• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Alex Li nhìn Chúa Jesus trên thập tự giá ——

Ngài chết nhắm mắt lại, hơi nhíu mày, vẻ thống khổ trên mặt không rõ ràng lắm. Trên đầu ngài mang bụi gai, trên bàn tay và hai chân có dấu đinh bắt mắt, thân thể không mấy cường tráng bị mở lớn, đối mặt với tín đồ của ngài, mà trên lưng đeo tội của toàn nhân loại.

Alex muốn biết nơi đó có thể cũng có một phần tội của chính mình hay không.

Trạng thái xuất thần của anh cũng không duy trì lâu, rất nhanh liền cúi đầu một lần nữa, đem tầm mắt tập trung trên người những tín đồ phía trước giáo đường này, bây giờ là 9h tối thứ 7, bọn họ đang hết sức chuyên chú lắng nghe cha xứ Matthew Oliver tuyên dương lý luận cấm dục.

Cảnh thám tóc đen ngồi ở vị trí bên trái trong cùng của băng ghế thứ bảy, phía sau anh không còn ai khác. Từ chỗ này có thể nhìn thấy mặt bên của hơn phân nửa thành viên của hiệp hội "Những người kiên trinh", còn Billy White thì ngồi một băng ghế trong cùng bên phải, giám thị điểm mù của Alex.

Người đàn ông quay đầu lại nhìn phía sau tượng Đức Mẹ, quả nhiên như cha xứ nói, phía dưới bày đầy thánh giá màu trắng ngà, bên cạnh còn có một quyển sổ. Thành viên hôm nay tới nghe giảng đạo ước chừng có hơn 50 người, trong đó phần lớn là những người họ đã từng tới viếng thăm. Để tránh gây sự chú ý, Alex và Billy lựa chọn sau buổi giảng đạo mới tiến đến. Bởi vì trước đó từng thương lượng với cha xứ Oliver, hơn nữa các thành viên đa số giữ thái độ thân thiện với người mới tới, cho nên chỉ có hai ba người nhìn họ vài lần, cũng không nói gì.

Bề tôi của Chúa với khuôn mặt xinh đẹp đang đứng trên bục giảng lớn tiếng trách cứ tội ác của "Dâm dục", hai gò má trắng nõn của ngài phiếm ra màu đỏ ửng, đôi mắt tỏa sáng, nếu không như đang mắc chứng cuồng loạn như vậy, Alex sẽ nghĩ ngài là một ông cha đáng yêu. Nhưng dưới cái nhìn của các thành viên hiệp hội, sự điên cuồng yêu Chúa của cha xứ có khả năng càng gần với thiên sứ, hơn nữa còn là Michael cầm trường kiếm chiến đấu. (Tiêu: Michael là tổng lãnh thiên thần)

Alex từ trên mặt của các thành viên có thể cảm giác được, cảm xúc tôn giáo mạnh mẽ cuồng nhiệt chiếm cứ tâm hồn bọn họ, rất nhiều người đang vô cùng chuyên chú lắng nghe cha xứ Matthew Oliver diễn giảng, có kích động, có xấu hổ, có lộ ra nụ cười mỉm, có thấp thỏm bất an..... Nhưng Alex tin, vô luận thế nào bọn họ nhìn qua đều là những người thường, đều cực kỳ dễ dàng bị xúi giục, sau khi nghe xong buổi diễn giảng này có lẽ thật sự sẽ dựa theo lời cha xứ nói mà khắc chế dục vọng sinh lý của mình —— Không xem tạp chí và phim tình dục, không mặc trang phục lồ lộ, không đối với những người ngoài vợ và chồng mình sinh ra dục vọng, thậm chí không cùng vợ chồng chơi trò ân ái......Đương nhiên càng không thể phát sinh tình cảm "Hữu nghị" siêu việt với người cùng giới.

Đương nhiên như vậy cũng tốt, Alex tự giễu cười cười, ít nhất bọn họ sẽ không dễ dàng bị mắc AIDS như vậy.

Anh nhìn cộng sự mắt xám, người trẻ tuổi kia đang nỗ lực không để mình lộ ra vẻ mặt thống khổ, hơn nữa len lén so sánh danh sách phân biệt những người đã từng được điều tra qua. Alex lại nhìn xuống đồng hồ đeo tay, kim đồng hồ đã chạy tới vị trí 15, anh biết Maurice Norman có lẽ đang kết thúc lớp phụ đạo của học sinh và chạy tới đây.

"Hãy tin tôi, các giáo hữu, cứ theo lời tôi mà làm, bởi vì những lời tôi nói đều là Chúa yêu cầu các bạn đi làm đấy." Thanh âm dễ nghe của cha xứ vang vọng trên vòm nhà trên đỉnh đầu trống trải, "Nếu như vậy, cho dù là thành phố này, thậm chí thế giới này đã biến thành Sodom và Gomorrah, thì Chúa cũng sẽ cứu trợ các bạn như đã cứu Lot vậy. Các bạn phải trinh tiết, thiện lương, các bạn phải làm người công chính trên đời này, các bạn không thể trở nên yếu đuối, không thể bỏ cuộc để ma quỷ hấp dẫn, nếu không địa ngục sẽ không bủn xỉn mà cho thêm một vị trí, còn cửa thiên đường sẽ đóng lại......"

(Tiêu: Sodom và Gomorrah là hai thành phố dâm dục bị Thiên Chúa trút xuống ngọn lửa thịnh nộ của ngài, Lot đẹp lòng Chúa nên ông và gia đình mình được thiên thần đến báo trước để rời khỏi thành tránh khỏi tai kiếp. Nhưng Chúa muốn thử thách ông lần cuối cùng xem có tin nghe lời người không nên đã dặn ông và gia đình không được quay đầu lại nhìn nếu ko sẽ hóa thành tượng muối, nhưng vợ Lot ko vâng lời và quay đầu lại...... [Nói chung là chuyện này khá dài, Tiêu chỉ có thể nhớ đc nhiu đó =.=])

Thanh âm của ngài đột ngột dừng lại, đôi mắt màu lam thẳng tắp chuyển về hướng cửa. Tất cả mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông mắt xanh cao lớn anh tuấn bước nhanh tới. Trên mặt y lộ ra nụ cười áy náy, sau đó ngồi xuống bên cạnh Alex.

Cha xứ Matthew Oliver ho khan một tiếng, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng, rất rõ ràng ngài đã nhận ra người mới tới này, cũng rất rõ ràng đã trở nên hưng phấn hơn, khi ngài tiếp tục giảng đạo thanh âm đã nâng cao không ít.

"Xin lỗi," Maurice Norman kề sát vào Alex thấp giọng nói, "Thời tiết chết tiệt làm bánh xe của tôi bị trượt, tôi nghĩ ngày mai phải đem xe đến cửa hàng sửa chữa."

"Tôi rất lấy làm tiếc, tiến sĩ, dù sao anh vẫn đã tới rồi, tôi vô cùng cảm kích." Cảnh thám tóc đen mỉm cười bắt tay y.

"Rất vui được cống hiến sức lực cho cậu, cảnh quan."

Sự ân cần thăm hỏi lẫn nhau của hai người rất nhanh phải dừng lại, vì cha xứ Oliver đã đem việc giảng đạo mở rộng tới vấn đề liên quan đến bọn họ.

Bề tôi tuấn mỹ của Chúa nghiêm khắc nói: "Các giáo hữu, tôi lại nhắc nhở các bạn ngăn chặn hành vi tội ác bậc nhất một lần nữa, một loại tội ác không thể dễ dàng tha thứ. Tôi biết, trong các bạn có vài người có khả năng từng có quan hệ thân mật với người cùng giới, thân mật tựa như vợ chồng. Các bạn tưởng rằng đó là kết quả của tình yêu, nhưng hãy nhớ lại xem Chúa đã nói thế nào đi: 'Nếu một người nam quan hệ bất chính một người nam khác, như cùng người nữ, thì hai người đó đều phải bị xử tử, vì họ đã làm một chuyện gớm ghiếc, họ đã rước lấy hình phạt đó cho chính mình.' Chúa đem con người và vạn vật phân biệt ra, chính là mong muốn các bạn so với những sự vật khác càng lý trí hơn, sạch sẽ hơn, chỉ có người giữ mình trong sạch mới có thể được xưng là con dân của Chúa, giao hợp giữa đồng giới là dơ bẩn, là đọa lạc là thú hành đáng tội chết, tội này cùng loạn luân, thông dâm đều khiến người ta chán ghét như nhau. Các bạn có thể thấy trong 《 Levi ký 》, Chúa liệt chúng ngang hàng với nhau. Nhưng tôi cũng muốn nói, Chúa của chúng ta ngài rất nhân từ, ngài đang đợi các bạn hối cãi. Ngẫm lại Magdalena, ngẫm lại Chúa Giê-su đã cứu vớt bà thế nào, các bạn sẽ biết sự khoan dung của Chúa......

Alex lại cảm thấy khó lòng ngồi thẳng được nữa, cả người như bò đầy kiến vậy.

Anh từng nghe được những lời như vậy, những chất vấn sắc nhọn này có một quãng thời gian dài hành hạ anh đến sắp phát điên, nhưng hiện giờ anh cũng không thể như quá khứ bịt tai bỏ đi. Anh có chút rối loạn lấy ngón tay bấm vào lòng bàn tay, sau đó đem lực chú ý đặt trên người ngồi phía trước.

Giảng đạo quái đản, anh nghĩ, nhưng trên thực tế chỉ cần không nghe thì tốt rồi, mình đến là để làm việc, chính là như vậy......

Một bàn tay ấm áp đột nhiên đưa qua, cầm tay anh.

"Alex," Người đàn ông mắt xanh nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai anh nói, "Đừng gấp, tôi phải kích động cha xứ hắt cho ngài chút nước lạnh rồi, hiện giờ anh nên chú ý tốt những người chung quanh."

Y dùng ngón tay mang theo nốt chai vuốt ve nơi vừa rồi bị cảnh thám bấm, sau đó cười cười, đứng dậy.

"Xin thứ lỗi, cha xứ." Người đàn ông cao lớn cắt ngang diễn thuyết mênh mông kích động của bề tôi Chúa, "Tôi có thể hỏi ngài một vài vấn đề không?"

Câu hỏi bất thình lình khiến cho giáo đường thoáng chốc an tĩnh lại, tất cả mọi người quay sang, nhìn người cho tới bây giờ mới đột nhiên lên tiếng, có lẽ trong hoạt động của họ vẫn chưa từng có ai làm loại chuyện này. Cha xứ Matthew Oliver cũng vô cùng ngoài ý muốn, nhưng ngài vẫn lễ độ nói: "Rất vui vì anh có thể tới đây, tiến sĩ Norman, tôi rất sẵn lòng trả lời bất cứ vấn đề gì của ngài."

Morris khẽ gật đầu: "Vô cùng cảm tạ, cha xứ. Ngài nói Chúa từng rõ ràng chỉ ra, giao hợp của đồng giới là tội ác, đúng không?"

"Đúng vậy."

"Mọi thứ của chúng ta đều là Chúa ban cho, do đó chúng ta hẳn phải nghe theo lời ngài, đúng không?"

"Đúng vậy, tiến sĩ, đây là việc không phải nghi ngờ."

Maurice Norman liếc mắt nhìn Alex một cái, lại thẳng tắp nhìn bề tôi tuấn mỹ của Chúa ở phía trước: "Cha xứ, ngài nên biết, tôi là một người đồng tính. Nếu Chúa nguyền rủa 'hành vi tội ác' của chúng tôi, tại sao ngài lại ban cho chúng tôi dục vọng của 'tội ác' này chứ?"

Trong đám người phát ra thanh âm kinh ngạc, có người bắt đầu khe khẽ thì thầm, có người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc lại khinh thường, còn có một số người thì cúi đầu xuống.

Alex nhìn người đàn ông bên cạnh này, y đứng bên cạnh anh bình thường, tựa như đang tham gia một bữa tiệc cocktail thoải mái, sau đó hướng chủ nhân hỏi mấy giờ rồi. Đủ loại ánh mắt này căn bản không gây ra bất luận thương tổn gì với y, y thản nhiên như không có gì che giấu, dường như ai chật vật chứ không phải y vậy. Điều này làm Alex nhịn không được bắt đầu hâm mộ, anh cũng từng tưởng tượng một ngày nào đó mình có thể làm vậy, nhưng lại vẫn không dám tưởng tượng hết thảy trong hiện thực, cho dù là một tia ánh mắt hoài nghi.

Cha xứ Matthew Oliver há hốc miệng, rất nhanh liền từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, ông gay gắt bác bỏ nói: "Tôi trước kia đã từng nói với anh rồi, tiến sĩ, đừng dùng cái cớ 'tự nhiên' như vậy để bao che! Chúa khi sáng tạo ra con người chính là một nam một nữ, ngài ban cho nhân loại dục vọng là để duy trì nòi giống, khoái cảm chỉ là loại thứ yếu vô dụng mà thôi."

"Ngài đang đem tình yêu đánh đồng với hành vi sinh dục rồi đó, cha xứ. Đừng quên, Chúa không phải tách chúng ta ra từ dã thú sao, ngài từng nói 'Ta là thần Jehovah của các ngươi, đã phân biệt các ngươi cùng vạn dân khác', nhân loại sẽ có dục vọng theo đuổi khoái cảm, nhưng cũng có kết quả của tình yêu......"

Alex tiếp tục nghe tranh luận cũng không cảm thấy hứng thú, nhưng anh nghĩ dưới sự chất vấn rõ ràng của Maurice Norman, cán cân đạo đức nặng nề trong giáo đường này rốt cuộc có thể có đôi chút cân bằng, đè lại khiến anh chẳng phải khó chịu nữa.

Anh nhìn những thành viên hiệp hội 'Những người kiên trinh' chú ý đến cuộc tranh luận này, vẻ mặt bất đồng dần dần đã tiết lộ nội tâm của họ, phía trước có vài người đàn ông gắt gao nhìn chằm chằm Maurice Norman trong cuộc tranh luận, trong ánh mắt bọn họ tràn ngập hoang mang. Alex có thể rất dễ dàng phân biệt ra tâm tính người nào giống mình. Bọn họ đều cẩn thận mang mặt nạ trong cuộc sống, cho rằng mình lưng mang tội lỗi, thậm chí muốn thông qua tôn giáo tẩy não để thay đổi tính hướng của mình....... Có lẽ nguyện vọng áp lực này tới mức độ nhất định ngược lại sẽ trở thành vũ khí giết chóc sắc bén đáng sợ.......

Đêm đó khi tiếng chuông đồng hồ gõ mười một tiếng vang lên, buổi giảng đạo không giống bình thường của cha xứ lần này rốt cuộc kết thúc, đương nhiên ngài cùng phó giáo sư mắt xanh cũng không ai thuyết phục được ai, nhưng Alex có thể khẳng định trận đánh võ mồm này trái lại đối với vài thành viên của hiệp hội 'Những người kiên trinh' sinh ra ảnh hưởng vi diệu, ý kiến bất đồng phá tan chút đánh giá đơn độc của cha xứ, có lẽ sẽ làm những kẻ dao động trong bọn họ có suy nghĩ tự chủ.

Cảnh thám tóc đen cùng cộng sự lấy ra giấy chứng nhận, ghi chép lại những đối tượng tình nghi và đặc điểm khuôn mặt tự mình phát hiện được, cũng yêu cầu bọn họ lưu lại địa chỉ liên lạc. Mọi người dần dần tản đi, Alex hướng đến bàn thờ, bắt tay với cha xứ Matthew Oliver.

"Cảm tạ ngài đã phối hợp, cha xứ." Anh hình thức hóa nói, "Thật xin lỗi đã đến quấy rầy ngài."

Trên hai gò má xinh đẹp của bề tôi Chúa vẫn chưa rút hết màu ửng đỏ, trên vầng trán sáng bóng của ngài có mồ hôi tinh mịn, trong ánh mắt màu lam bảo lưu ý chí chiến đấu không chịu thua. "Đây là nghĩa vụ của tôi, cảnh quan." Cha xứ nói, "Tôi cũng hy vọng có thể sớm ngày bắt được hung phạm. Nhưng tôi tin trong hiệp hội 'Những người kiên trinh' không có người các anh muốn tìm, một tín đồ ngoan đạo không phải sát thủ liên hoàn."

"Tôi cũng hy vọng thế, nhưng thường thường những kẻ cuồng nhiệt cực đoan cũng sẽ trở nên rất nguy hiểm."

"Anh sẽ biết là tôi nói đúng." Cha xứ Matthew Oliver tự tin nói, "Tôi rất mong chờ ngày vụ án này kết thúc." Ngài lại quay đầu nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh tượng Đức Mẹ, hỏi: "Tiến sĩ Norman là bạn của anh?"

Ông đặt trọng âm vào từ bạn.

Alex hàm hồ gật đầu: "Anh ấy là chuyên gia cảnh sát chúng tôi mời tới giúp đỡ, xin lỗi, có lẽ hôm nay anh ấy đã mạo phạm ngài."

"À, không, không." Cha xứ Oliver vội vàng lắc đầu, "Anh ta là một đối thủ biện luận thú vị. Trước kia tôi từng vì chuyện của một người trẻ tuổi mà cùng tiếp xúc qua với anh ta, anh ta nho nhã lễ độ, vô cùng hòa nhã. Nếu anh ta không cố chấp mà kiên trì quan điểm của mình như vậy, có lẽ chúng tôi có thể trở thành bạn bè. Thật đáng tiếc, anh ta cái gì cũng tốt, nhưng tội ác bậc nhất đó rồi sẽ kéo anh ta vào địa ngục...... "

"A, cha xứ." Alex có chút khó chịu ngăn cản người đàn ông này tiếp tục nói, "Chúng tôi phải đi rồi, ngài cũng cần nghỉ ngơi. Nếu có tiến triển chúng tôi sẽ liên lạc với ngài."

"À, tạm biệt, cảnh quan, nếu cần giúp chỗ nào xin cứ nói cho tôi biết."

"Vâng. Cám ơn ngài, cha xứ."

Alex xuyên qua băng ghế, gọi Billy White nhớ ngày mai đến cục cảnh sát điều tra những người đã ghi lại đêm nay, sau đó tạm biệt cậu ta, lại đi về phía Maurice Norman.

Anh đi tới bên cạnh người đàn ông mắt xanh cao lớn, nhìn thấy y đang nhìn chằm chằm thứ gì đó.

"Làm sao vậy, tiến sĩ?" Alex phát hiện dưới tượng ngoại trừ quyển sổ kia, còn đặt một thánh giá màu trắng ngà. Anh nhất thời nhíu mày: "Có người lúc tan cuộc đã quên lấy cái của mình?"

"Tôi không biết." Maurice Norman trả lời, "Tôi vốn ở đây chờ cậu, vừa rồi mỗi người đi ra ngoài đều lướt qua bên cạnh tôi, mang theo thánh giá của mình, tôi không nhìn thấy có người để quên."

"Anh là nói vô duyên vô cớ dư ra một thánh giá?"

"Không chỉ đơn giản như vậy, cậu nhìn kỹ lại xem."

Alex kinh ngạc khom lưng xuống, lập tức trừng to hai mắt: Chúa Giê-su trên thánh giá này đã bị người ta cắt đầu xuống!

Anh lui về phía sau một bước, trên mặt tràn ngập kinh hãi, lại nhanh chóng nhìn cha xứ —— Người đàn ông kia đang thu dọn thứ gì đó trên bàn thờ, ngọn đèn tối mờ, không chú ý đến chuyện bên này. Alex lấy khăn tay bọc lại thánh giá, bỏ vào túi xách, sau đó cùng Maurice bước nhanh khỏi giáo đường.

"Đây là cái gì?" Người đàn ông tóc nâu nhạt lo lắng hỏi, "Alex, có người cố ý đặt ở đó sao? Có thể là trò đùa dai hay không?"

Cảnh thám tóc đen lắc đầu: "Tôi không biết, tiến sĩ."

"Khi tôi nhìn thấy nó chỉ cảm thấy kỳ quặc, đây không phải thứ của tín đồ Thiên Chúa. Có thể là hung thủ đem tới không?"

"Không thể đưa ra phán đoán qua loa, Morris."

Alex cũng không muốn nói cho y biết, thứ này quả thật có khả năng là hung thủ đưa tới cảnh cáo! Nếu thật sự như thế, vậy chứng tỏ hành động của anh đã bị hung thủ nắm rõ, đây là chuyện cực kỳ nghiêm trọng. Hơn nữa anh bây giờ còn chưa thể đem suy đoán hỏng bét trong lòng biểu hiện ra, như vậy sẽ làm sâu thêm bất an của Morris và chính anh.

Từ con đường rừng đi tới khoảng 50m, bọn họ lại trở về đường cái huyên náo. Mưa đã nhỏ bớt, nhẹ nhàng tựa như sợi tơ vậy, mặt đất ướt sủng phản chiếu ánh đèn neon thành một dãy sắc thái mơ hồ. Alex lấy thánh giá trong túi móc ra, sau đó bình phục nhịp tim dồn dập.

Anh thở sâu một hơi: "Vẫn là không khí bên ngoài tương đối tốt hơn, tôi vừa rồi thiếu chút nữa thì ngộp chết."

Maurice Norman nhún nhún vai: "Thấy chưa, tôi đã nói với cậu nghe cha xứ Oliver giảng đạo là một trận hành hạ mà."

"Tôi rất cảm kích anh đã làm cho quá trình bên trong trở nên thú vị hơn." Alex nhìn thoáng qua xe của Maurice Norman —— nắp động cơ của nó lõm xuống to bằng một bàn tay, đèn xe bên trái cũng bị đụng rơi, "Ờ, thoạt nhìn anh gặp phiền toái không nhỏ."

"Lúc rẽ ngoặt không cẩn thận." Tiến sĩ cười nói, "Đừng lo, không nghiêm trọng."

Alex mở cửa xe: "Anh hiện giờ có thể gọi điện cho cửa hàng sửa chữa ban đêm, sau đó tôi sẽ đưa anh về nhà."

Maurice Norman chỉ do dự một giây liền gật đầu: "Ừ, Alex, rất cám ơn."

"Không, kỳ thật tôi mới nên nói lời này." Người đàn ông lai tóc đen suy nghĩ một chút, lại đến bên cạnh người đàn ông kia, "Morris, tối nay tôi nghĩ tôi đã hiểu đại khái lời anh đã nói trước đó."

"A? Là cái gì?" Tiến sĩ có chút thú vị nhìn anh.

"Về 'thành thật' đối mặt với bản thân." Alex dừng một chút, "Anh rất dũng cảm, Morris, việc này thật khiến tôi hâm mộ. Tôi rất bội phục anh có thể nói với cha xứ những lời này."

Người đàn ông mắt xanh cười lớn mở ra hai tay: "Thật tốt quá, việc này có thể trở thành cơ hội để cậu yêu tôi không?"

Có thể tiếp tục yêu thương một người, đúng là chuyện hạnh phúc nhỉ?

Alex cũng cười lên, lúc người đi đường rất thưa thớt anh đột nhiên cực nhanh hôn lên môi Maurice Norman, sau đó chui vào trong xe. Anh quay đầu lại nhìn người đàn ông còn đứng tại chỗ kia, biểu cảm trên mặt từ kinh ngạc chậm rãi biến thành vui sướng.

Hiện giờ ngay cả cảnh thám tóc đen cũng tự mình hiểu được, thật sự nên mau chóng chấm dứt vụ án này một chút.

Ngày thứ hai sau khi trở về cục cảnh sát, Alex đem thánh giá giao cho khoa giám định vật chứng xét nghiệm, anh nói với Petty Franklin anh muốn biết mọi thứ về vật này, nữ pháp y tóc vàng thì đặt phiếu báo cáo vào tay anh.

"Đây là gì?" Anh xem không hiểu một chuỗi thuật ngữ chuyên nghiệp kia.

"Phân tích thành phần sợi, thám trưởng của tôi à." Cô nàng tóc vàng thân mật khoác vai anh, "Đây là chúng tôi phát hiện được trên túi du lịch chứa thi thể, là sợi bông chất lượng kém."

Trong đầu Alex hiện lên một thứ gì đó quen thuộc, anh giật mình nhìn Petty, người nọ nhướng cao mày: "Đúng vậy, thám trưởng, cùng thành phần sợi bông lúc đầu chúng ta phát hiện trong móng tay của Edward Bant giống nhau như đúc. À, đúng rồi, tôi còn có thể nói cho anh biết, mặc dù lúc đầu chúng tôi hoài nghi đó là chất vải của quần áo trên mình nạn nhân lưu lại, nhưng trải qua đối chiếu lại phát hiện không phải thế. Quần áo của Edward Bant từng nhuộm màu, là vải loại 120 cao cấp, mà đoạn sợi bông nọ lại cùng lần phát hiện này hoàn toàn giống nhau là vải loại 20."

"Không phải dùng để may quần áo?"

"Không phải, trái lại rất giống băng gạc y tế."

Alex sững sờ: "Việc này chứng minh cái gì đây?"

Nữ pháp y vỗ vỗ mặt anh: "Thám trưởng thân mến, thứ này ít nhất càng thêm một bước nữa chứng minh hung thủ là cùng một người rồi."

"Đúng vậy, thật sự là tin tức tốt. Cám ơn, Petty."

Người đàn ông tóc đen cười khổ thu hồi phiếu báo cáo, đi vào phòng làm việc bên cạnh, Billy White đang ngồi bên cạnh máy đánh chữ đem một chồng tư liệu sửa sang lại cho tốt.

"Trưởng quan, tình huống cơ bản của những người tối qua đều ở đây." Thanh niên mắt xám đưa tư liệu cho anh, "Tổng cộng 10 người, trong đó có 4 người chúng ta từng điều tra, còn có 6 người là nhân vật nặc danh trên sổ. Tối qua khi cha xứ bắt đầu giảng đạo bọn họ cũng còn rất bình thường, nhưng sau khi tiến sĩ Norman đến phản ứng lại không thế nữa. Bọn họ hẳn đều có vấn đề tính hướng, hơn nữa không sẵn lòng thừa nhận lắm, nhưng tôi nghĩ có hai vị này đáng nghi nghiêm trọng hơn."

"Để tôi xem nào." Alex lật sơ qua một chút, "A, Raymond Stevenson và Robert Powell, bọn họ đều có ghi chép phạm tội."

"Đúng vậy, một thằng cha tục tĩu, bị phán 3 năm tù giam; Một tên vì trả thù bạn trai mình thay lòng đổi dạ mà cố ý đánh người."

"Thật sự không tồi." Alex cười cười, "Bọn họ gia nhập hiệp hội 'Những người kiên trinh' là để cải tà quy chánh, hay là để tìm kiếm con mồi?"

"Trưởng quan, chúng ta phải điều tra bọn họ trước sao?"

"Đúng vậy. À, đúng rồi, biết tối qua tôi lấy được gì trong giáo đường không? Một thánh giá chúa Giê-su bị cắt đầu ——" Alex vừa định đem tình huống lấy được thánh giá kể cho cộng sự của anh biết, thì ở cửa có một cảnh viên liền thò nửa người vào.

"Đã quấy rầy rồi, Alex."

"A, xin chào, Anthony, có chuyện gì?"

Cảnh viên chỉa chỉa phía trên: "Lão Bob muốn anh và Billy lập tức đến phòng làm việc của ông ấy, người của FBI đã đến."

Alex nhìn tư liệu trên tay một chút, thở dài: "Cám ơn, Anthony, tôi sẽ đến ngay."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK