Lâm Hiên không nói lời nào, chỉ lấy chiếc kim thứ tám ra rồi châm vào huyệt Thần Ẩn của cậu bé.
“Tích tích tích...”
Đột nhiên có tiếng báo động dồn dập phát ra từ thiết bị gần đó. Biểu đồ nhịp tim biến thành một đường thẳng tắp chứng tỏ tim cậu bé ngừng đập!
“Cậu đúng là đồ lang băm. Bây giờ cậu châm kim chết con nhà người ta rồi thì chắc chắn phải đền mạng.”
Vị bác sĩ đeo kính lập tức đứng phắt dậy. Vừa rồi anh ta bị ép phải quỳ xuống cầu xin Lâm Hiên nên đã thấy uất ức từ lâu.
“Không có giấy chứng nhận bác sĩ, lại còn chữa bệnh đến chết người. Cậu chờ đơn kiện đi!”
Lý Văn Nhã phát điên xông tới chỗ Lâm Hiên, “Đúng là tội tày trời, cậu trả mạng con trai tôi đây, trả mạng con trai tôi đây.”
“Thằng khốn, cậu đã làm gì? Nếu con tôi mà chết thì cậu cũng đừng hòng sống!!”
Tiêu Thiên Hàn vốn luôn trầm ổn nay cũng nổi cơn điên, ông ta siết lấy cổ áo Lâm Hiên, gằn từng chữ.
Lâm Hiên có phần yếu thế, nói: “Cậu bé không sao hết, nhịp tim cậu bé sẽ trở lại bình thường sau một phút nữa. Còn kim châm thì đợi nửa tiếng nữa là có thể rút ra.”
“Bớt nói bậy đi, người đã chết, tim đã ngừng đập thì sao mà sống được cơ chứ?” La Văn Quân quát tháo.
“Bây giờ mà còn viện cớ cho được. Tôi cho cậu biết, cái mạng hèn mạt của cậu không đủ để đổi mạng con trai tôi đâu, tôi sẽ bắt cả nhà cậu phải biến mất mãi mãi!”
Lý Văn Nhã buông từng câu tàn độc công kích Lâm Hiên.
Lâm Hiên lập tức đẩy Lý Văn Nhã và Tiêu Thiên Hàn ra: “Tôi đã cứu người nên chẳng thẹn với lương tâm. Chỉ một phút thôi, rất nhanh sẽ có kết quả!”
“Anh Tiêu, chuyện đã đến nước này thì chi bằng cứ chờ một phút nữa xem sao.” Ông Vương cũng chẳng biết nên nói gì vào lúc này cho phải.
Là chính ông ấy đã đảm bảo Lâm Hiên có thể cứu người, nếu con trai của Tiêu Thiên Hàn chết thật thì ông ấy sẽ không trốn tránh trách nhiệm.
Lâm Hiên biết ông Vương lo lắng nên mỉm cười tự tin với ông ta: “Cứ yên tâm.”
Sắc mặt Tiêu Thiên Hàn vẫn còn rất giận dữ: “Được, nể tình ông Vương đã nói giúp cho cậu đến vậy. Nhưng nếu con trai tôi chết thật thì không chỉ mình cậu đâu, cả ông Vương ông cũng chuẩn bị bị chôn cùng con tôi đi!”
Cả người ông Vương cứng đờ, nhưng nghĩ đến chiêu Quỷ Môn thần châm mà Lâm Hiên mới thi triển, ông ấy lập tức lấy lại tự tin: “Ngài Tiêu cứ yên tâm, ngài cứ đợi cảm ơn chàng trai trẻ này đi! Anh may mắn lắm mới gặp được cậu ấy, nếu là người khác thì có lẽ đã mất con trai từ lâu rồi.”
Lúc nói vậy, ông Vương còn thoáng liếc nhìn vị bác sĩ đeo kính.
Bác sĩ đeo kính hừ lạnh một tiếng: “Tôi chưa thấy ai đã chết rồi mà còn sống lại được, dù là có thì cũng chỉ là hiện tượng hồi quang phản chiếu mà thôi.”
Lâm Hiên không giải thích gì, bởi sự thật sẽ chứng minh tất cả.
Thời gian trôi qua từng giây, một phút đồng hồ ngắn ngủi nay lại dài như một ngày.
Tất cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào thiết bị y tế bên cạnh, đồng thời cũng quan sát chiếc đồng hồ treo trong phòng bệnh.
“Hừ, rõ là đang kéo dài thời gian. Cậu bé này chắc chắn đã chết rồi, sao mà mấy cây châm bạc đó có thể chữa khỏe bệnh cho cậu bé được cơ chứ.”
Vị bác sĩ đeo kính tức tối thầm nghĩ: “Cả lão già thối Vương Thượng Thanh ông nữa, cứ đón chờ cơn thịnh nộ đến từ Tiêu Thiên Hàn đi!”
Thời hạn một phút đã tới, đường hiển thị nhịp tim trên thiết bị quả thật đã bắt đầu gợn sóng trở lại.
“Ha ha ha, tôi biết ngay mà, chàng trai trẻ này chắc chắn thể chữa bệnh cho cậu bé.”
Ông Vương vui sướng cười ha hả: “Chẳng biết là ai mới bảo Trung y chỉ được cái mã thôi nhỉ? Bây giờ Trung y lại cứu được người mà Tây y không thể cứu được, thế chẳng phải ý bảo Tây y còn chẳng bằng Trung y à.”
Vị bác sĩ đeo kính như ăn phải ruồi, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Sao... Sao có thể chứ? Không thể nào! Đây không phải sự thật, nhất định là có sai lầm gì đó.”
Anh ta xông tới nhìn tiếng hô hấp đang dần trở lại cùng nhịp tim đập nhẹ nhàng, cả người bất lực ngồi bệt xuống đất.
“Không, không phải sự thật. Chỉ là đâm vài châm thôi, sao có thể giải độc được, là yêu thuật, chắc chắn cậu ta đã dùng yêu thuật gì đó!”
Tiêu Thiên Hàn thấy dáng vẻ này của vị bác sĩ đeo kính thì quát lạnh một tiếng: “Cút!!”
Vị bác sĩ đeo kính run người, không dám ở lại thêm mà sợ hãi bỏ chạy.
Tiêu Thiên Hàn nhìn về phía Tiểu Phương, nhịp tim của cậu bé đã khôi phục, cả người chảy ra mồ hôi màu đen.
Hô hấp của Tiểu Phương cũng dần bình ổn, bờ môi tím tái nay đã trở lại bình thường.
Tiêu Thiên Hàn thở phào nhẹ nhõm, dẫu cho kiến thức có rộng rãi cách mấy thì lúc này ông ta cũng không khỏi hít sâu một hơi: “Đã chữa xong... Thật rồi à?”
Tiêu Thiên Hàn vốn chỉ muốn tìm cách chữa ngựa chết thành ngựa sống, cho dù Lâm Hiên có thể chữa hết bệnh hay không thì ông ta cũng muốn thử một lần, bởi biết đâu lại có kỳ tích xảy ra.
Và hiện tại, quả thật kỳ tích đã xảy ra!
“Nửa tiếng sau hãy rút hết kim châm ra, nghỉ ngơi thêm một tuần là sẽ khỏe hẳn.” Lâm Hiên thản nhiên nói.
Tiêu Thiên Hàn thở dài một hơi, sau đó tiến tới cung kính cúi người chín mươi độ trước Lâm Hiên.
“Người anh em, rất cảm ơn cậu đã cứu con trai tôi. Trong tấm thẻ này có mười triệu, xin cậu hãy nhận lấy! Hôm nay Tiêu Thiên Hàn tôi còn nợ cậu một ân tình lớn.”
“Sau này nếu người anh em có chuyện cần nhờ vả thì cứ nói, chỉ cần là chuyện Tiêu Thiên Hàn tôi có thể làm được thì tôi nhất định sẽ không từ chối.”
Lâm Hiên ngẩn ra, trước đây hắn làm nghề giao đồ ăn, một tháng nhiều lắm cũng chỉ kiếm được hơn mười nghìn tệ, không ngờ sau khi kế thừa khả năng y thuật từ kiếp trước, hắn chỉ tiện tay cứu người thôi cũng kiếm được mười triệu.
Điều quan trọng hơn cả là Tiêu Thiên Hàn còn nợ hắn một ân tình!
“Thế cảm ơn nhé.”
Lâm Hiên không hề khách sáo, nhận lấy tấm chi phiếu xong thì cười nói với ông Vương: “Trong số này có một triệu là của ông đấy, dù sao tôi cũng dùng kim châm của ông để cứu người mà.”
Ông Vương nghe vậy thì vội xua tay: “Chàng trai trẻ khách sáo quá rồi, có thể được xem quá trình châm kim cứu người của cậu đã là niềm vinh hạnh của lão già tôi rồi.”
Thân là một lão già đam mê Trung y, có thể chứng kiến Quỷ Môn Thần Châm một lần trong đời thật đã là vinh hạnh của ông ấy.
“Nếu như chàng trai trẻ vẫn nhất quyết muốn cảm ơn thì xin cậu hãy thu nhận tôi làm học trò. Lão già tôi say mê y thuật, mong cậu sẽ đồng ý.”
Danh Sách Chương: