• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Kể đến đây, chú Sử run run,tay đang bưng lấy bát nước Gừng liền đặt xuống.

Lúc này ông tôi trầm ngâm, như vẻ đang suy nghĩ rất lung.

Một hồi lâu sau, ông quay sang chỗ bác Mộc lên tiếng:- Này Mộc, mày có thấy kiểu chạy thụt lùi của thằng Hanh quen quen không?Bác Mộc gật đầu cái rụp, bác lên tiếng:- Nó chính là kiểu chạy của thằng Thủy, trước khi, trước khi nó,..trước khi chết,...!kiểu dáng,..

giống y hệt,..Nghe bác Mộc nói vậy, chú Sử sợ ngã lăn ra đất, rồi lại nhào vào ôm thằng Hanh, khóc nức nở.

Thấy tinh thần của chú Sử lại bị đả kích, ông buồn phiền quay sang bác Mộc nói:- Rốt cuộc mọi chuyện cuối cùng ra sao? Vào trong đình rồi thế nào? Thằng Sử thì chắc không kể nổi rồi, Mộc mày kể nốt đi cháu.Bác Mộc run run, ánh lửa đỏ hồng chiếu lên khuôn mặt bác, tiếng lửa liếm củi tí tách vang lên, bác Mộc hít sâu, âm thầm trấn định, rồi bắt đầu chậm rãi kể:- Buổi tối như thường lệ, cháu ra đình tầm 22h, hôm đó ra hơi trễ vì mưa lớn quá, cháu đành dựng xe đạp ở sân, vào đình dọn dẹp, sắp xếp lại bàn thờ thần hoàng.

May sao không xảy ra chuyện gì kì lạ, cháu dọn dẹp một lúc lâu, ngước lên nhìn cái đồng hồ treo tường, thì đã hơn 1 giờ sáng.

Lúc này cháu mới ngưng tay, ra gần cửa đình châm lửa hút thuốc lào hút.

Thì lúc này cháu nghe thấy tiếng:- Ì oạp, ì oạp , ì oạp,...Tiếng nước vỗ vào bờ rất lớn, cháu thầm nghĩ chắc do trời mưa lớn, nên nước ao Nghè dâng cao, nhưng cái tiếng ấy nó không ngưng, liên tục dồn dập không nguôi, cháu mới thấy lạ, ghé mắt ra khe cửa nhìn về phía ao Nghè.


Không nhìn, không thấy, không biết thì thôi, vừa nhìn thì cháu tí thì vỡ tim mà chết.

Vì ở dưới ao Nghè, là từng đoàn bóng trắng đang ở dưới ao lội lên, nhìn kĩ, thì thấy bóng người, rồi ngựa có hết, đông như một đoàn quân vậy, những người này mang trang phục cổ xưa, toàn giáp trụ, đến ngựa cũng mặc giáp.

Nhưng đoàn quân này không đầy đủ, không đầy đủ ở đây, ý tứ không phải là không đủ người, mà là không đủ bộ phận trên cơ thể, tuy những bóng trắng này rất mờ ảo, nhưng cháu vẫn nhận ra được, có người không có tay, có người không có chân, nhảy lò cò từng bước một, có người mất đầu, còn mỗi cái mình, có người mất cả phần thân dưới, thì lổm ngổm dùng hai tay, cào vào mặt đất, bò tiến về phía trước.

Trong đó đáng sợ nhất là một người mặc giáp, đi trước tiên, người này cưỡi một con ngựa cụt đầu, giống con ngựa mà cháu thấy hồi trước.

Người ngồi trên lưng ngựa hình như là đứng đầu, có lẽ là tướng quân, tay cầm đao lớn, nhưng kinh dị ở chỗ cổ của người này bị gãy, đầu lại quay ngược ra sau, gáy thì quay về phía trước.

Nhìn thấy cảnh này, tí thì cháu ngã lăn ra đất, mắt vẫn hướng qua khe cửa nhìn ra ngoài cứ tưởng không còn gì đáng sợ, ngạc nhiên được hơn nữa, thì cháu nhận ra được trên lưng con ngựa cụt đầu, còn một bóng đen nữa, đang ngồi trước mặt,à không,ngồi sau gáy của tên tướng quân.

Cháu thấy bóng người đó rất quen, nên cố gắng định thần nhìn lại.

Thì trời ơi, cháu suýt thì hét lên, vì nhận ra đó là ai, đó là thằng Thủy con lão Bình trưởng thôn, mới hồi trưa còn đưa ma nó cơ mà, sao bây giờ nó lại ở đây.

Thế rồi đoàn quân, không chính xác hơn là đoàn âm binh ấy chúng lũ lượt kéo nhau từng đoàn từng đoàn hướng về phía cây Đề sau đình mà đi tới.


Khung cảnh quái dị đến tột độ, trên trời đỏ ối như máu, mưa rơi rào rào, từng bóng cây cao đen ngòm in trên nền trời, lâu lâu một tia chớp xẹt qua, rạch ngang trời đất, ánh chớp nhấp nháy, soi sáng vạn vật, lúc tỏ khi tường.

Dưới đất là một đoàn âm binh, lầm lũi bước đi, mặc kệ mưa tuôn xối xả, gió thét gào từng cơn.

Lúc đó, cháu sợ mình không kìm được thét lên, đành không dám nhìn nữa, lui sâu vào trong, đốt hương khấn đức thần hoàng bảo vệ, nhưng không tài nào cháu thắp được hương cháy, lửa cứ vừa bén vào cây nhang thì lại tắt rụi.

Không biết làm gì hơn, cháu đành co ro ngồi ở một góc, mong chuyện này sớm trôi qua.

Ngồi một lúc lâu sau, thì cháu nghe được tiếng gọi í ới ở ngoài cổng:- Bác Mộc ơi, bác Mộc, bác Mộc có trong đình không?...!Mở cửa, mở cửa cứu con cháu với,..Nghe được tiếng người, cháu mừng như bắt được vàng, cháu chạy ra cửa đình, tính mở cửa, nhưng cháu khựng lại, vì cháu chợt nhớ đến khung cảnh đêm hôm ấy.

Cháu đành cẩn thận, nhẹ nhàng đi đến gần cửa đình.

Bên ngoài cổng, tiếng gọi ngày càng dồn dập, cháu còn nghe tiếng đập cửa sắt rầm rầm.


Ghé mắt nhìn qua khe cửa, cháu thấy ở ngoài cổng đình đang ở dưới mưa mà la hét:- Bác Mộc, có ở trong không? Bác Mộc,...!Trời ơi là trời, bác Mộc,..Thấy bóng người đập cửa rầm rầm, như muốn phá banh cánh cửa đình, cháu nhận ra được đó là người thật, chứ không phải thứ hôm bữa.

Cháu vội vàng mở then cửa, chạy ra cổng, vì mưa to quá, trời lại tối, chẳng nhận ra được là ai, mãi đến cháu mở được cái đèn pin, soi vào mặt, thì mới nhận ra đó là chú Sử.

Cháu quát lớn:- Thằng Sử bán gà, mày điên rồi, nửa đêm nửa hôm, mưa to gió lớn, chạy ra đây phá cửa đình, mày có thôi đập đi ngay không? Ông báo thằng Bình hốt mày lên xã bây giờ.Chú Sử lúc này người ướt nhẹp, mặt mày mếu máo nói nhanh:- Ô bác Mộc, may quá bác có ở đây, bác nhanh mở cửa, cứu thằng Hanh với.Thấy lạ cháu mới hỏi lại:- Cái gì? Cứu ai? Thằng Hanh nào?Vẫn bằng cái giọng dồn ập, chú Sử nói:- Thằng Hanh con cháu, nó ở trong đình,..nó,..nó,..Thấy chú Sử lúc đó nói bất hợp lý, cháu vặc lại:- Cái gì? Thằng Hanh con anh ở đâu? Từ lúc tối tôi vào đây có thấy ai đâu? Anh đừng có mà luyên thuyên.Chú Sử lúc đó rối đến phát điên, gào lên:- Cháu lạy bác, cháu van bác, bác mở cửa ra đi, nó bị ma nhập, mới nhảy qua cổng vào trong.Nếu lúc này chú Sử còn nói tào lao nữa là cháu đã không cho vào rồi, nhưng chú ấy vừa nói thằng Hanh bị ma nhập, thì cháu tin 100% vì vừa rồi cháu cũng thấy mấy cái thứ đấy.

Biết chú Sử không nói nhảm, nên cháu vội vàng mở khóa cổng, chú Sử vọt vào trong, ráo rác tìm khắp nơi, cháu cũng vội vàng chạy theo.

Vì đình cũng rộng nên cháu nói nó:- Chia ra tìm, tao phía trước, mày ra sau.Thằng Sử lúc đó không nói gì, chỉ im lặng rồi chạy ra sau.

Cháu tìm một hồi thì không thấy ai, khổ không tả được, trời thì mưa lớn, lòng vòng mấy lần, cháu đành ra sau xem thằng Sử có tìm được gì không.

Vừa mới bước chân ra sau đình, thì cháu thấy thằng Sử đang đứng im dưới gốc cây Đề, gần tấm bia đá.

Thấy nó cứ đứng như vậy mãi, sốt ruột cháu đành lại gần, vỗ vai nó hỏi:- Này, này, Sử, Sử, mày nghe gì không? Này, sao không đi tìm đi, đứng đực ra thế?Thằng Sử vẫn không trả lời cháu, thấy lạ lùng quá, cháu đành đến trước mặt nó xem thử.

Thì thấy đầu nó đang ngước nhìn lên trên cây Đề, theo hướng nó cháu cũng ngẩng mặt lên nhìn xem.

Thì cháu,...!thì cháu,....Lúc này mặt bác Mộc trắng bệch, hai tay nắm vào nhau thật chặt, người run run, ông tôi thấy vậy, liền hất cả bát nước gừng vào mặt bác Mộc, ông quát lên:- Mộc, bình tĩnh, Mộc, trấn tĩnh lại,..Bác Mộc lúc này mới giật mình, gật đầu ra hiệu không sao, rồi bác Mộc cắn răng kể tiép:- Thì cháu thấy, phía trên cành cây Đề, là thằng Hanh, nó đang đứng bằng một chân, một chân còn lại co lên, nhảy lò cò trên cành cây.


Xung quanh nó đậu kín cả bầy Quạ, chúng im lìm đậu ở xung quanh, trừng con mắt đỏ quạch như máu, nhìn xuống dưới chỗ cháu và thằng Sử đang đứng.

Thế rồi thằng Hanh nó nhảy lò cò từ cành này qua cành kia, vừa nhảy nó vừa hát í ới, nhưng nó không hát bằng tiếng Việt mà hình như lúc đó, nó hát bằng tiếng Tàu.

Chẳng hiểu rõ nó nói gì, lúc này cháu biết được rằng đại sự không ổn, cắn môi đến bật cả máu, cháu tính vùng chạy lại vào đình, vì cháu biết rằng chỉ cần vào trong đình, thì chúng nó sẽ không dám theo, mới quay bước chạy vài cái thì cháu sực nhớ thăng Sử vẫn còn đứng như trời trồng ở đấy.

Lúc đó tiến thoái lưỡng nan, thì cháu chợt nhớ lời chú dặn, phải rồi tro nhang, và cây đao gỗ ở bàn thờ thành hoàng.

Thế là cháu chạy biến vào trong, mấy lần bị va vào đồ vật ở trong đình, vì lúc nãy trời mưa lớn quá cây đèn pin bị ướt, chập không sáng nữa rồi.

Đành mặc kệ, cuối cùng sau một lúc quờ quạng, thì cháu lấy được cây đao gỗ, tay khác thì nắm được một vốc tro, cứ thế chẳng kịp làm gì, cháu hướng về phía cây Đề sau đình mà chạy ra.

Vừa đến nơi, ngước lên trên, vẫn thấy thằng Hanh đang nhảy lò cò trên cành cây, xung quanh là lũ Quạ, dưới đất thì thằng Sử vẫn đứng đực ra như người mất hồn.

Không còn cách nào khác, cháu chạy lại gần thằng Sử, dùng tay đang giữ tro nhang, đập thẳng vào mặt nó.

Thằng Sử ngã lăn ra đất, ho khụ khụ vài cái, rồi nó rùng mình tỉnh dậy, lồm cồm đứng dậy..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK