Phong Tiêu Tiêu đương nhiên không đồng ý. “Tại sao?”
“Đây là nơi ở của ta.” Trả lời rất ngắn gọn.
Hắn hừ lạnh một tiếng, “Nếu giáo chủ không ngại, có thể thử xem Phong mỗ có vào được hay không.” Hắn không thể để cho Vũ Mê Mê một mình đối mặt với Phương Tiểu Kiều, không nói đến Phương Tiểu Kiều tính tình cổ quái cả giang hồ đều biết, hơn nữa võ công của ả so với nàng cao hơn rất nhiều, hắn không thể nào yên tâm được.
Biết hắn đang lo lắng cho mình, Vũ Mê Mê hé môi cười ngọt ngào, cầm tay hắn, nhỏ nhẹ lên tiếng: “Muội không sao, hãy tin muội.”
Phong Tiêu Tiêu nhìn nàng, vẫn còn do dự.
Vũ Mê Mê kéo đầu hắn xuống, thầm thì bên tai: “Muội có bùa hộ thân, đừng lo. Huynh ở bên ngoài chờ, một khi xảy ra chuyện, muội sẽ hét to lên.”
Hắn cuối cùng cũng gật đầu, để nàng một mình vào trong.
Cách bài trí đơn giản, vật dụng thông thường, thật sự không giống như nơi ở của người đứng đầu một giáo.
Cửa sổ được làm bằng trúc, ở dưới có đặt một cái bàn gỗ kiểu dáng cũ kỹ, hai chiếc ghế đặt hai bên. Trên bàn là một bộ ấm trà màu trắng, cùng với nội thất trong nhà có chút gì đó không hòa hợp.
Nằm ở trên giường là một nam tử trẻ tuổi có khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt khép hờ, lông mi nhẹ cong. Cho dù là đang ngủ say, hắn như trước vẫn không bỏ được ưu tư, sắc mặt nhợt nhạt, giống như đã rất lâu rồi không được xuất hiện dưới ánh nắng mặt trời.
Phương Tiểu Kiều lo lắng nhìn chằm chằm vào cặp môi mỏng đã khép chặt kia, nàng thật lòng hi vọng hắn có thể tỉnh lại, mắng nàng, chửi nàng, cũng còn tốt hơn cứ mãi nằm im không lên tiếng như vậy.
Vũ Mê Mê ngồi bên cạnh giường, cầm tay bắt mạch, thật lâu không lên tiếng, sắc mặt có chút nặng nề.
“Khó chữa lắm sao?” Phương Tiểu Kiều sắc sảo, lạnh lùng lúc trước đã biến mất, bây giờ chỉ thấy một vị cô nương bình thường đang run rẩy yếu đuối.
“Ngươi không nên hạ tình cổ lên người huynh ấy.” Vũ Mê Mê không oán trách, mà chỉ cảm thấy bất lực.
“Chàng nhớ lời hứa với ngươi, nói muốn trở về cưới ngươi.” Phương Tiểu Kiều không cam lòng, nếu không yêu thì sao phải lấy người ta.
“Ta không cần lời hứa này, bởi vì ta căn bản sẽ không lấy một vị sư huynh nào cả.” Nếu không, nàng cũng sẽ không mang theo Tuyết Linh cùng chạy trốn, lại càng không vì thế gặp gỡ Phong Tiêu Tiêu..... Nghĩ đến hắn, Vũ Mê Mê cảm thấy may mắn, cũng không khỏi nảy sinh đồng cảm với tình cảnh hiện giờ của Phương Tiểu Kiều, người yêu biến thành kẻ tàn phế chỉ còn một chút hơi thở, lòng đau như thế nào nàng cũng có thể cảm nhận được.
“Nhưng chàng một mực kiên trì giữ lời hứa, chàng đã nói là trừ phi bản thân ngươi mở miệng cự tuyệt.” Phương Tiểu Kiều ảo não nhắm mắt lại. Bây giờ, Vũ Mê Mê đang đứng trước mặt chàng, nhưng chàng lại không thể nghe thấy cô nói gì, đây là trời cao trêu đùa sao?
Vũ Mê Mê cầm tay Lý Bộ Thanh đặt xuống giường, đứng dậy đi về phía cửa sổ, thở dài một hơi: “Là ta sai, ta đã xem nhẹ tấm lòng của huynh ấy, căn bản không nên dùng cùng một cách để lừa huynh ấy.” Long sư huynh là một gã phong lưu, còn Lý sư huynh là một tên ngốc, sao lại không nghi ngờ trong lời nói của người khác có bao nhiêu phần thật giả.
Phong Tiêu Tiêu đứng ở trước cửa, nhìn thấy nàng bên cạnh cửa sổ, lòng cũng trở nên buông lỏng hơn.
Vũ Mê Mê mỉm cười nhìn hắn, sau đó thấy hắn không được tự nhiên quay sang chỗ khác, ý cười càng thêm sâu. Nếu nói với người khác, Phong Tiêu Tiêu nổi tiếng lạnh lùng sắt đá trên giang hồ cũng biết ngượng ngùng, không biết sẽ có mấy ai tin đây.
“Ngươi cũng không nắm chắc?” Phương Tiểu Kiều đưa ánh mắt sầu lo nhìn vào gương mặt nhợt nhạt của người đang nằm trên giường.
Thu hồi suy nghĩ, Vũ Mê Mê quay đầu, chân thành nói: “Rất khó nói.”
Phương Tiểu Kiều lập tức trưng ra vẻ mặt vui mừng, “Có biện pháp chữa khỏi sao?”
“Có.” Vũ Mê Mê trả lời rất quả quyết.
“Là gì?” Phương Tiểu Kiều vội vàng hỏi, nàng tình nguyện dùng tính mạng mình để trao đổi.
“Còn chưa nghĩ ra.”
“Ngươi --” Phương Tiểu Kiều sắc mặt bất giác xanh mét.
Vũ Mê Mê vô tội nhún vai. “Ngươi cũng là kẻ dùng độc, hẳn là biết vạn vật trong thiên hạ tương sinh tương khắc, nếu như có vật độc, trăm bước xung quanh nhất định sẽ có thuốc giải.”
“Ta đã thử qua rất nhiều phương pháp.” Giọng nói của Phương Tiểu Kiều run run tuyệt vọng, nàng từng có quá nhiều mong đợi, nhưng cứ một lần rồi lại một lần thất bại, đả kích đối với nàng trong thời gian qua thật là quá lớn.
“Ngươi nhất định không dám mạo hiểm, bởi vì ngươi lo cho hắn.” Nụ cười phớt trên mặt Vũ Mê Mê lại giống như một cán dao cắm phập vào lồng ngực của Phương Tiểu Kiều.
Đúng vậy, nàng không dám mạo hiểm, dù chỉ một tí ti.
“Ngày mai ta lại đến.” Vũ Mê Mê xoay người rời đi. Khi tâm tình đã bình tĩnh, con người sẽ có rất nhiều chuyện phải suy nghĩ.
Vừa bước xuống thang gỗ, đã thấy Phong Tiêu Tiêu đến đón, trên mặt như trước không có chút biểu tình nào, nhưng trong lòng nàng chưa bao giờ cảm thấy ấm áp như vậy. Người mình yêu quan tâm chính mình, đó chính là niềm hạnh phúc nhất trên đời.
“Huynh rất lo lắng cho muội.” Nàng cười như không cười nhìn hắn.
“Muội có cần người lo lắng không?” Thanh âm đều đều không trầm không bổng.
“Không có à?” Nàng cố ý muốn ép hắn trả lời mình.
“Huynh nghĩ nên lo lắng là người khác.” Trong mắt hắn lấp lánh ý cười.
“Đã có ai bảo là huynh quá thông minh chưa?” Vũ Mê Mê cong lên khóe miệng.
“Rất nhiều.” Vành môi khẽ vểnh lên giống như hắn đang cười.
Cánh tay đưa ra cầm lấy bàn tay mảnh khảnh của nàng, cảm giác ấm áp tựa như ngày xuân đang đến.
“Muội nắm chắc không?” Hắn nhẹ nhàng cất tiếng, đưa mắt nhìn áng mây trên trời.
Vũ Mê Mê chớp chớp mắt. “Huynh đau lòng?”
“Dù sao cũng là huynh đả thương Lý Bộ Thanh.” Nàng lúc nào cũng nhìn thấu tâm sự trong lòng hắn.
“Vạn vật trong trời đất luôn không ngừng xoay chuyển, không ai có thể đoán trước tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.” Vũ Mê Mê có chút bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thán tính mạng của con người tựa như lục bình trôi theo dòng nước.
“Có nắm chắc được phần nào không?” Phong Tiêu Tiêu hỏi với giọng lo lắng.
Nàng âm thầm thở dài, thật lâu cũng không mở miệng. Có đôi lúc không gánh nổi hi vọng của mọi người đặt lên vai mình, nàng không phải là thần, nhưng có vẻ như ai cũng quên điểm này.
“Không có cách sao?” Hắn nhẹ chau mày.
“Rất khó nói, bây giờ muội không thể nói trước được điều gì. Muội cũng chỉ là người bình thường, không phải thần tiên.”
“Nhưng bọn họ luôn tôn muội là thần tiên.”
Vũ Mê Mê bất đắc dĩ lắc đầu, “Một người nếu quá có năng lực, thật sự không phải là chuyện tốt, người trên giang hồ càng không thể quá nổi bật.”
“Sư phụ của muội cũng không thể ư?” Hắn ngập ngừng một chút rồi mới nói ra.
“Sư phụ muội.....” Ngừng thật lâu, có một sư phụ xảo quyệt, cổ quái như vậy, nàng thân là đệ tử, có đôi lúc cũng không biết bản thân đến tột cùng là may mắn hay bất hạnh.
“Ông thấy chết mà không cứu sao?” Hắn không tin, một người cho dù máu lạnh đến đâu, cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn đồ đệ một tay mình nuôi lớn phải mất mạng.
Vũ Mê Mê không trả lời, chỉ đăm chiêu nhìn Phong Tiêu Tiêu, khiến cho hắn nhịn không được muốn giơ tay kiểm tra xem mặt mình có vết bẩn nào không.
Nàng mím môi, chậm rãi cất tiếng: “Nếu một người vì không giết người, mà tự mình đáp ứng với người khác đem người cần giết nhốt lại một chỗ, huynh cảm thấy người như thế có lạ hay không?”
Hắn ngẩn ra, sau đó gật đầu, người như thế không lạ, trên đời vốn không có quái nhân.
“Một người nếu vì để đạt mục đích, không ngừng dây dưa với huynh ba năm, liệu huynh có khuất phục không?”
Phong Tiêu Tiêu ngạc nhiên.
Đưa mắt nhìn hắn, Vũ Mê Mê khẽ cười. “Cho nên, ngay cả tiên hoàng đương triều, cũng bị sư phụ muội đưa về cốc, hiện tại so với làm hoàng đế còn vui sướng hơn.” Mỗi ngày không cần vào triều phê tấu chương, bên người còn có sủng thiếp, ái phi làm bạn, hơn nữa chỉ cần nằm ăn nằm hưởng đến lúc chết là được. Loại việc tốt này, nàng cũng vô cùng thèm muốn!
Khuôn miệng của Phong Tiêu Tiêu đã mở to đến mức không thể to hơn nữa, cũng không biện pháp giữ cho gương mặt không xuất hiện loại biểu tình nào, đột nhiên rất muốn tung hô cho thiên hạ biết tiên hoàng vẫn còn sống ở nhân gian, nhìn xem mọi người kinh ngạc đến cỡ nào.
“Sư phụ rõ ràng không muốn giết người, nhưng hết lần này đến lần khác đều muốn làm sát thủ. Là sát thủ cũng không sao, không nhận giao dịch là được rồi, nhưng ông ấy lại nhận đến quên cả trời trăng mây nước, bởi vậy huynh có thể tưởng tượng trong cốc chúng ta có bao nhiêu người nhàn rỗi giống vậy.” Tiền mà sư phụ nhận được căn bản không đủ nuôi sống đám người kia, mà ông bây giờ lại muốn đem chức vị cốc chủ truyền cho một người trong số bọn họ, ai lại muốn tự đẩy mình vào chỗ chết cơ chứ?
Phong Tiêu Tiêu khó khăn lắm mới khép miệng lại được. “Sư phụ muội muốn tìm kiếm cốc chủ mới, chẳng lẽ......”
“Đúng vậy, chính là muốn tìm người thay ông nuôi lũ quỷ đói đó.” Nàng trực tiếp giải đáp nghi hoặc của Phong Tiêu Tiêu, sau đó hài lòng nhìn thấy hắn kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Muội nghĩ sư huynh nếu như vẫn còn nhận thức, nhất định thà rằng cứ như vậy nằm xuống, cũng tuyệt nhiên không muốn để sư phụ ra tay cứu.” Nàng bối rối gãi đầu. Nàng vốn rất muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng Lý sư huynh là người nhân hậu, bình thường lại hay chiếu cố nàng, nói thế nào nàng cũng không đành lòng. Vì sao nằm ở trên giường không phải là Long Tòng Vân hay Bùi Kinh Lôi chứ?
Phong Tiêu Tiêu im lặng, đúng vậy, đổi lại là người nào đi nữa đại khái cũng đều lựa chọn như thế.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bất tri bất giác đã đi đến một mảnh đồi rộng lớn, bèn kiếm một chỗ ngồi xuống.
Vũ Mê Mê ngửa đầu ra sau, nằm xuống đất, trong miệng ngậm một nhánh cỏ. “Nói với huynh một chuyện, mấy người bỏ tiền ra thuê sư phụ giết người cũng được sư phụ mời đến ở trong cốc.”
“Như vậy trong cốc còn có thể an bình sao?” Phong Tiêu Tiêu càng thêm kinh ngạc. Vị tiền bối đó rốt cuộc là người như thế nào?
“Hoàn toàn ngược lại, chính là bởi vì những người đó khắc chế lẫn nhau, cho nên trong cốc cũng không xảy ra chuyện gì, mà sư phụ cả ngày nhìn người ta đấu đá với nhau, vui vẻ vô cùng, còn bảo là ổng sống không uổng kiếp này.” Nói thật, nàng rất bội phục bản lĩnh tự tìm phiền toái của sư phụ, mà một vài sư huynh muội bọn họ dường như dù nhiều hay ít cũng bị lây nhiễm cái tính này.
Phong Tiêu Tiêu thật sự không nghĩ ra giang hồ lúc nào lại xuất hiện một nhân vật thú vị như vậy.
“Muội nói ông là một sát thủ?” Trong đầu linh quang chợt lóe, hắn đột nhiên nghĩ tới một người.
“Đúng vậy.” Vũ Mê Mê yếu ớt trả lời, phun miếng cỏ đang ngậm ra khỏi miệng.
“Bốn mươi năm trước, đứng đầu giang hồ là một vị sát thủ, được gọi là ‘Ngọc Diện Diêm La’, chỉ cần hắn đánh tiếng nhận, tất cả nhiệm vụ đều hoàn thành, nhưng hành tung của người đó lúc nào cũng thần bí, sau đó lại biến mất không chút tăm tích.” Đồng đạo võ lâm đều cho rằng hắn đã qua đời, hiện tại xem ra không phải như vậy.
Vũ Mê Mê hưng phấn vỗ vai hắn. “Không sai đâu, còn biết cả danh hiệu của sư phụ muội.”
“Không ai biết võ công của Ngọc Diện Diêm La đến tột cùng cao bao nhiêu, thậm chí cũng không có người nào biết hắn dùng loại binh khí gì, lúc ấy cơ hồ có thể nói là võ lâm đệ nhất nhân (người đứng đầu thiên hạ).” Phong Tiêu Tiêu vẻ mặt nghiêm túc vô cùng, có thể được xưng là võ lâm đệ nhất nhân, khẳng định là phải rất có bản lĩnh.
Nghe vậy, biểu tình trên mặt của Vũ Mê Mê tỏ ra rất kỳ lạ, khóe miệng dần dần cong lên, cười càng lúc càng rõ ràng, mà thanh âm cũng càng lúc càng lớn, cười đến nỗi không thể dừng lại được.
“Muội cười chuyện gì?” Đỡ lấy bả vai đang run rẩy vì cười của nàng, sau đó thuận thế giơ tay ôm lấy cơ thể người đẹp.
“Huynh biết không? Sư phụ muội tự hào nhất không phải là võ công, mà là tướng mạo của ổng.” Nàng điều chỉnh tư thế thoải mái tiếp tục ngồi trong lòng hắn. Thân mật tiếp xúc cơ thể như vậy càng lúc càng trở thành thói quen khó bỏ.
Hắn cười tỏ vẻ hiểu ý, đã được xưng là “Ngọc diện” (mặt ngọc), dung mạo tự nhiên cũng không phải là bình thường.
“Nhưng điều mà đồ đệ bọn muội phục nhất không phải là võ công, cũng không phải là dung mạo, mà là bản lĩnh gây chuyện thị phi của sư phụ.”
Phong Tiêu Tiêu cười to ra tiếng, có một vị sư phụ kỳ lạ như vậy, cũng dễ dàng tưởng tượng bọn đồ đệ dưới trướng hành xử quái dị như thế nào. Hắn đã gặp Lý Bộ Thanh, Long Tòng Vân cùng Vũ Mê Mê, diễn tả sự giống nhau của bọn họ chỉ gói gọn trong một chữ -- Quái!
Mang danh sát thủ, công việc chính là nhận tiền của người, đi làm đao phủ; mà sư phụ của bọn họ tuy là lấy tiền của người, nhưng lại không chịu đi giết người, lại đem mấy người đó giấu vào nơi ở của mình. Việc này cũng không có gì, nhưng mà ông lại còn đem cả mấy người bỏ tiền ra thuê ông giết người nhốt vào cùng một nơi. Đây không phải gây chuyện thị phi thì là gì?
Càng nghĩ càng tức, Vũ Mê Mê tiếp tục mở miệng: “Đám người kia ngoan ngoãn để cho sư phụ nuôi cũng không sao, nhưng mà.....” Thanh âm càng lúc càng lên cao. “Vì sao, vì sao những người đó càng ngày càng có xu hướng bị sư phụ đồng hóa?”
Lặng lẽ thở dài, Phong Tiêu Tiêu vừa đồng tình lại vừa không đồng tình, hắn hiện tại càng thêm hiểu rõ một việc, đó là ngàn vạn lần không thể để nàng quay trở lại cái nơi gọi là Mê Mê cốc kia, hơn nữa cũng không thể để con trai mình trở thành dê tiến vào miệng cọp được.
“Mê Mê, muội có muốn trở về không?” Cẩn thận lựa lời hỏi.
Vũ Mê Mê đùa nghịch ngón tay hắn, im lặng không nói.
“Mê Mê.” Ngữ khí có chút kích động.
“Huynh có muốn muội trở về không?”
“Không muốn.” Hắn ôm chặt lấy nàng, cả đời cũng chỉ muốn nàng lúc nào cũng ở bên cạnh hắn, cho dù là ích kỷ, hắn cũng sẽ làm như vậy.
Nàng quay đầu nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, thẹn thùng ra mặt. “Vậy muội sẽ không trở về.”
Nàng đáp ứng rồi! Tung hoành giang hồ lâu như vậy, hắn vốn nghĩ bản thân đã đạt đến trình độ cho dù đứng trước tòa băng sơn mặt cũng không có đổi sắc, nhưng mà lúc vừa nãy ờ nàng nói ra đáp án, hắn khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
“Huynh sẽ bảo vệ muội, tuyệt đối sẽ không để muội cảm thấy bất an.” Đây là hắn thề, hắn nhất định sẽ tạo cho nàng một cảm giác an toàn.
“Muội tin huynh.” Vòng tay ôm lấy hắn, Vũ Mê Mê xúc động không thôi.
Giờ khắc này tựa như vĩnh hằng, hắn vì nàng phát hạ lời thề đời này kiếp này. Mảnh đồi nhỏ bé này đối với nàng chính là nơi hạnh phúc nhất thế gian.
“Muội hình như không lo lắng gì đến bệnh tình của sư huynh.” Thật lâu sau, Phong Tiêu Tiêu mới chậm rãi mở miệng phá tan trầm mặc.
“Lo cũng có ích gì đâu.” Nàng lầu bầu trong miệng, cảm giác buồn ngủ dâng lên, mỗi khi tâm tình thư thả sẽ rất muốn nhắm mắt lại ngủ, thật sự là đòi mạng mà.
Ôm lấy nàng nằm trên cỏ, nhìn lên bầu trời không nhiễm một chút bụi trần, tâm trạng bỗng dưng cảm thấy thật bình yên.
“Thật ra, nếu sư huynh không trúng tình cổ, cũng không đến nỗi nằm một chỗ như vậy.” Sau một lúc lặng im, nàng lại mở miệng, kèm theo tiếng thở dài.
“Tình cổ là do Phương Tiểu Kiều hạ, cô ấy hẳn là có thể giải.”
Nàng lặng lẽ thở dài thật sâu, “Nhưng thứ mà cô ấy hạ lại là ‘đồng sinh cộng tử cổ’ (cùng sống cùng chết), trừ phi cô ấy chết, nếu không cổ này rất khó để giải. Chàng cảm thấy Phương Tiểu Kiều thật sự sẽ tìm chết ư?”
Phong Tiêu Tiêu không nói lời nào. Đúng vậy, Phương Tiểu Kiều yêu Lý Bộ Thanh là điều không thể phủ nhận.
“Cho nên muội cảm thấy rất khó chịu, nếu như muội có thể ích kỷ thì tốt rồi.” Ít nhất sư huynh cũng có thể được cứu. Nhưng chỉ sợ hắn tỉnh lại chuyện thứ nhất không phải cảm tạ nàng, mà là lấy mạng nàng để tế vong linh người yêu đã chết -- nàng cũng không muốn xảy ra kết cục như thế này.
“Muội lo à?” Phong Tiêu Tiêu nhìn người trong lòng đang nhíu mày khó chịu, cảm thấy nghi hoặc. Trước giờ nàng lúc nào cũng vô tư lự, nhưng hiện tại lại lo lắng cho một nam nhân khác, sâu trong lòng hắn bất giác nổi lên men chua.
Vũ Mê Mê cười khổ. “Muội có thể không lo lắng sao? Dù sao Lý sư huynh là người biết chịu trách nhiệm, không giống vài vị sư huynh khác, nói không chừng cuối cùng huynh ấy có thể tiếp nhận chức vị cốc chủ.”
“Việc này...... đúng là nên lo lắng.” Thở phào nhẹ nhõm, điều này cho thấy nàng đối với Lý Bộ Thanh không có tình cảm nào khác ngoài tình huynh muội.
Trong đầu linh quang chợt lóe, nàng mạnh mẽ xoay người ngồi dậy, nắm lấy vạt áo của hắn: “Huynh dùng loại võ công gì đả thương sư huynh của muội?” Chỉ có tìm được ngọn nguồn, nàng mới có thể hốt đúng thuốc chẩn bệnh.
“Băng phách hàn phong chưởng.”
“Băng giá y hệt huynh.” Nàng bĩu môi xem thường, võ công này quả thật rất hợp với con người hắn.
Phong Tiêu Tiêu dở khóc dở cười.
“Tình cổ là loài cổ độc thuộc tính nóng, mà Băng phách hàn phong chưởng lại thuộc công phu cực âm. Một dương một âm có thể triệt hạ lẫn nhau mới đúng, vì sao ngược lại.....” Nàng khó hiểu, nhăn mày.
Nằm trong lòng hắn, nàng không ngừng suy tư, mi mắt ngày càng trĩu xuống, cuối cùng từ từ đi vào giấc mộng.
Gió đêm lay lắt thổi, mang theo một chút hơi ẩm, trong không khí dạt dào hương vị tươi mát và ngọt ngào của hoa cỏ.
Phong Tiêu Tiêu ôm Vũ Mê Mê đang ngủ say trở về khách xá (nơi ở dành cho khách).
Tuyết Linh vội vã tiến lên nghênh đón. Nàng là lo cho chủ nhân, tuy rằng thời điểm chủ nhân khiến người lo lắng cũng không nhiều.
“Chủ nhân không sao chứ?” Nàng đi theo Phong Tiêu Tiêu, nhỏ giọng hỏi.
“Muội ấy chỉ đang ngủ thôi.” Hắn cố ý hạ thấp ngữ điệu, không đành lòng phá tan mộng đẹp của Vũ Mê Mê. Nhìn miệng nàng hé mở nụ cười, giống như đang mơ thấy chuyện gì tốt đẹp lắm.
Tuyết Linh không ngừng nói thầm trong bụng, chủ nhân trước kia không có khả năng dễ dàng thiếp ngủ như vậy, chủ nhân vốn là một người cực kỳ thiếu vắng cảm giác an toàn, hơn nữa lại đi bái cốc chủ của bọn họ là sư phụ, cảm giác an toàn càng lúc càng xuống thấp. Mà gần đây chủ nhân dường như rất tin tưởng Phong Tiêu Tiêu, ở bên cạnh hắn cũng dễ dàng đi vào giấc ngủ..... Tâm tư xoay chuyển nhiều vòng, nàng cuối cùng cũng bừng tỉnh nghĩ thông, hóa ra là thế.
“Tế Nhi đâu?”
Tuyết Linh chỉ ra phía sân. “Cùng Long thiếu gia ra ngoài.” Thật là làm cho người ta lo lắng, người như Long Tòng Vân nhất định sẽ dạy hư tiểu hài tử.
“Vậy sao?” Hắn bất giác nhíu chặt lông mày. Nói thật ra, hắn thật sự không hi vọng con mình cùng Long Tòng Vân ở cùng một chỗ.
“Chăm sóc tốt cho nàng.” Nhẹ nhàng đặt Vũ Mê Mê nằm xuống giường, hắn nhỏ giọng dặn dò.
“Dạ.”
Phong Tiêu Tiêu rất nhanh rời đi, hắn phải đi tìm con.
~.~
Bên dưới gốc cây cổ thụ trăm năm, Vũ Mê Mê ngồi xếp bằng trên bàn đá đọc sách. Nàng khoác lên người trang phục trắng như tuyết, dải lưng trắng xám thắt ngang eo, giắt trên đó chiếc túi gấm tựa hồ không lúc nào rời khỏi thân, tóc xõa dài như thác nước đang gào reo đằng sau, vài lọn tóc buông lơi rơi xuống ngực, càng tăng thêm vài phần quyến rũ đa tình.
Cổ thụ, bàn đá, thiếu nữ áo trắng, hài hòa với nhau khiến người ta không dám đường đột xông vào.
Thanh âm gió vờn qua khẽ lá, thanh âm lật giấy, thật thư thả bình yên.
Hắn tiến tới không một chút tiếng động, nhưng nàng vẫn cảm giác được, không phải võ công nàng đột nhiên trở nên lợi hại, chẳng qua chỉ là một loại cảm ứng của tâm linh.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn tươi cười. Hắn đến gần, ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Đang xem gì vậy?” Hắn hỏi bâng quơ.
“Sách thuốc.” Nàng vẫn cắm cúi xem sách, trả lời.
“Nước tới chân mới nhảy à?” Hắn bông đùa.
Vũ Mê Mê lườm hắn một cái. “Nếu tmuội quả thật đợi nước tới chân mới nhảy chữa bệnh cho người ta, các vị thần y khác không phải nên ôm mặt xấu hổ đi đào hố nhảy xuống ư?” Tòa băng sơn mở miệng trêu ghẹo người cảm giác cũng không tốt lắm.
“Nói cũng phải.” Phong Tiêu Tiêu khẽ nhếch môi.
Tiếng bước chân dồn dập tiến đến, là hai thị nữ thân cận bên cạnh Phương Tiểu Kiều. Xiêm y trên người các nàng có màu đỏ tươi, thắt lưng màu nhạt cùng đồ trang sức màu đồng, chiếc túi gấm mùi đen giắt ở một bên người.
Hồng cùng trắng tương phản rõ rǴ, phá hủy đi khung cảnh yên tĩnh ban đầu của nơi đây.
“Giáo chủ có lời mời Vũ cô nương.”
“Ta đang đọc sách.” Nàng từ tốn mở miệng, tiện thể giơ lên quyển sách đang cầm trên tay.
“Giáo chủ nói có việc gấp, xin mời Vũ cô nương.”
Nghĩ ngợi một lúc, nàng gật đầu bảo: “Vậy được rồi.” Nhẹ nhàng nhảy xuống bàn đá. Trong lòng nàng hiểu rõ, Phương Tiểu Kiều tìm mình chỉ là vì bệnh tình của Lý Bộ Thanh, trừ việc đó ra còn có việc gì gấp hơn nữa? Nhưng mà, trước khi tìm ra cách chữa bệnh cứu người, nàng thật sự không muốn đối mặt với vẻ u buồn tuyệt vọng của Phương Tiểu Kiều cùng vị sư huynh bất tỉnh đang say giấc kia.
Phong Tiêu Tiêu im lặng, bước đằng sau nàng.
Đến trước cửa, thị nữ đồng loạt dừng lại. Vũ Mê Mê mỉm cười, nhấc chân bước vào trong.
Phương Tiểu Kiều ngồi ở một bên giường nhìn ngắm người yêu. Vũ Mê Mê lơ đễnh liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bắc cạnh cửa sổ.
Không khí trong phòng rất bức bối, nặng nề, biểu tình trên mặt của Phương Tiểu Kiều cũng rất nghiêm túc.
Ngồi bên cửa sổ, Vũ Mê Mê nhàn nhã thưởng thức trà ngon, bộ dáng nhàn nhã tự đắc, tựa hồ khung cảnh xung quanh không chút nào ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng.
Lặng lẽ nắm tay thật chặt, Phương Tiểu Kiều lưu luyến nhìn Lý Bộ Thanh đang nằm trên giường. Nàng thật sự rất muốn cùng chàng sống đến răng long đầu bạc, nhưng nàng không thể nào ích kỷ như vậy, chàng vốn là một người sinh khí dồi dào, tuyệt đối không thể cứ nằm trầm lặng trên giường như thế.
“Nếu ta giải đi tình cổ, ngươi có cách giúp chàng trị thương không?” Nhỏ nhẹ thốt lời, giọng nói tràn ngập khát vọng và chờ mong.
Vũ Mê Mê giống như không nghe thấy, tiếp tục chậm rãi uống trà, thậm chí còn tỏ ra đang say mê thưởng thức.
“Ta biết ngươi nghe thấy.” Phương Tiểu Kiều bắn ra phi châm, xẹt qua người Vũ Mê Mê hạ xuống bàn.
“Ngươi biết là ta sẽ không đồng ý cho ngươi làm như vậy.” Nàng cuối cùng cũng không thể không mở miệng. Nàng tuyệt đối không hi vọng cây phi châm tiếp theo sẽ cắm thẳng trên người của chính mình, vậy sẽ rất đau.
“Nhưng đây là hi vọng duy nhất.”
“Hi vọng không phải chỉ có một, hơn nữa nếu ta thật sự để ngươi làm như vậy, kết cục của ta chắc chắn sẽ rất thảm.” Vũ Mê Mê lắc lư chén trà trên tay, từ tốn nói. “Ngươi biết không? Lý sư huynh tuy rằng bản tính rất tốt, nhưng là một khi huynh ấy đã quyết định chuyện gì, người bên ngoài bất luận làm cách nào cũng không thay đổi được. Huynh ấy đã đem lòng thích ngươi, nhưng ngươi lại dùng tính mạng mình để bảo tồn mạng sống của huynh ấy, như vậy khi huynh ấy tỉnh lại, chuyện thứ nhất chỉ sợ là nhanh chóng giết chết ta, sau đó lại cùng người chui xuống mồ. Ngươi nói, chuyện không có lợi như vậy, ta có thể làm sao?”
Phương Tiểu Kiều suy sụp ngã xuống bên giường. Nếu như cái chết của nàng chỉ để đổi lấy Lý Bộ Thanh cùng xuống suối vàng, như vậy hi sinh của nàng còn có ý nghĩa gì cơ chứ!
“Cho nên, chúng ta cứ từ từ nghĩ biện pháp đi.” Buông chén trà, Vũ Mê Mê đứng dậy di chuyển đến bên giường đỡ lấy Phương Tiểu Kiều. “Người sớm muộn gì cũng có cách thôi, chỉ cần còn sống là còn hy vọng.”
“Còn sống là còn hy vọng?” Phương Tiểu Kiều thì thào lặp lại những lời này.
“Đúng vậy, muốn cứu huynh ấy, ngươi trước hết phải bảo toàn tính mạng của mình, nếu không, ta sẽ không cứu.”
Ngơ ngác nhìn nàng bước khỏi phòng, Phương Tiểu Kiều từ từ quay đầu nhìn Lý Bộ Thanh. “Chàng nói đúng, nàng ấy không phải thật ự ích kỷ, đó chẳng qua chỉ là lớp vỏ ngụy trang của nàng ấy.” Một Vũ Mê Mê bất cần đời, một Vũ Mê Mê keo kiệt ích kỷ, thật ra lại là một vị cô nương đáng yêu, tinh tế và hiểu ý người.
“Phương Tiểu Kiều.” Thanh âm vọng ở bên tai, nàng quay đầu thì nhìn thấy Vũ Mê Mê ló đầu qua cửa sổ.
“Chuyện gì?”
“Có thể tiết lộ một ít phương pháp nuôi dưỡng tình cổ không? Thuận tiện cho hai nàng rắn nhỏ của ta chơi đùa.” Biểu tình trên mặt Vũ Mê Mê giờ phút này tràn ngập nịnh nọt, vì để đạt mục đích, có lúc da mặt của nàng sẽ dày đến mức làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
“Không được.” Nàng thẳng thừng cự tuyệt.
“Keo kiệt.” Vũ Mê Mê bất mãn lầu bầu.
“Ngươi muốn làm gì?” Tâm niệm vừa chuyển, Phương Tiểu Kiều dường như hiểu được ý tứ trong lời nói của Vũ Mê Mê, khẩu khí trở nên mềm mỏng hơn hẳn.
Vũ Mê Mê tựa vào cạnh cửa sổ, nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó dè dặt mở miệng nói: “Nếu, ta chỉ nói là nếu như, nếu ta ra tay hạ cổ sư huynh, thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Suy nghĩ của ngươi thật kỳ lạ.” Phương Tiểu Kiều bác bỏ không chút lưu tình.
“Ta không có. Ta đã hỏi Phong Tiêu Tiêu, hắn là dùng Băng phách hàn phong chưởng đả thương sư huynh. Chưởng phong âm hàn, mà tình cổ tính dương, một âm một dương gặp nhau như thế, theo lý hẳn là có thể dung hợp, thậm chí có thể giải tình cổ trong người sư huynh, nhưng sư huynh bỗng dưng lại nằm một chỗ như vậy.” Nàng đoán sư huynh lúc ấy cũng ôm ấp hi vọng này, nhưng mà người tính không qua trời tính, rốt cuộc lại hại bản thân trở nên tàn phế.
Trên mặt Phương Tiểu Kiều huyết sắc nhanh chóng mất đi, sự thật đúng là như thế! Nàng vẫn không rõ hắn vì sao cứ muốn quyết đấu với Phong Tiêu Tiêu, bây giờ quả thật đã hiểu rõ -- hắn muốn giải cổ.
“Chàng biết y thuật?” Phương Tiểu Kiều hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Vũ Mê Mê gật đầu, “Đương nhiên, đồng môn sư huynh muội chỉ có ta và Lý sư huynh học y.” Vậy có tính là bán đứng đồng môn không?
“Ta cho ngươi tình cổ.” Phương Tiểu Kiều khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, nếu hắn đã không muốn ở lại bên cạnh nàng, nàng còn giữ lại cái xác không hồn này để làm gì? Có thể tỉnh lại hay không chỉ có thể trông vào khí số của hắn.
“Cám ơn.” Vũ Mê Mê cười rạng rỡ, giơ tay ra.
Phương Tiểu Kiều lấy ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho Vũ Mê Mê, đồng thời giải thích phương thức hạ cổ, sau đó không chút lưu luyến xoay người rời khỏi phòng. Lúc này, lòng nàng chỉ có cảm giác đau đớn, không muốn nhìn thấy Lý Bộ Thanh nữa. Nước mắt của nàng cũng không thể để cho người ngoài nhìn thấy, vì một nam nhân như vậy thật không đáng.