ với một Long thú, Huyền Minh quả thật rất chấn động, bất quá cũng mang theo một tia bất mãn, Đông Hoàng rõ ràng mơ ước giống cái của y, nhìn sắc mặt tái nhợt của Trầm Lăng, Huyền Minh âm thầm hối hận, nếu y cường đại thêm một chút, hắn sẽ không bị thương như vậy, thân hình suy yếu, lẳng lặng lui vào một góc trong nhà cây.

—————–

chương sau là H nha, các nàng đoán coi có NP ko?

_________________

just liked...:)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK