Vừa vào nhà, Tôn Vân Chu đã kéo Mạnh Đình Xuyên vào phòng làm việc. Thật ra anh ta không có gì để nói, những gì cần giải thích cũng đã giải thích hết rồi nên luật sư Mạnh chỉ đến đây lấy hồ sơ.
Mấy trang hồ sơ không quá dài cũng không quá ngắn, Mạnh Đình Xuyên xem với tốc độ vừa phải rồi bắt đầu giễu cợt: “Ông nên cảm thấy may vì ông lấy được bằng tốt nghiệp.”
Tôn Vân Chu xấu hổ ho khan hai tiếng: “Tôi học luật chứ có học tài chính đâu. Tôi đọc không thấy vấn đề thì có tội tình gì…”
Vừa nói, giọng anh ta càng yếu ớt: “Ai mà ngờ bọn họ nhiều thủ tục vậy chứ, có vẻ như vậy mới là bình thường. Với cả tôi cũng mới về nước nên bọn họ khách sáo với tôi hơn nhiều.”
“Nếu trả tiền mua dịch vụ khiến ông cảm thấy tốt hơn thì ông cứ nghĩ vậy đi.”
Tôn Vân Chu cạn lời: “Có theo được không?”
“Có thể thắng kiện.”
Tôn Vân Chu lập tức nở nụ cười: “Có thể thắng kiện là được.”
Đối với thế hệ giàu có đời thứ hai như anh Tôn thì tiền bạc không thành vấn đề, tiêu tiền thì cứ tiêu. Quan trọng hơn cả là anh ta phải chứng tỏ bản thân ở những phương diện khác.
Nghe luật sư Mạnh nói như vậy, Tôn Vân Chu thả lỏng và dựa vào trên ghế chơi game: “Này, luật sư tài ba, ông quen anh đẹp trai kia hả?”
Mạnh Đình Xuyên không ngẩng đầu, nói: “Bạn xem mắt.”
“Ông xem khụ khụ…” Tôn Vân Chu không hề chuẩn bị tâm lí khi nghe lời này. Anh ta ho khan một hồi lâu mới thở ra một hơi: “Xem mắt?”
Khi anh Tôn đang ho sặc sụa trên ghế, luật sư Mạnh quay lưng với anh ta, mắt vẫn dán vào tài liệu: “Tôi không được đi xem mắt à?”
Tôn Vân Chu cười tủm tỉm: “Chắc ông thích người ta lắm.”
Luật sư Mạnh cuối cùng cũng nhìn anh Tôn, hỏi: “Sao ông nói vậy?”
“Rõ như ban ngày còn gì? Trông ông bất mãn vô cùng lúc giám đốc Ngô lấy dép cho cậu ấy. Ông không thích người ta mà ông để ý vậy à?”
Mạnh Đình Xuyên không đáp, Tôn Vân Chu tiếp tục tía lia: “Người ta có thích ông không? Sao hai người nhìn như không quen biết vậy?”
“Không phải chuyện của ông.” Luật sư Mạnh lại nhìn sang chỗ khác.
Tôn Vân Chu lại cười: “Luật sư tài ba, tôi giúp ông một chuyện, ông bớt chút chút cho tôi nhé?”
“Không cần.”
“Đừng như vậy, nghe tôi nói đã.” Tôn Vân Chu cười híp mắt nói: “Tôi bán căn nhà này để lấy tiền cho ông đó. Ông bớt chút chút thì tôi cũng bớt chút chút luôn.”
“Bọn tôi chưa đến giai đoạn tài sản chung.”
Tôn Vân Chu ngẩn ra: “Ông thật sự thích cậu ta hả?”
Mạnh Đình Xuyên liếc anh Tôn một cái, đáp: “Tôi còn tưởng ông lớn lên ở nước ngoài thì sẽ biết giới hạn ở đâu.”
*
Trần Ngộ xưa nay chưa từng thấy chủ nhà có mặt khi anh đi xem nhà, mà cho dù có thì bọn họ cũng chỉ dẫn cậu đi một vòng và nói vài câu.
Lần này chủ nhà không ra ngoài, cũng không dẫn anh đi xem nhà nên có hơi bất tiện. Anh chỉ được nhìn lướt qua các phòng và nhìn kĩ các khu vực bên ngoài chứ chưa thấy phòng ngủ chính và phòng làm việc.
Tuy nhiên, anh có thể thấy ngôi nhà được thiết kế rất tỉ mỉ, quy hoạch không gian hợp lý và thiết kế nội thất đẹp.
Ngoài ra, thông với lối thoát hiểm là lối vào khu vườn ở góc hướng Tây Bắc của căn nhà.
Trong khu vườn nhỏ có mấy chậu cây xanh đang héo úa, trong hộp trồng cây dài có mấy chậu rau khô khốc. Thấy Trần Ngộ nhìn chăm chú, giám đốc Ngô cười và nói: “Trồng ít rau trong vườn này cũng ổn áp đấy, mấy cây phát triển nhanh như hành, tỏi, hẹ, v.v.”
Trần Ngộ chưa từng biết mình muốn mua căn nhà thế nào, nhưng nghe giám đốc Ngô nói vậy, anh bỗng cảm thấy căn nhà có khu vườn nhỏ để trồng hoa và rau rất tuyệt vời.
Hai bên khu vườn đều có cửa sổ, tuy không có điều hòa nhưng ở đây lạnh hơn trong nhà rất nhiều, bọn họ đứng một lát rồi trở lại phòng khách. Không có vách ngăn giữa phòng khách và bếp, tủ lạnh được đặt ở khu vực ăn uống, còn bếp được thiết kế theo kiểu điển hình của phương Tây.
Giám đốc Ngô là người thực tế, ông thẳng thắn nói kiểu trang trí này không phù hợp với những người tự nấu ăn.
“Đồ ăn Trung Quốc dầu với khói lắm, anh nên làm thêm vách ngăn. Bắt đầu từ đây…” Ông chỉ vào giữa đảo bếp rồi nói tiếp: “Sử dụng cửa kính hoặc cửa trượt làm vách ngăn, thêm một quầy mini bar bên ngoài nữa. Anh mở quán cà phê thì đặt máy pha cà phê ở đây cũng được.”
Bản thân Trần Ngộ không thường xuyên pha cà phê, cũng không định trang bị máy pha cà phê ở nhà. Anh đã uống quá đủ cà phê từ khi nghiên cứu thực đơn cho quán. Rồi anh nghĩ đến Mạnh Đình Xuyên, lại nghĩ đến chuyện Mạnh Đình Xuyên mang dép cho anh khi nãy.
Luật sư Mạnh có uống cà phê ở nhà không? Anh sẽ pha hay sử dụng cà phê hoà tan?
Anh liếc nhìn căn phòng Mạnh Đình Xuyên và Tôn Vân Chu vừa bước vào. Giám đốc Ngô nói nhỏ: “Tôi không nói anh cũng biết bán nhà khu Cảnh Hồ dễ lắm. Anh Tôn đang cần bán gấp nên giá thấp hơn giá thị trường, lại không tốn tiền trang trí, nếu thích thì anh phải nhanh tay lên.”
Giá cả đúng là hơi cao so với túi tiền của Trần Ngộ nhưng không đến mức không kham nổi. Anh gật đầu: “Tôi sẽ cân nhắc.”
Bọn họ nói đến đây thì cánh cửa phòng làm việc mở ra.
Tôn Vân Chu bước ra hỏi giám đốc Ngô: “Ông Ngô à, tôi mới nhớ ra là tôi chưa đăng kí chỗ đậu xe. Anh ra chụp giúp tôi tấm hình nhé?”
“Không được…” Giám đốc Ngô ngập ngừng nhìn Trần Ngộ, khách hàng của ông vẫn còn ở đây.
Tôn Vân Chu nói: “Trai đẹp cứ ở đây xem, không cần ngại. Vào xem kĩ phòng ngủ luôn đi, tôi chỉ dọn nệm với nước hoa đi thôi.”
“Để luật sư Mạnh dẫn cậu đi. Cậu ta tới đây mấy lần rồi.” Anh Tôn quay đầu nháy mắt với Mạnh Đình Xuyên sau đó kéo giám đốc Ngô đi. Mặc dù luật sư Mạnh không cần nhưng Tôn Vân Chu với tư cách là bạn học cũng phải giúp đỡ ít nhiều.
Hiện tại chỉ có Trần Ngộ và Mạnh Đình Xuyên ở trong nhà. Mạnh Đình Xuyên hình như cũng không phản đối quyết định này, anh đứng chờ Trần Ngộ ở cửa phòng làm việc. Trần Ngộ chần chờ hai giây mới đi qua.
Phòng làm việc trông nhỏ hơn so với bề ngoài. Tuy gọi là phòng làm việc nhưng sách không có bao nhiêu, máy tính là loại chuyên dụng để chơi game với đủ các thiết bị khác nhau.
Trần Ngộ vốn tưởng rằng bạn bè của Mạnh Đình Xuyên đều là những người tài hoa trong xã hội với giá sách chất đầy tài liệu chuyên ngành, không ngờ lại là như vậy.
Bên cạnh phòng làm việc là phòng ngủ mà Tôn Vân Chu nhấn mạnh rằng Trần Ngộ phải xem kĩ. Phòng ngủ chính lớn hơn so với suy nghĩ của Trần Ngộ rất nhiều, hẳn là cắt bớt không gian phòng làm việc và tận dụng vào đây.
Bên trái cánh cửa là phòng chứa quần áo, chiếc tủ được ‘trưng dụng’ làm vách ngăn thì chứa đầy nước hoa. Phòng tắm cũng rất rộng, ngoài nội thất phòng tắm thông thường ra còn có một bồn tắm tròn khổng lồ. Bên cạnh bồn tắm là một cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, rèm kéo kín. Mạnh Đình Xuyên đi đến bên cửa sổ, hỏi anh: “Cậu muốn mở ra xem thử không?”
Trần Ngộ theo bản năng mở rèm cửa chống nước ra. Ánh nắng chiếu vào, Mạnh Đình Xuyên quay người nói: “Từ hướng này có thể nhìn thấy Cảnh Hồ, view khá đẹp.”
Trần Ngộ đột nhiên có ảo giác mình đang cùng luật sư Mạnh xem nhà, vô thức nói một câu chẳng liên quan: “Không gian bếp mở.”
Mạnh Đình Xuyên hỏi: “Cậu thường nấu ăn sao?”
Trần Ngộ lắc đầu: “Không có cơ hội nấu.”
Ngôi nhà anh thuê trước đây không có bếp, và giờ anh sống trong quán cà phê chỉ có lò vi sóng.
Trần Ngộ thật sự muốn thử đi chợ mua rau, nấu cơm, rửa chén sau bữa ăn, thỉnh thoảng dọn dẹp nhà cửa. Nghe thì có vẻ nhiều việc và phiền phức nhưng đó lại là một phần trong cuộc sống gia đình anh mong đợi.
“Không có cơ hội vậy là muốn thử nhỉ?”
Trần Ngộ không trả lời ngay câu hỏi vô cùng đơn giản này. Không biết Mạnh Đình Xuyên chỉ đang tán gẫu hay anh ta có ý gì khác.
Anh do dự một hồi thì Tôn Vân Chu gọi điện thoại nói muốn ra ngoài một lát: “Xem xong cứ khoá cửa là được.”
Giám đốc Ngô nhắn tin hỏi Trần Ngộ xem tình hình thế nào, có cần ông lên nữa không. Trần Ngộ nói đã xem xong rồi đi xuống lầu với Mạnh Đình Xuyên.
Trần Ngộ còn đang suy nghĩ về những lời Mạnh Đình Xuyên nói và nghĩ về việc Mạnh Đình Xuyên đưa giày cho anh. Có lẽ luật sư Mạnh tiện tay thôi nhưng Trần Ngộ vẫn không khỏi rung động.
Thực ra kể từ ngày xem mắt, lý trí và tình cảm của Trần Ngộ cứ giằng co mãi, nguyên nhân sâu xa là bởi vì luật sư Mạnh thực sự rất đúng ‘gu’ anh.
Nếu đã như vậy thì anh nên tranh thủ lúc này để hỏi xem chuyện giữa bọn họ có thể thành hay không.
“Luật sư Mạnh…” Trần Ngộ sắp xếp lời nói: “Anh vừa nói…”
Thang máy lúc này tối om và đột ngột dừng lại, sau đó có chút rung lắc nhẹ. Mạnh Đình Xuyên vội nhấn phím tầng còn lại, đồng thời kéo Trần Ngộ đứng dựa vào tường.
Thế nhưng đèn thang máy đã nhanh chóng trở lại. Thang đưa bọn họ đến tầng gần nhất, sau đó dừng hẳn.
Có vẻ như chỉ là một trục trặc nhỏ.
Trần Ngộ thở dốc, tim đập nhanh, sắc mặt tái nhợt. Từ lúc đèn tắt, anh không dám cử động, còn đứng không vững lúc bị Mạnh Định Xuyên kéo dựa vào tường.
Bây giờ thang máy đã dừng lại, luật sư Mạnh cũng phải đưa anh ra.
“Trông cậu không được khỏe.”
“Tôi chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy.”
Những lời này cho thấy anh đang sợ hãi. Anh nói rất chậm, trong mắt vẫn có chút hoảng sợ. Mạnh Đình Xuyên vốn định hỏi anh vừa rồi muốn nói gì, nhưng bây giờ lại nhẹ nhàng nói: “Không sao.”
Trần Ngộ lơ đãng trả lời.
Hai người cùng nhau đi đến lầu một. Giám đốc Ngô đợi một lúc, phải lên lầu tìm mới thấy được Trần Ngộ sắc mặt không tốt lắm, vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
Mạnh Đình Xuyên đáp: “Thang máy bị trục trặc.”
“Hả?” Giám đốc Ngô cũng giật mình và hỏi một câu hơi thừa: “Không sao chứ?”
Trần Ngộ lắc đầu, Mạnh Đình Xuyên hỏi anh: “Giờ tôi về công ty luật, cậu đi chung không?”
Công ty luật và quán cà phê cách nhau một tầng lầu, đi cùng với Mạnh Đình Xuyên tiện đường hơn đi cùng giám đốc Ngô nên Trần Ngộ về với luật sư Mạnh. Lúc đầu bọn họ không nói chuyện, Mạnh Đình Xuyên lái xe, Trần Ngộ lặng lẽ nhìn về phía trước. Khi đến toà nhà Lão Ngân, Mạnh Đình Xuyên hỏi: “Cậu sợ bóng tối à?”
Trần Ngộ thản nhiên đáp, sự thẳng thắn của anh khác hẳn với những người đàn ông ở độ tuổi này – những người không dễ dàng tiết lộ điểm yếu. Sau đó, anh nói tiếp lời mình chưa nói xong trong thang máy: “Luật sư Mạnh ơi, anh hỏi như vậy để tìm hiểu tôi à?”
“Vậy cậu có muốn để tôi tìm hiểu không?”
Những lời này thực sự có ý tứ.
Trần Ngộ nghĩ nếu Mạnh Đình Xuyên hỏi anh có muốn phát triển mối quan hệ này hơn nữa không thì anh sẽ rất sẵn lòng. Nhưng luật sư Mạnh hỏi anh có muốn để người ta tìm hiểu không…
Nếu chỉ là yêu đương thì tất nhiên là đồng ý, nhưng Trần Ngộ sợ nếu anh gật đầu thì luật sư Mạnh sẽ hỏi tại sao anh sợ bóng tối.
Trần Ngộ chỉ có thể trả lời: “Tôi không biết.”
Không biết nghĩa là không muốn.
Anh không muốn xé toạc quá khứ không mấy tốt đẹp của bản thân cho người khác xem.
Có lẽ vì khoảnh khắc hoảng sợ trong thang máy nên tối Trần Ngộ ngủ không ngon. Anh mơ thấy những ngày còn ở trường cấp ba, không gian nhỏ như vậy mà có thể mở ra bóng tối vô tận.
Trong tăm tối và lặng yên, con người ta rất dễ sinh ra ảo giác.
Bóng tối bao la, thời gian trôi qua rất chậm, chậm đến mức anh tưởng như đã qua cả một ngày, đến khi bước ra rồi anh mới biết chỉ mới sáu tiếng đồng hồ trôi qua.
Trần Ngộ trước giờ không sợ bóng tối, thực ra khi bị đuổi học anh cũng không sợ bóng tối. Anh càng sợ đánh mất chính mình, anh không muốn trở thành một con rối vô tri.
Sau khi thoát ra, anh không muốn đối mặt với bóng tối nữa. Anh mất đến cả một năm để có thể ngủ tắt đèn.
Ngôi nhà anh thuê trước đây và quán cà phê hiện tại có một điểm chung: Không quá yên tĩnh vào ban đêm.
Luật sư Mạnh là người đàng hoàng, anh sẽ không hỏi tới cùng những chuyện tiêu cực này. Ngày đó Trần Ngộ nói không biết, anh ta cũng không hỏi lại. Đưa Trần Ngộ đến quán cà phê, anh còn nói hẹn gặp lại.
Hẹn gặp lại rồi chào buổi sáng, Trần Ngộ cũng cười và chào anh.
Lướt qua nhau, Trần Ngộ thầm nghĩ, anh và luật sư Mạnh chắc là như vậy rồi.
Cứ như vậy đi, tìm một tòa nhà không có thang máy ở một khu chung cư cũ ồn ào. Nhà cũ cũng không sao, anh có thể trang trí, nuôi một con mèo, trồng một ít rau trên ban công và sống một mình.
Danh Sách Chương: