Sau khi tiếng chuông cửa vang lên, rất nhanh, cánh cổng lớn từ từ mở ra...lộ ra khuôn mặt của một người phụ nữ trung niên, nhìn rất phúc hậu!
- Cho hỏi cô...cô là...?
Khuôn mặt của người phụ nữ lớn tuổi vốn đang thản nhiên... nhưng trong phút chốc, khi nhìn thấy khuôn mặt của Triệu Thiên Thiên, thì cơ mặt của bà liền cứng lại, ánh mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc không dám tin!
- Dì Linh, dì không nhận ra con sao? Con là Thiên Thiên đây...!
Triệu Thiên Thiên đôi mắt đã hơi đỏ, nhưng trên môi cô lại treo nụ vui vẻ... Tốt quá, cô cứ nghĩ về lại nơi này, sẽ không có bất cứ ai thân quen, những điều khiến cô không ngờ chính là dì Linh vẫn còn ở đây.
Dì Linh lúc này đưa một tay che miệng, nước mắt đã không thể kiềm lại được mà chạy dài xuống má...
- Thiên Thiên, thật sự là Thiên Thiên của dì đây sao?
- Phải, con thật sự là Thiên Thiên đây!
Triệu Thiên Thiên mỉm cười, nụ cười từ tận đáy lòng, đưa tay ôm lấy thân thể dì Linh! Dì Linh là người chăm sóc cô từ lúc còn nhỏ, cũng chẳng khác gì người mẹ thứ hai của cô cả.
Dì Linh cũng đưa tay ôm lấy Triệu Thiên Thiên:
- Tốt, tốt quá, Thiên Thiên của dì, đại tiểu thư của dì vẫn còn tồn tại, dì vui lắm!
Chỉ có trời mới biết, hơn mười năm trước, khi nghe tiếng con bé không còn trên đời, bà đã đau khổ, tự trách như thế nào!
- Dì à, dì không định cho con vào nhà sao?
Triệu Thiên Thiên cười hì hì, buông dì Linh ra.
- Ấy chết, xem dì lú lẫn chưa kìa, mau mau vào trong đi rồi nói!
Dì Linh sau khi buông Triệu Thiên Thiên ra, liền nắm lấy tay cô, tiện tay cầm luôn túi đồ của cô, rồi đi vào trong biệt thự.
Triệu Thiên Thiên im lặng đi theo phía sau dì Linh, tuy nhiên ánh mắt xúc động khi nãy đã không còn, mà thay vào đó là một đôi mắt sắc bén, không thiếu tia lạnh lẽo.
Thẩm gia, tôi đã về rồi đây!
- Con ngồi đây đi, để dì đi lấy nước!
Dì Linh chỉ vào chiếc ghế cô pha trong phòng khách với Triệu Thiên Thiên, sau đó liền tất tật chạy vào trong bếp.
Triệu Thiên Thiên ngồi đó,ánh mắt sắc bén không ngừng quan sát xung quanh... Mười mấy năm rồi, nơi đây đã thay đổi đến cô không còn nhận ra được nữa! Không còn nhận ra nơi mà cô đã sinh ra và lớn lên này nữa.
Tất cả đã thay đổi rồi! Và cô, cũng đã thay đổi rồi.
- Chị là ai, sao lại ngồi trong nhà tôi?
Trong lúc Triệu Thiên Thiên theo đuổi suy nghĩ của bản thân, thì từ trên phía cầu thang, vọng lên âm thanh có phần non nớt, nhưng nghĩ khí lại đây cao ngạo...
Triệu Thiên Thiên nheo mắt nhìn lên, hiện ra trước mắt cô chính là hình ảnh của một cậu con trai tầm mười tuổi, cậu ta đang đi về phía cô, một tay chóng nạnh trên, còn một tay chỉ mặt cô, ánh mắt cao ngạo mang theo coi thường!
Khuôn mặt Triệu Thiên Thiên nhất thời trầm xuống đôi chút, nếu cô đón không lầm, thì đây chính là đứa con trai duy nhất của ông ta và bà ta, em trai " ruột" của cô- Thẩm Gia Vinh. Hiện tại đã được mười tuổi.
Ra đời sau khi cô đã rời khỏi đây, tất nhiên là sẽ không biết về cô, nhưng cô thì không thể không biết được a~... "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng" hay sao? Cho nên, trước khi quyết định bước vào nơi này một lần nữa, cô đã đem mọi thứ nắm trong lòng bàn tay!
"Nhưng tai nghe không bằng mắt thấy", dẫu biết rằng đứa " em trai" này của cô chẳng tốt đẹp gì, tuy nhiên, tận mắt chứng kiến thế này mới thật sự rõ ràng!
Đúng là có cha mẹ như thế nào, thì con cái chính là như vậy!
Sự trầm mặt chỉ xuất hiện trên mặt của Triệu Thiên Thiên rất nhanh, liền biến mất, cô ra vẻ ngạc nhiên:
- Chị là Thẩm Thiên Thiên, không biết em là ai?
Thẩm Thiên Thiên, từ lâu rồi, cô cũng không muốn nhớ tới đây từng là tên của cô, và cũng không dùng tới... Nhưng bây giờ, dù không muốn, nhưng cô đành phải dùng thêm một thời gian nữa vậy!
Và sao nhỉ, cô là nhiều năm lưu lạc bên ngoài, mới vừa được trở về, sau có thể biết được sự tồn tại của Thẩm Gia Vinh...
Thẩm Gia Vinh toả vẻ cao ngạo vô cùng, dùng ánh mắt xem thường đánh giá từ trên xuống dưới trên người Triệu Thiên Thiên:
- Tôi là đại thiếu gia của Thẩm gia này! Còn chị, ai chỉ cái thứ nghèo hèn như chị ngồi ở đây?
Thẩm Gia Vinh là con trai một, mà chả mẹ cậu ta cũng có phần lớn tuổi rồi mới có cậu ta, vì vậy mà chiều chuộng vô điều kiện, mà người như thế nào, sẽ dạy dỗ ra còn cái như vậy! Cho nên Thẩm Gia Vinh tuy tuổi còn nhỏ, nhưng bản tính là cực cực ngạo mạn, phách lối, luôn ra vẻ ta đây, rồi bắt nạt người khác.
Trong khi đó, bề ngoài của Triệu Thiên Thiên hiện tại không giống như mọi khi, với phong cách ăn mặc hiện đại, thời trang... Mà cô lúc bây giờ chính là hóa thân thành một người con gái hiền lành, ăn mặt kín đáo, lại còn là những đồ bình dị nhất, đơn giản nhất! Cũng bởi vì vậy, mà Thẩm Gia Vinh mới đem cô thành "người nghèo"!
- Thật ra chị...
- Dì Linh, là ai mang cái chị này vào đây? Ăn xin thì chỉ cần cho vài đồng rồi đuổi đi đi, có cần thiết phải mời vào nhà như thế này không?
Triệu Thiên Thiên chưa nói được hết câu, đã bị ngất ngang bởi Thẩm Gia Vinh. Cậu ta thấy dì Linh từ trong phòng bếp mang nước đi ra liền lên giọng. Ngữ khí nói chuyện thì chính là của kẻ trên với người dưới, chẳng có chút nào ngữ điệu kính trọng với một người lớn cả!