“Đại thiếu gia.”
“Ta sắp xa nhà một chuyến, chuẩn bị ngựa cùng lương khô.”
Quản thúc cung kính nói:” Ta lập tức đi chuẩn bị.”
Khương Thế Dung hướng nội viện đi đến, dọc theo đường đi, giao cho Quản thúc xưe lí một số việc, phụ trách bảo hộ hắn Thạch Tiều, luôn theo bên người hắn.
Sau khi xuyên qua khúc cầu cùng hành lang dài, khi đang đi qua mai viên, tiếng cười thanh thuý sang sảng truyền đến bên tai, làm cho hắn dừng bước.
“Chuyện gì lại náo nhiệt như vậy?”
Hắn nhìn hướng Mai viên, chỗ có nhất đại phiền lâm viện, thực kinh ngạc không hiểu vì sao chỗ đó trở nên náo nhiệt như vậy từ lúc nào. Trừ bỏ lễ mừng năm mới hằng năm, trong Khương phủ, đã rất nhiều năm không có chuyện gì náo nhiệt như vậy.
“Là nhị thiếu gia cùng tam thiếu gia bọn họ.” Quản thúc khom người nói.
“Nha?”
Việc này cũng khó trách, hắn hiểu được hai đệ đệ tuổi còn trẻ hiếu động, đại khái là theo một ít nha hoàn đang đùa đùa giỡn giỡn. Ngày thường, thương vụ của tửu phường chủ yếu từ hắn này đại ca nắm trong tay, chỉ giao cho hai đệ đệ một ít trướng vụ đơn giản, có lẽ hắn nên cho bọn hắn công tác nhiều một chút nữa , miễn làm cho bọn họ rất nhàn, cả ngày nếu không phải cưỡi ngựa săn bắn, chính là đậu cùng nha hoàn vui vẻ.
“Phu nhân đâu?” Hắn hỏi.
“Phu nhân cũng đang ở mai viên.”
Khương Thế Dung cước bộ tiếp tục đi lên phía trước sắp rời khỏi, nghe vậy đột nhiên đứng lại, quay đầu lại, ninh mi nhìn Quản thúc.
“Nàng ở mai viên? Ở cùng với bọn họ?”
Quản thúc cung kính nói:” Đúng vậy.”
Khương Thế Dung tựa hồ không thực tin tưởng đây là sự thực, hắn lập tức thay đổi phương hướng, hướng mai viên đi đến.
Cây mai đại thụ này tuy rằng đến mùa đông mới có thể nở hoa, nhưng nơi này cũng có rất nhiều loại hoa cỏ cây cối bốn mùa, toàn bộ lâm viên, đều là đất đai của Khương phủ.
Khương Thế Dung xuyên qua cổng vòm, nhìn thấy một đám người đang vui vẻ cười đùa, hai đệ đệ Thế Hoài cùng Thế Quảng, quả nhiên cũng ở trong đó.
“Tẩu tử (chị dâu), sao lại lâu như vậy a, có gì không tốt sao?”
“Đừng thúc giục nha! Không thấy ta đang ở chỗ này cố gắng tìm sao!”
Khương Thế Quảng đứng ở dưới tàng cây, dựa vào thân cây, lấy vạt áo làm thành một cái hứng chuẩn bị tiếp theo sẽ đợi người trên cây thả trái cây xuống, mà người còn lại là Khương Thế Hoài đang ngồi một mình trên mặt cỏ, vừa ăn trái cây, vừa một bên cùng Ngọc Điệp bên cạnh nói nói cười cười.
“Phu nhân, cẩn thận một chút nha!” Bình Nhi vẻ mặt lo lắng ngẩng đầu nhìn trên cây.
“Tỷ tỷ! Bên kia! Bên kia!” Hai cái tiểu quỷ, ở dưới hưng phấn vừa nói vừa nhảy nhót lung tung.
“Bên kia? Rốt cuộc là bên nào?”
“Chính là bên kia thôi! Có một quả hồng cực lớn a!”
Có tiếng của nàng đáp lại, nhưng hắn vẫn không hiểu nàng rốt cục là đang ở nơi nào?
Khương Thế Dung giật mình nhìn lại, hắn không nhìn lầm đi, nữ nhân đang trèo qua trèo lại trên cây kia, đúng là người mà hắn mới ạp làm thiếp, Đỗ Tử Vi.
Nàng cư nhiên trèo cây? Hơn nữa còn không phải là cây bình thường, đây chính là một cây đại thụ rất cao a.
Nhìn thân cây trần trụi kia, vừa thẳng lại vừa thô, nàng là như thế nào trèo lên được tới đó đi? Hắn không thể không tưởng tượng đến cảnh, thiếp của hắn giống như một con khỉ ôm nhánh cây, từ nhánh này nhảy sang nhánh khác, lần lượt đem tráicây hái được quăng xuống dưới.
“Trái cây tới rồi! Tiếp theo!”
“Không thành vấn đề!”
Một quả trái cây lại được quăng xuống, Khương Thế Quảng chuẩn xác tiếp được, nhìn trái cây.
“Hắc! Tẩu tử! Trái cây ngươi vừa hái quả thực rất được nha, vừa to lại vừa chín.” Hắn vừa nói vừa cắn.
“Uy! Ai nói trái đó là cho ngươi ăn, ta muốn cho Bình Nhi!”
Bình Nhi xua tay.” Ta không quan hệ, Thế Quảng thiếu gia ăn thì tốt rồi.”
Khương Thế Quảng cười nói:” Vẫn là Bình Nhi săn sóc, không bằng chúng ta cùng ăn trái cây này đi, ngươi nếm thử xem, rất ngon a.”
Được thiếu gia khen ngơi, Bình Nhủ toàn bộ mặt trở nên đỏ bừng. “Nô tỳ là nha hoàn, sao có thể cùng thiếu gia ăn chung được?”
“Có quan hệ gì,Bình Nhi ngươi mau ăn, nếu không nhanh ta đảm bảo hắn sẽ lợi dụng thời cơ ăn hết sạch đó.”
“Hắc, tẩu tử, ta có nhỏ mọn như vậy sao?”
“Ngươi là một đại nam nhân, rõ ràng biết trái cây kia còn chưa đủ ngươi tắc hàm răng, cìng ăn chung trái cây với ngươi, cuối cùng chỉ có thể ăn hột.”
Lời này vừa nói ra, mọi người toàn cười thành một đoàn. Khương Thế Dung lẳng lặng nhìn này một màn, cảm thấy kinh ngạc.
Khi nào thì nàng cùng hai cái đệ đệ như vậy thân thiết? Thực kinh ngạc nhìn nàng cùng bọn đệ đệ, như thế nói nói cười cười thực vui vẻ.
Hắn chưa từng gặp qua nàng hoạt bát vui vẻ như thế. Nàng không hề cố kỵ lớn tiếng cười, không có câu nệ, hoàn toàn thả lỏng, đây là hắn lần đầu thấy nàng hưng phấn một hồi như thế, nàng bây giờ giống như một đứa nhỏ, cười đến vô câu vô thúc, làm cho hắn nhìn thấy mê mẩn.
Cao thẳng thân ảnh chậm rãi hướng đại thụ đi đến, nguyên lai bọn họ đang mải cười đùa, vừa thấy đại thiếu gia đến, giật nảy mình.
Làm khi Bình Nhi và Ngọc Điệp phát hiện đại thiếu gia đang đứng ở sao người, hai ngươi đều bị doạ đến choáng váng, Khương Thế Hoài và Hương Thế Quảng vừa thấy đại ca đến, cũng kinh ngạc rất nhiều, nguyên bản thái ộ hi cười lập tức hoá thành nghiêm trang cẩn thận. Về ohần hai hài tử Tùng Tùng và Đậu đậu, nhìn thấy đại thiếu gia uy nghiêm, cũng co rúm lại, trốn sau Bình Nhi và Ngọc Điệp.
“Đại ca……”
Khương Thế Dung thân thủ, ý bảo an tâm một chút chớ kinh động nàng, sau đó ánh mắt hắn, thẳng tắp khóa trụ cái dã nha đầu đang ở phía trên kia .
Ban ngày, hắn ở tửu phường bận về việc.. thương vụ, bình thường qua bữa tối mới trở về, cũng không biếtđược, ban ngày nàng là đáng yêu như vậy, luôn cười to, cũng sẽ nghịch ngợm.
“A, thải đến! Thải đến!”
Tử Vi hưng phấn cầm trong tay quả trái cây cuối cùng, vui vẻ kêu to.” Trái này so với cái khác đều là hồng nhất, thật là xinh đẹp đâu!”
Hiện trường một trận yên lặng, không ai dám lên tiếng.
Tử Vi không nghe được thanh âm của bất luận kẻ, nghĩ rằng mọi người đang ơ dưới kia phân chia trái cây, không quan hệ, chờ bọn hắn nhìn thấy tría cây này trong tay nàng xong, khẳng định sẽ hội hô thật to.
Nàng lanh lợi trèo xuống, một tay cẩn thận cầm lấy trái cây; Quả này nàng sẽ giữ làm của riêng nàng, không uổng công nàng vất vả nửa ngày đi hái, quả thực thải tối màu mỡ .
Bởi vì đang cười trộm, cho nên nàng không chú ý tới người ở dưới tàng cây, đang đứng chờ nàng.
Khi nàng đã xuống đến một nhánh cây thấp nhất, một đôi tay rắn chắc thân đến, dễ dàng đem nàng bế xuống dưới.
“A, cám ơn ngươi, tam thiếu gia –” Nói một nửa nàng bỗng dưng dừng lại, trừng lớn mắt, chống lại một đôi ưng mâu rất quen thuốc.
Nàng không nhìn lầm, người đang ôm nàng, đúng là Khương Thế Dung.
“Phu, phu quân? Ngươi làm sao có thể ở trong này?”
“Phu, phu quân? Ngươi làm sao có thể ở trong này?”
Ông trời! Hắn ở trong này đã bao lâu? Đến đây lúc nào? Lúc này, hắn hẳn là phải ở tửu phường mới đúng nha!
Hắn nhìn gương mặt lem luốc, cùng với sợi tóc có chút hỗ độn, mười phần thật giống như dã nha đầu, so với bộ dáng quy củ ngày thường, giống như cách xa vạn dặm.
Hắn tinh tế đánh giá nàng từ trên xuống dưới, rồi làm bộ mặt nghiền ngẫm một chút, ngữ khí có vẻ ý vị thâm trường. “Ta cũng không biết, nguyên lại ngày thường nàng lại thường trèo cây như vậy?”
“Ách…… Này…… Đó là…… Bởi vì……”
Thực không xong, hắn có thể hay không tức giận? Tức giận nàng không giữ nề nếp? Tức giận nàng không biết thân phận là thiếp của hắn, đã làm mất mặt hắn?
Nếu sớm biết trước hắn sẽ trở về lúc này, nàng sẽ không trèo lên cây. Để cho hắn thấy bộ dạng chính mình thô lỗ như vậy, thực là đen đủi mà! (Minnamin: tỷ đâu có bik rằng ca thích bộ dạng thô lỗ này của tỷ a…)
Nàng nhanh chóng rời khỏi vòng tay đang ôm ấp của hắn, sửa sang lại dung nhan, gương mặt khẽ cúi xuống, cửa chỉ có lễ, sau khi áp chế bối rối tỏng lòng, mới cung kính nói. “Là vì hôm nay thời tiết đẹp như vậy, mới nhất thời tâm huyết trào dâng mà thôi.”
Nàng lại hồi phục lại bộ dáng câu nệ với hắn, giống như thường ngày vậy, cung kính mà có vẻ gò bó, chuyển biến này của nàng, làm cho hắn mi tâm ninh ra, bộ mặt không khỏi hờn giận.
Không thích!
Hắn không thích nàng câu nệ như vậy, hắn hy vọng nàng cũng có thể cười thật tự nhiên với hắn.
Vì sao nàng có thể ở trước mặt người khác tận tình thoải mái cười to, đối với hắn lại không được?
Hắn đột nhiên ghen tị với hai đệ đệ, rõ ràng nàng là người của hắn, nhưng hắn lại không có được nụ cười của nàng, nghĩ đến đây, tâm tình hắn trở nên thực buồn bực.
Tử Vi cẩn thận quan sát lời nói cùng sắc mặt hắn, nghĩ rằng nguy rồi! Hắn quả nhiên mất hứng.
Nói cũng đúng, một nữ nhân lại đi trèo cây, còn ra thể thống gì, nếu như bị người khác biết, sợ sẽ làm hắn không còn mặt mũi nào, khó trách hắn thật mất hứng. (Minnamin: haizz, tiếc là 2 anh chị hiểu sai ý nhau quá a.)
Càng nhìn thấy hắn gương mặt lãnh trầm. nàng lại càng cẩn thận câu nệ. (Minnamin: thế mới chết chứ…)
“Phu quân cả ngày bận về việc… thương vụ, nhất định là mệt mỏi đi, thiếp lập tức mang nước rửa mặt đến, hầu hạ ngươi nghỉ tạm trong chốc lát.” Nàng xoay người phân phó:” Bình Nhi, các ngươi đem bọn họ dẫn đi ngủ trưa trong chốc lát đi.”
“Vâng.” Bình Nhi cùng Ngọc Điệp hiểu ý, lập tức thức thời đem hai hài tử mang đi.
Hai cái bóng dáng đang lén lút chột dạ bên cạnh, cũng tính thần không biết quỷ không hay trốn mất.
“Nhị đệ, Tam đệ, các ngươi muốn đi thế nào?” Thanh âm lãnh trầm chất vấn, làm cho hai huynh đệ nguyên lai chuẩn bị trốn thân mình cứng lại, tất cả đều đứng bất động, da căng thẳng.
“A…… Đại ca, còn có cái gì phân phó?”
Đại ca ánh mắt uy nghiêm, trừng mắt lườm làm cho bọn họ lạnh đến tận mông. (Minnamin : cái này là của tác giả, không phải từ của ta nha.)
“Hai người các theo ta lại đây.” Khương Thế Dung bỏ lại mệnh lệnh phía sau, xoay người rời đi.
Khương Thế Hoài cùng Khương Thế Quảng hai huynh đệ nhịn không được liếc mắt một cái nhìn nhauu, biểu tình toàn bộ suy sụp xuống dưới, biết lần này thật là thảm thảm! Bọn họ không dám cãi lời đại ca, đành phải đi theo.
Nhìn bóng dáng Khương Thế Dung rời đi, Tử Vi cảm thấy một nỗi cô đơn không nói nên lời.
Phu quân không nói một tiếng liền bỏ lại nàng, xem ra lần này hắn thật sự mất hứng. Nàng một mình đứng lại đó, nhìn trái cây trong tay, có chút buồn bã, thầm nghĩ về sau, nàng đừng trèo cây vẫn là tốt hơn…
Nàng khổ sở nhìn trái cây trong tay, không chú ý tới bóng dáng anh tuấn đang rời bước đi kia, vừa đi mấy bước lại quay lại, hướng nàng bước đến.
Khi người hắn tới trước mặt nàng, nàng kinh nghi bất định, ngây ngốc nhìn Khương Thế Dung.
“Trái cay này, ta muốn.”
A?
Nàng còn không kịp phản ứng, trái cây trong tay đã bị hắn cướp đi, không nói hai lời, hắn lại rời khỏi, để lại nàng một mình đứng tại chỗ, ánh mắt ngây ngốc nhìn theo.
Hắn…… Cư nhiên đoạt trái cây của nàng?
***********
Hôm nay bữa tối vừa qua, hai huynh đệ Khương Thế Dung cùng Khương Thế Quảng vội vàng tìm đến chỗ Tử Vi, vừa thấy nàng, hai người lập tức phun mật vàng.
“Tẩu tử, ngươi có phải cùng đại ca cãi nhau hay không?”
“Ta?”
“Đúng vậy nha, bằng không đại ca vì sao không vui?”
“Hắn không vui sao?”
“Là chúng ta tới hỏi ngươi, như thế nào ngươi lại hỏi ngược lại chúng ta?”
Nàng lắc đầu.” Ta không biết.”
“Nếu các ngươi cãi nhau, phiền ngươi hãy nhanh nhanh an ủi đại ca.”
“Đúng vậy, bằng không hai chúng ta sẽ mau mệt chết.”
“Sao lại thế này? Các ngươi thoạt nhìn dường như đâu có giống sắp mau mệt chết.”
“Đã nhiều ngày nay đại ca không biết là như thế nào lại đem hai chúng ta bắt đến tửu phường làm việc, đã vậy còn giao cho chúng ta một đống chuyện lớn để giải quyết a.”
“Nhất định là các ngươi thường ngày làm việc không chuyên tâm, cho nên hắn mới có thể đối với các ngươi nghiêm khác như vậy a.”
“Trời đất chứng giám a, chúng ta tuy rằng bình thường thích vui chơi, nhưng đối với những công việc đại ca giao cho công tác, đều là tận tâm hết sức đi làm.”
Hai huynh đệ khóc không ra nước mắt, biêu tình một bộ thiên muốn tháp hạ.
“Cũng không biết đại ca gần đây là ăn nhầm cái gì vậy, thường xuyên nổi nóng, mỗi ngày đem chúng ta theo tập thể dục buổi sáng cho đến muộn.”
“Không chỉ có như thế, đại ca còn quy định từ giờ trở đi, nếu chúng ta phạm vào một chút sai lầm, liền phạt chúng ta ngủ ở tửu phường, không cho phép trở về phủ.”
Nhìn hai huynh đệ bọn họ bộ dáng thống khổ biểu tình, làm chọc cho nàng nở nụ cười.
“Hắc, ngươi còn có tâm tình vui sướng khi người khác gặp hoạ sao?”
Bọn họ càng nói, nàng lại cười đến càng vui vẻ, bất quá xem bọn hắn khó chịu năn nỉ, nàng cũng không nhẫn tâm, cuối cùng đáp ứng.
“Được rồi, ta sẽ giúp các ngươi khuyên nhủ hắn, nói hắn đừng với các ngươi quá nghiêm khắc.”
“Đa tạ.”
Tử Vi ở mặt ngoài mỉm cười, kỳ thật trong đáy lòng, cũng có một phần tâm sự, chính là không ở trước mặt hai huynh đệ bọn họ biểu hiện ra ngoài thôi.
Nàng cảm giác được, Khương Thế Dung ngày gần đây đều có chút lãnh đạm, bởi vì, hắn cũng chưa chạm vào nàng.
Hắn ghét nàng rồi sao?
Nàng không thể không để ý, nhưng càng là thương hắn, nàng càng thật cẩn thận, từ khi trở thành thiếp của hắn, nàng hy vọng chính mình cử chỉ thoả đáng, hợp với thân phận, dù sao hắn cũng là có uy tín danh dự nam nhân của hắn.
Nàng hiểu được, một ngày nào đó, hắn sẽ có khả năng nạp thêm thiếp mới vào, thay thế được vị trí ủa nàng, đến lúc đó nàng sẽ thất sủng.
Đay chính là số mệnh của nữ nhân, phụ thân của nàng cũng có một đống thiế, nàng còn có cả mẹ kế, cho nên từ khi còn rất nhỏ nàng đã biếtt, nữ nhân có thể dựa vào yêu thương ân sủng của nam nhân thời gian không có nhiều lắm.
Nàng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng ngày này tựa hồ như tới quá sớm, trong lòng nàng thật đau.
Nàng hiểu được, một ngày nào đó, hắn sẽ có khả năng nạp thêm thiếp mới vào, thay thế được vị trí ủa nàng, đến lúc đó nàng sẽ thất sủng.
Đay chính là số mệnh của nữ nhân, phụ thân của nàng cũng có một đống thiế, nàng còn có cả mẹ kế, cho nên từ khi còn rất nhỏ nàng đã biếtt, nữ nhân có thể dựa vào yêu thương ân sủng của nam nhân thời gian không có nhiều lắm.
Nàng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng ngày này tựa hồ như tới quá sớm, trong lòng nàng thật đau.
**********
Đứng ở ngoài thư phòng, thấy bên trong đèn đuốc còn sáng, đã nhiều ngày nay, hắn đều ở thư phòng cho đến tận khuya, cũng không cần nàng canh giữ ở một bên để hầu hạ, cho nên hắn đều là một mình tịch mịch đi vào giấc ngủ.
Nàng đẩy cửa ra, đem một ly trà tiến vào, lẳng lặng đặt ở trên bàn, không có làm phiền hắn, mà là đứng lặng một bên, chờ.
Hắn không mở miệng, nàng cũng không quấy rầy, thời gian liền cứ như vậy lẳng lặng trôi qua.
“Có việc gì?” Mãi đến khoảng nửa đêm, thanh âm trầm thấp vang lên, nhưng ánh mắt của hắn cũng không rời khỏi sôư sách trên bàn.
“Thiếp có một chuyện, muốn thỉnh giáo phu quân.”
“Nói.”
Nàng cẩn thận quan sát hắn, cảm thấy hắn đêm nay tâm tình tựa hồ có chút thoải mái hơn, liền mở miệng.
“Là chuyện có liên quan đến nhị thiếu gia cùng tam thiếu gia.”
Hắn vẫn như cũ không ngẩng đầu, chuyên chú xem sổ sách, hắn không tiếp tục hỏi, nàng đành phải kiên nhẫn chờ.
Là nàng cảm nhận sai sao? Vì sao nàng luôn lại cảm thấy không khí chung quanh đột nhiên trở nên trầm trọng. (Min nghĩ là vì mùi dấm chua đó…)
“Bọn họ làm sao vậy?” Ngữ khí của hắn rât bình thản, têựa như không có sức nặng, nhưng càng như vậy nàng lại càng ngửi được mùi không ổn. (Min:Ta đoán đúng mà, mùi dấm, J)
Nàng từ nhỏ đã học cách quan sát sắc mặt, cử chỉ của người xung quanh, bởi với nàng chỉ có như vậy cuộc sống mới có thể yên ổn, mặc dù hiện tại nàng không hiểu vân đề ở đâu mà ra, nhưng nàng hiểu đuợc vẫn là nên thay đổi tâm ý, quyết định đánh mất ý niệm trong đầu.
Lời này, vẫn là không nên hỏi thì tốt hơn.
“Không có gì, thiếp không quấy rầy ngài nữa, cáo lui.”
Nàng xoay người toan rời đi, nhưng ngay lập tức, bên hông bị cánh tây hữu lực vòng trụ, lại đem nàng kéo trở lại, hơi thở nóng rực ở bên tai nàng ngay cả thổi mạnh, mang theo tức giận.
“Nàng rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Nàng trái tim cả kinh, mắt nhìn hắn đang cố nén giận, nhỏ giọng trả lời:” Không có việc gì.”
Nếu đã mở miệng, hắn sẽ không cho phép nàng đem lời đê ở trong lòng nữa.
“Vì sao không nói!”
“Bởi vì ngươi đang tức giận.”
“Ta không có.”
“Ngươi có.”
Hắn trừng mắt nhìn nàng, lửa giận như bốc lên tận mi tâm, hắn cố gắng khắc chế không đúng tức giận nàng, nhưng hắn chính là không nhịn được. Hắn không thể không thừa nhận, hắn xác thực là đang tức giận, bởi vì nghe được nàng nhắc tới chuyện của hai đệ đệ.
Khuôn mặt ngăm đen uy nghiêm kia, cố gắn khôi phục lại bình tĩnh, nếp nhăn ở mi tâm cũng thoáng vuốt lên, ngữ khí chuyển thành ôn hoà.
“Ta không tức giận, nàng nói đi.”
Nàng trong lòng bán tín bán nghi, có chút không xác định, lúc này, nàng nhìn không ra Khương Thế Dung rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì?
Nhìn những đường cong nhu hoà trên mặt hắn, nàng bất chợt lại nghĩ đến vẻ mặt khẩn thiết cầu xin của hai vị thiếu gia, nàng lại do dự. nhưng trong lòng mới an tâm thêm một chút mà mở miệng.
“Kỳ thật cũng không có việc gì, chỉ là hai vị thiếu gia gần đây tựa hồ mệt chết đi, đại khái là vì thương thụ tại tửu phường quá nặng, công việc chồng chất bất quá sinh ra mệt mỏi, cho nên ta suy nghĩ, phu quân có thể đối với bọn họ không cần rất nghiêm khắc như vậy hay không, làm cho bọn họ phải mệt đến thở không ra hơi?”
“Là bọn hắn nhờ nàng nói giúp?”
“Không phải, là ta chính mình muốn nói, bởi vì ta lo lắng bọn họ.” (Min: tỷ chết do câu nói này, vào tai huynh trở nên mờ ám…) Vì sợ hắn giận chó đánh mèo lại hại hai huynh đệ Thế Hoài Thế Quảng càng thảm, nàng sửa miệng đem trách nhiệm đặt lên người chính mình.
Con ngươi đen lửa giận lại lập tức bốc lên nồng đậm, tưởng chừng không thể dập tắt được, hắn nhịn không được ghen ghét dữ dội.
Nàng có thể đối với người khác tươi cười, đối với người khác đùa giỡn, hiện tại, lại vì người khác tới cầu tình với hắn, nhưng đối với hắn lại chỉ thủy chung câu nệ có lễ, tựa như giữa hai người có một bức tường vô hình ngăn cách trong lúc đó vậy.
Nàng cho tới bây giờ cũng không có yêu cầu hắn cái gì, cũng không đối với hắn làm nũng, rõ ràng là thích hắn, lại chính là không chịu biểu hiện ra ngoài, chỉ có khi ban đêm hoan ái, hắn mới có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nàng, cảm nhận được nàng vì hắn mà lửa nóng.
Trong lòng bực mình làm hắn căm tức, nhưng hắn nói không nên lời, cũng biết nàng cảm thấy hoang mang.
Thực không hiểu nữ nhân này vì sao lại đối với hắn thật cẩn thận như vậy?
Hắn thực cũng không muốn mỗi lần đều chỉ còn cách đem nàng uống rượu đến khi quá chén, mới có thể thấy đựoc ánh mắt quan tâm yêu mến của nàng, nhìn thấy nàng dỡ xuống mặt mạ, nằm ở bên cạnh hắn, bày ra bộ dáng nhu tình như nước.
Nhưng, hắn nên làm như thế nào, mới có thể làm cho nàng dỡ xuống phòng bị với mình đây?
Nàng cẩn thận quan sát hắn, không rõ hắn vì sao không nói lời nào, vẻ mặt vì sao lại phức tạp như thế?
“Phu quân?” Nàng nhẹ nhàng gọi.
Hắn buông ra nàng, lạnh lùng mệnh lệnh:” Nếu không có việc gì khác, lui ra đi.”
Nàng còn muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng nhìn thấy bóng dáng lạnh như băng này, làm nàng cảm thấy hắn đột nhiên trở nên thật xa cách, xa đến nàng không thể nắm bắt được.
Rốt cục, nàng một chữ cũng nói không nên lời, hối hận chính mình không nên nói chuyện này với hắn.
“Thiếp thân cáo lui.” Nàng khom người vén áo thi lễ, bước ra trước cửa. Quay đầu nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng hít một tiếng, rồi đi ra khỏi phòng.