• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thì ra là đối phương nhìn thấy mình bình phục lại nên đoán rằng có lẽ sư tôn đã để lại bảo vật gì đó.

“Nói vậy là chỉ cần ta giao bảo vật ta thì ngươi sẽ trở về bên cạnh ta, đúng không?” Phương Thần lạnh nhạt nói.

“Đúng vậy.”

Tô Uyển Nhi gật đầu lia lịa: “Phương Thần, chỉ cần ngươi giao bảo vật của sư tôn ra, ta hứa sẽ trở về bên cạnh ngươi. Ta hứa! Lần sau ta sẽ không vứt bỏ ngươi nữa.”

Phương Thần lại mỉm cười, nhưng sau đó ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo như băng: “Nếu ta nói không thì sao?”

Tô Uyển Nhi lập tức nói: “Bảo vật của sư tôn cũng có phần của ta. Ta cũng là đệ tử của sư tôn. Sư nương, đúng không?”

Có điều vẻ mặt của Thu Mai tràn đầy thất vọng, bà ấy quay đầu đi chỗ khác không trả lời câu hỏi của Tô Uyển Nhi.

Phương Thần cười khẩy: “Tô Uyển Nhỉ, là ngươi ngu ngốc hay do ta ngốc nghếch vậy? Năm đó mặc dù sư tôn nhận ngươi, nhưng chưa bao giờ nhận ngươi nhập môn, ngươi không

được coi là đệ tử của sư tôn ”

“Trước đây là còn có chút oán trách vì sao sư tôn lại không nhận ngươi, hiện giờ nhìn lại có vẻ như sư tôn có con mắt tinh tường, đã thấy rõ bộ mặt thật của ngươi từ lâu.”

Vẻ mặt đáng thương của Tô Uyển Nhỉ lập tức biến mất.

Nàng ta biết rằng mánh khóe trước đây hiện giờ không còn bất cứ tác dụng gì với Phương Thần nữa.

Vì vậy nàng ta quyết định không tiếp tục giả vờ giả vịt nữa, mà chỉ vào Phương Thần rồi mắng chửi: “Phương Thần! Ngươi cho rằng khôi phục thực lực thì có thể làm gì sao? Trong mắt ta ngươi vẫn là một kẻ vô dụng, còn chẳng bằng con chó. Hôm nay ta nói cho ngươi biết, ngươi nhất định phải giao bảo vật của sư tôn ra. Nếu không chuyện này không xong với ta đâu”

Phương Thần lạnh lùng nhìn nàng ta: “Sao nào? Chẳng lẽ ngươi còn muốn ra tay à? Muốn giết ta sao?”

Đương nhiên Tô Uyển Nhi không dám, mộ của Thiên Dương Tử là vùng hoang vu, giết Phương Thần thì cũng không có gì. Tuy nhiên, Vũ Thành mà điều tra thì sẽ gây ra rắc rối rất lớn cho nàng ta.

Nhưng sau đó nàng ta cười khẩy liếc nhìn Thu Mai và nói: “Phương Thần, ta không làm gì được ngươi nhưng lão yêu bà chỉ là một người phàm thôi, dư sức giết bà ta, thậm chí ta còn có thể bán bà ta cho những tán tu, người như bà ta rất được hoan nghênh đây.”

Bốp!

Tuy nhiên, nàng ta vừa dứt lời. Phương Thần liền tát cho nàng ta một bạt tai.


Mặc dù Tô Uyển Nhì đã đề phòng từ lâu nhưng vẫn không kịp phản ứng, bị một cái tát đánh bay ra ngoài.

“Sỉ nhục sư nương của ta, Tô Uyển Nhi, ngươi đáng chết?” Phương Thần lạnh lùng nói, giây phút này hắn thật sự muốn giết người.

“Á! Đau quá.”

Tô Uyển Nhi la hét thảm thiết, cái tát của Phương Thần rất mạnh, bờ má của nàng ta lập tức sưng lên, tím bầm.

Nàng ta hung ác nhìn chằm chằm vào Phương Thần, tức giận gào lên: “Đi vào đánh tàn phế hắn cho ta.”

Cánh cửa lớn lập tức bị đá ra. Mười vị cường giả Tụ Lỉnh Cảnh tầng thứ tám cầm pháp bảo xông vào.

Xem ra Tô Uyển Nhi không chỉ chuẩn bị một bước, mà còn chuẩn bị đường rút xé rách mặt nhau.

Nhìn thấy cảnh này, Phương Thần thầm cười khẩy trong lòng.

/zVừa hay có thể dùng các ngươi để thử Hồn Thiên Ma Nhãn.”

Vừa dứt lời, ánh mắt của Phương Thần trở nên đỏ rực.

Giây phút đó, hành động xông vào sân của mười người đó trở nên chậm chạp, hơn nữa còn có thể nhìn ra bước tiếp theo sẽ dừng ở đâu.

Phương Thần sải bước xông lên, không hề sợ hãi khi đối diện với sự vây đánh của mười ngườỉ.

Chỉ thấy ngón tay hắn biến thành kiếm chỉ, phối hợp với tốc độ thân xác dũng mãnh, một khi chỉ tay thì đối phương hoàn toàn không thể phản ứng lại, trực tiếp bị đâm thủng bả vai.

Những người khác tấn công từ góc chết của Phương Thần, nhưng Phương Thần cứ nhẹ nhàng tránh được như có mắt đằng sau.

Đồng thời, nhân cơ hội lực cũ đã đi nhưng lực mới chưa tới, hắn dùng một ngón tay đâm thủng bả vai đối phương.

Chỉ trong mười hơi thở ngắn ngủi, mười người lập tức nằm trong sân không ngừng kêu gào, bả vai dều bị Phương Thần phế, không tu dưỡng nửa nám thì đừng mong hồi phục lại.

“Sao có thể như vậy được?”


Tô Uyển Nhi nhìn cảnh này với sắc mặt tái nhợt, nàng ta không thể nào ngờ được rằng mấy ngày trước Phương Thần vẫn còn là đồ bỏ đỉ, vậy mà lại có thể đối phó với mười vị cường giả Tụ Lỉnh tầng thứ tám cùng một lúc.

Phương Thần lạnh lùng nhìn Tô Uyển Nhi.

Bị đôi mắt đỏ rực của Phương Thần nhìn chằm chằm, nàng ta cảm thấy mình như bị cuồng ma giết người nhìn chằm chằm, sợ hãi đến mức run lên không ngừng.

Tuy nhiên, Phương Thần không tiếp tục ra tay, đôi mặt đỏ rực dần dần tiêu tan đỉ.

“Cút ra khỏi đây, nếu còn đến nữa thì sẽ không được rời đi dễ dàng như thế này đâu” Hắn lạnh lùng nói.

Không phải hắn không muốn giết mà là không thể giết.

Tương tự, hắn cũng không muốn gây thêm rắc rối cho bản thân vì giết Tô Uyển Nhi.

Tô Uyển Nhi đâu dám tiếp tục nán lại đây

nữa, nàng ta chật vật chạy đi.

Những người nằm trên mặt đất cũng vậy, chạy khỏi phủ đệ với tình trạng đầy thương tích.

Nhưng cứ trở về như vậy Tô Uyển Nhi lại cảm thấy không cam tâm.

Lúc bước qua cửa lớn, nàng ta oán hận nhìn chằm chằm vào Phương Thần và nói: “Phương Thần! Ta biết ngươi chắc chắn sẽ tham gia khảo hạch của Thất Phong trở lại nội môn. Ta ở đây đảm bảo rằng dù ngươi có cố gắng thế nào đỉ chăng nữa thì cũng không thể thông qua khảo hạch. Cả đời này cũng không thể trở về nội môn.”

Nàng ta đắc ý mỉm cười rời đỉ.

Vẻ mặt của Phương Thần vẫn thản nhiên như trước: “Vậy thì phải xem các ngươi có thể một tay che trời ở Thiên Vũ Thần Thần Tông, hay là Phương Thần ta dẫm lên mặt của các ngươi trở về Phong thứ bảy.”

Ngay khi Tô Uyển Nhi vừa rời đi, một bóng dáng lại xuất hiện trước cửa.

Người đến là Mộng Dao.


Mộng Dao nhìn về hướng Tô Uyển Nhỉ rời đỉ, nghi hoặc hỏi: “Cái người có vết bớt trên mặt là ai vậy? Trông hơi quen, hình như là đạo lữ

trước đây của ngươi thì phải”

Phương Thần ngấn người: “Các ngươi từng gặp nhau à?”

Mộng Dao lắc đầu và nở nụ cười quyến rũ: “Từng điều tra một chút, nàng ta đến đây không phải cầu xỉn ngươi nối lại tình xưa chứ?”

Sau đó, nàng ấy nhìn chằm chằm vào Phương Thần và hỏi: “Ngươi đồng ý rồi à?”

Phương Thần lắc đầu: “Không phải, nàng ta trở về là muốn lừa ta nhưng ta đã không còn giống lúc trước, càng không tin tưởng nàng ta nữa”

“Mộng tiểu thư sao đột nhiên lại đến đây?” Phương Thần nghi hoặc hỏi.

Khuôn mặt của Mộng Dao hơi ửng đỏ, quyến rũ mê người nói: “Gần đây lại hơi không được thoải mái và khó chịu nên đến đây tìm ngươi”

Vừa dứt lời, nàng ấy không quên liếc mắt đưa tình với Phương Thần, vô cùng quyến rũ.

Phương Thần bừng tỉnh, xem ra thân thể túng dục lại bùng nổ nên mới tìm hắn để chữa trị.

“Đi thòi, đi đến chỗ của ta, chữa riêng cho ta.” Lời của nàng ấy vẫn luôn tràn đầy cám dỗ.

Tuy nhiên, Phương Thần lại do dự: “Nhưng mà sư nương của ta.”

Hắn sợ Tô Uyển Nhỉ sẽ dẫn người đến gây rắc rối cho sư nương của mình.

Nhìn thấy sự lo lắng của Phương Thần, Mộng Dao cười nói: “Chuyện này đơn giản”

Nàng ấy vỗ tay, hai vị nữ tử lập tức xuất hiện.

“Điện hạ” Hai người họ cung kính nói.

Phương Thần giật mình, hai người họ có tốc độ rất nhanh, hắn lại không kịp phản ứng.

Mộng Dao nói: “Các ngươi hãy bảo vệ tiền bối bên trong cẩn thận, không được để xảy ra bất cứ sai sót gì”

‘Vâng.” Hai người họ cung kính hành lễ, sau đó thân hình lập tức biến mất trong nháy mắt.

“Đi thôi, hai người họ đều là cường giả Hậu Thiên Cảnh, có họ ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì đâu” Mộng Dao cười đầy quyến rũ.


Phương Thần cũng thấy yên tâm, gật đầu nói: “Được, ta đi nói vớỉ sư nương một tiếng, chờ ta một lát.”

Sau đó, Phương Thần nói chuyện mình

muốn đi chữa trị cho Mộng Dao với Thu Mai.

Thu Mai tò mò nhìn Phương Thần, còn Mộng Dao thì mỉm cười hành lễ.

Thấy vậy Thu Mai cũng không nói gì nhiều. Sau khỉ dặn dò họ chú ý an toàn, bèn để Phương Thần và Mộng Dao rời đỉ.

Nhưng ngay khi hai người họ rời khỏi phủ đệ, Tô Uyển Nhi ở trong con hẻm nhỏ lại xuất hiện lần nữa, nhìn Phương Thần và Mộng Dao rời đi với ánh mắt thù hận.

“Sao đồ vô dụng này lại có thề quen biết nữ nhân xinh đẹp kia chú?”

Đôi mắt của Tô Uyển Nhi tràn đầy sự ghen tị, lúc rời khỏi phủ đệ, nàng ta đã nhìn thấy Mộng Dao, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế đó khiến nàng ta vô cùng ghen tị.

Thấy người đó đi vào phủ đệ của Thu Mai, nàng ta bèn ở lại nhìn xem người phụ nữ đó đến đây làm gì.

Nhìn thấy nàng ấy và Phương Thần vui vẻ rời đi như vậy, trong lòng nàng ta càng ghen tỵ hơn.

Nàng ta không quen biết Mộng Dao, bởi vì hiện giờ thân phận của nàng ta vẫn là đệ tử ngoại môn, chỉ có thể thỉnh thoảng gặp Phong

thứ hai, đương nhiên không có tư cách gặp Mộng Dao.

“Hừ. Chắc chắn người phụ nữ đó cũng đang lợi dụng đồ bỏ đi Phương Thần. Chắc chắn là vậy.”

Nàng ta không tin rằng sau khi nàng ta rời đi, Phương Thần có thể tìm được mỹ nhân xinh đẹp hơn nàng ta gấp mâỳ lần.

Mộng Dao dẫn Phương Thần lên lỉnh thuyền, và đến phủ đệ Phong thứ hai của mình.

Sau khi xuống linh thuyền, nhìn linh khí nồng đậm hơn cả Vô Tự phong gấp mấy lần, Phương Thần ngẩn người.

Người có thể được ở trong phủ đệ như vậy ở Phong thứ hai, chắc chắn là có địa vị rất cao.

Nếu Phương Thần không đoán nhầm thì Mộng Dao rất có thể là đệ tử chân truyền của phong chủ Phong thứ hai,

Khỉ đi vào phủ đệ với Mộng Dao, nhưng khỉ nhìn thấy trong phủ còn có một đại mỹ nhân tuyệt thế, Phương Thần lại ngẩn người.

Bởi vì người đó là Lâm Tuyết Nghiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK