Đối với Lạc Chấn Đình, có thể nói Lạc Chân thất vọng cực độ.
Từ năm mười chín tuổi ấy bị bức ép cùng Thành An thân cận, bắt đầu từ giờ khắc đó, có thể nói cô cùng nam nhân này đã không còn nửa điểm tình cảm cha con.
Không phải cô không biết, trong tám năm cô trở thành tổng tài Lạc thị này, Lạc Chấn Đình như cũ tưởng lấy thân phận phụ thân cùng quyền uy tới lừa cô, áp chế cô, thậm chí còn thường xuyên ở trong tối giở trò, ý đồ một lần nữa đoạt lại quyền khống chế công ty.
Chỉ tiếc, hắn lơ là điểm trọng yếu nhất ——
Lạc Chân mặc dù là Tô Chi sinh, nhưng hiển nhiên tâm cô so với Tô Chi lạnh lẽo cứng rắn hơn rất nhiều.
Đêm nay đối với lời nói này cuarb Lạc Phồn Tinh, chính là cô đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng.
"Công ty, ta sẽ xử lý tốt, không cần hắn phải nhọc lòng tới, nếu hắn dám nhúng tay, ta có rất nhiều biện pháp làm hắn an an phận phận ở Lạc gia, đời này đều không thể ra cửa."
Hai người nhận thức lâu như vậy, Lạc Phồn Tinh trước nay chưa thấy Lạc Chân nói nặng như vậy.
Nàng còn không chưa kịp hoàn thần, bên tai liền truyền đến một tiếng "Phanh" vang.
Giây tiếp theo, trên hành lang chỉ còn lại một mình nàng.
Màn hình di động lại sáng lên, cô cúi đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên, vẫn là Lạc Chấn Đình.
Cho đến khi tắm rửa xong, sắc mặt Lạc Chân vẫn rất khó coi.
Lạc Phồn Tinh cho rằng cô vì điện thoại Lạc Chấn Đình oanh tạc mà phiền lòng, nhưng thực tế chỉ mình cô biết, cô đang bất an cùng hoảng loạn, đều là do Ninh Nhu dựng lên.
Đèn lớn phòng ngủ sớm đã đóng, chỉ còn lại một ánh đèn nho nhỏ ở đầu giường.
Cô ngồi trên đầu giường, vươn tay đem áo tắm dài cởi bỏ, dựa vào ánh đèn hoàng ấm, có thể nhìn rõ rõ ràng phấn ngân được tô điểm trên bụng dưới cùng phần eo.
Những đốm ấm rất nông, giống hình xăm, lại giống cánh hoa, cũng không đột ngột mà rơi trên da thịt trắng nõn mịn màng, còn thêm mấy phần gợi cảm nóng bỏng.
Lạc Chân lẳng lặng nhìn, tựa hồ nhớ tới nhớ tới một ít hồi ức không thể nói, ánh mắt hơi ảm đạm, từ từ trở nên mê ly, đầu ngón tay không tự chủ được mà dọc theo xương quai xanh di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng chạm vào sườn eo một cái.
Không phải lần đầu tiên bị dị ứng.
Mùa hè mỗi năm, luôn có mấy ngày nhiệt độ lên mức cao nhất, một khi cô phát bệnh, Ninh Nhu sẽ vì cô mà xoa thuốc.
Năm năm qua đi, cô vẫn nhớ rõ cảm giác này, nhớ rõ Ninh Nhu ấm áp, cảm giác đầu ngón tay mềm mại ở phía sau lưng cùng eo lưu chuyển khẽ vuốt.
Không phải trêu chọc, hơn hẳn trêu chọc.
Mỗi lần bắt đầu xoa thuốc, trong quá trình bất tri bất giác biến hóa.
Nguyên bản vài phút là có thể kết thúc, cuối cùng là kéo dài tận mấy giờ, không khi dễ Ninh Nhu đến khóc lóc xin tha, cô sẽ không dễ dàng dừng lại, còn lấy mỹ danh cố tình câu nhân mà trừng phạt.
Thời điểm yêu nhau, trận bệnh này liền trở thành công cụ tốt nhất công kích đối phương.
Viên Hương mùa hè nóng mùa đông lạnh, đối với Lạc Chân, người mẫn cảm với nhiệt độ mà nói, đối đãi ở nơi này không khác gì là dày vò lâu đài.
Trong chớp mắt đầu ngón tay chạm vào phấn ngân, một loại đau nhức như thiêu đốt từ eo truyền tới, chỉ trong nửa giây, cô từ trong hồi ức ái muội kiều diễm tỉnh lại.
Nghĩ tới Ninh Nhu vì né tránh mình mà tới nơi này, cay đắng từ tận đáy lòng không cách nào vùi lấp, từng đợt từng đợt theo ngực nhè nhẹ truyền tới tớ chi, đầu ngón tay không khống chế được mà run rẩy.
Cô không nghĩ ra, Ninh Nhu vì cái gì phải rời khỏi mình.
Lẽ nào trong ba năm sinh hoạt hôn nhân người nếm trải tư vị hạnh phúc, thực sự chỉ có mình cô sao?
Khóe mắt Lạc Chân ửng đỏ, không dám đoán tiếp.
Kim đồng hồ trên tường chỉ hướng bốn giờ, mà cô, không thể ngủ được.
Màu hè phương Nam, sáu giờ trời đã sáng hoàn toàn.
Hôm nay Lạc Phồn Tinh thức dậy rất sớm, bảy giờ đã thay đổi quần áo.
Nàng vốn định đi theo Lạc Chân đi theo tìm Ninh Nhu, ai ngờ thời điểm đến lại bị a di quét tước vệ sinh báo, năm giờ rưỡi Lạc Chân đã rời đi.
Như thế là quá sớm, cửa hàng Ninh Nhu đi làm còn chưa mở cửa?
Lạc Phồn Tinh gãi gãi đầu, trên mặt có chút khó hiểu.
Tự nhiên nàng sẽ không biết, Lạc Chân đi, căn bản không phải là tiệm trà thơm, mà là xóm nghèo nổi tiếng ở Viên Hương _ giấu ở quảng trường cũ nát cuối đường Bình Dương.
Có lẽ là bị Lạc Chân xuất hiện làm tâm rối loạn, buổi tối Ninh Nhu không ngủ được, buổi sáng thời điểm rời giường, tinh thần vẫn hốt hoảng.
Nghĩ đến hôm nay đối phương phải rời đi, trong lòng nàng có chút không dễ chịu.
Ninh Bảo Bảo không chỉ là nữ nhi của nàng, còng là nữ nhi của Lạc Chân.
Mà Lạc Chân, đến bây giờ còn chưa từng nhìn qua nàng.
Càng muốn, liền càng áy náy, ấm nước đã sôi cũng không chú ý tới.
Nếu không phải Ninh Bảo Bảo ở bên cạnh nhắc nhở một câu, phỏng chừng nàng có thể đứng như thế đến giữ trưa.
"Mẹ ~ Bảo Bảo bị muộn rồi ~"
Tiếng nói non nớt mềm mại nhu nhu, nghe vào liền biết là hài tử có tính cách ngoan ngoãn an tĩnh.
Ninh Nhu nghe tiếng liền run tay, cuối cùng mới hồi thần, cuối cùng mới vội vội vàng vàng đưa thuốc cho nữ nhi.
Ninh Bảo Bảo năm nay đã bốn tuổi, bởi vì từ nhỏ thân thể không tốt, nhìn qua so với hài tử cùng lứa nhỏ hơn một chút.
Nói riêng về ngũ quan, nàng hiển nhiên giống Ninh Nhu.
Vô luận là mặt mày, đến cả đôi môi, đều giống Ninh Nhu như đúc, liếc mắt nhìn qua, quả thực là một Ninh Nhu phiên bản thu nhỏ.
Duy độc màu tóc, cực kỳ giống Lạc Chân.
Trời sinh màu tóc người Lạc gia là hơi hơi vàng nhạt, từ Lạc Chấn Đình đến Lạc Chân lại đến Lạc Bạch Nguyệt, đều không ngoại lệ, đều là như thế.
Lạc Chân không thích màu tóc này, mới vừa thành niên liền đem tóc nhuộm thành đen, từ đó về sau chưa từng có ai thấy qua tóc vàng của cô.
Ngay cả Ninh Nhu, cũng là ngẫu nhiên xem lại ảnh cũ mới biết được chuyện này.
Thuốc bột màu đen bị nước ấm tẩm ướt, lại bị nước ấm tách ra, qua vài giây, gian phòng nhỏ liền tràn đầy mùi thuốc đắng chua xót.
Chỉ là nghe một chút, là có thể làm người khác nhíu mày.
Ninh Nhu làm việc, động tác luôn luôn chậm rãi độn độn, hôm nay chậm hơn một chút, thời gian liền không đủ.
Mắt thấy xe của trường sắp tới, Ninh Bảo Bảo lo lắng không kịp, chủ động từ cặp sách lấy ra chén thủy tinh nhỏ, đưa đến tay mụ mụ.
Mụ mụ ~ hôm nay Bảo Bảo uống thuốc có được hay không?"
Ninh Nhu ngẩng đầu nhìn thời gian, chỉ kém năm phút đồng hồ xe của trường sắp đến đường Bình Dương, suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu một cái.
Ninh Bảo Bảo có bao nhiêu ngoan, không ai so với nàng rõ ràng hơn.
Đừng nói chỉ là uống thuốc, đi bệnh viện tiêm, nàng cũng sẽ không giống những đứa nhỏ khác la to khóc lớn.
Gia cảnh nghèo khó, tựa hồ từ nhỏ đứa nhỏ này đã so với bạn cùng lứa tuổi càng thêm mẫn cảm hiểu chuyện.
Nàng đem thuốc sắp xếp gọn, lại từ trong ngăn kéo lấy ra mấy viên kẹo nhét vào túi sách, lúc này mới cầm túi của mình ôm nữ nhi ra cửa.
Bảy giờ năm mươi tám, khoảng cách xe đến còn có hai phút.
Thời điểm chạy tới đầu hẻm, đã là tám giờ hai phút.
Đường Bình Dương là trạm xe thứ nhất, lúc này trên xe còn trống rỗng chưa có bất kỳ ai.
Tuy rằng đến muộn hai phút, nhưng tài xế cũng không nói gì, ngược lại còn từ cửa sổ xe vẫy tay cười cười với Ninh Bảo Bảo.
"Bảo Bảo đã mấy ngày không có đến trường rồi a!"
Đại thúc đã hơn năm mươi tuổi, tuổi này gần như có thể làm ông của Ninh Bảo Bảo, nhìn thấy bé ngoan đáng yêu như thế, hắn vô cùng yêu thích.
Ninh Nhu nghe tiếng cong cong môi, trên mặt cũng trào ra chút ý cười.
"Đã mấy ngày nóng, buổi sáng ngày hôm qua mới lui sốt."
Thời điểm hai người hàn huyên, Ninh Bảo Bảo đã tự mình lên xe.
Bởi vì vóc dáng quá nhỏ, ghế cách cửa trước hơi xa nàng không thể sờ tới, nhưng vẫn từ trong cặp sách móc ra một viên đường, gõ gõ ván cửa sau, đem đường đưa qua.
"Gia gia ăn đường ~"
Giấy gói kẹo hồng nhạt dưới ánh mặt trời phản chiếu chút ánh sáng, tài xế cười càng thêm vui vẻ.
"Ôi, thực sự là đứa trẻ ngoan."
Ninh Nhu đem một màn này xem ở trong mắt, ánh mắt không tự giác liền ôn nhu hơn rất nhiều.
Không dám tưởng tượng, nếu năm đó không rời đi Hải Thị, hiện tại Ninh Bảo Bảo có thể giống cuộc sống khi nàng còn bé hay không——
Không được xem là người mà đối đãi tử tế, mỗi ngày đều sống trong lao tù phải tiêm thuốc rồi lại uống thuốc.
Ninh Bảo Bảo đã làm sai điều gì?
Ninh Bảo Bảo chẳng hề làm gì sai.
Lại như nàng năm đó, rõ ràng không hề làm gì cả, nhưng từ sinh ra đã bị tước đoạt tự do.
Xe rất nhanh sẽ lái đi.
Ninh Nhu đứng tại chỗ một chút, mãi đến tận khi không nhìn thấy bóng xe, mới xoay người rời đi.
Tính toán thời gian, cũng nên đi làm.
Vẫn là hẻm nhỏ đêm qua, nhưng lúc này, chỉ có một mình nàng đi ——
Tối hôm qua đạp xe lâu như vậy, khẳng định dị ứng của Lạc Chân lại tái phát, cũng không biết có mang theo thuốc không, nếu không mang thuốc, lúc trở về sẽ lại ăn đắng mấy ngày.
Rõ ràng đã quyết định buông, nhưng đầu óc vẫn không khống chế được hiện lên một gương mặt lạnh như băng.
Thậm chí nàng chưa ý thức được phản ứng của mình, lông mày bởi vì lo lắng nhăn lại.
Xe đẹp đen cũ đứng ở góc tường, ban đêm gió lớn, một đêm qua đi, thân xe phủ không ít tro bụi.
Ninh Nhu cúi đầu, từ trong bao lấy ra giấy vệ sinh bắt đầu chuyên tâm chà lau yên xe cùng đầu xe, cưỡng bách chính mình không thèm nghĩ tới nữ nhân không có quan hệ với mình.
Bởi bình thường quá mức mệt nhọc, sau khi sinh cũng không có cung cấp đầy đủ dinh dưỡng, nàng chỉ còn lại tai phải, hai năm qua thính lực cũng giảm xuống rõ rẹt, hơn nữa thường thường sẽ xuất hiện đủ loại tạp âm cùng đau đớn.
Giống như hiện tại, nàng mới đem yên xe lau khô, không hiểu sao lỗ tai lại bắt đầu phát đau.
Cũng còn tốt, lần này đau đến nhanh đi cũng nhanh
Nàng không có để ý, càng không có phát hiện, trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi lỗ tai mất đi thính lực trở nên đau đớn, có người lặng lẽ vào ngõ nhỏ.
Ánh nắng vừa vặn lên cao, nhưng ánh sáng trong ngõ nhỏ mất mờ.
Ninh Nhu đẩy xe chậm rãi ra ngoài, tâm tư còn đi vào cõi thần tiên.
Từ tối hôm qua đến nay, sự xuất hiện của nữ nhân kia làm nàng không thể bình tĩnh.
Hai mắt Lạc Chân đỏ bừng, gương mặt tái nhợt, không nhìn ra một tia huyết sắc, tinh tế nhìn lại, thậm chí có thể phát hiện môi đang hơi run run.
Ninh Nhu ngưng trệ tại chỗ, sửng sốt rất lâu mới nhớ đến lên tiếng.
"Chị làm sao đến đây? Không phải nói, không phải nói hôm nay về Hải thị sao?"
Nghĩ đến, nàng còn chưa phát hiện tính chất nghiêm trọng của vấn đề.
Lạc Chân trừng mắt nhìn, trong cổ họng một mảnh chua xót, nửa ngày trôi qua mới buông lỏng môi, tự giễu hỏi ngược lại một câu.
"Em muốn tôi đi như thế sao?"
Những lời này âm thanh quá nhỏ, Ninh Nhu căn bản không nghe thấy, cũng còn tốt hiện tại là ban ngày, có thể xem khẩu hình.
Nàng mơ hồ phát giác sự tình không đúng, theo bản năng lui về sau một bước.
Thời điểm trở về, vẫn là không đành lòng nói ra ý nghĩ thật sự ——
Nàng xác thực hi vọng Lạc Chân sớm một chút trở về, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì.
"Nơi này quá nóng, chị không thể ở nơi này."
Thanh âm mềm ấm như cũ, là thứ Lạc Chân thích nhất, nhưng lúc này đây, lại chỉ làm trái tim cô cảm thấy băng giá.
Nhìn khuôn mặt Ninh Nhu thanh thuần thanh tú, cô không nhịn được lắc lắc đầu, mắt đỏ lên hướng về trước từng bước áp sát.
"Không phải, em không phải lo lắng thân thể của tôi, em sợ tôi thấy hài tử kia."
"Em mới là người chân chính muốn ly hôn, có phải hay không?"
Hài tử?
Trong lòng Ninh Nhu cả kinh, biểu tình trong nháy mắt trở nên hoảng loạn, năm ngón tay hơi mất lực, xe đạp liền ngã xuống chân hai người.
Mà nàng, cũng triệt để bị bức tiến góc tối.
Nàng còn muốn giải thích, nhưng môi Lạc Chân lại giật giật.
Vào giờ phút này, bên trong tai phải nàng rõ ràng là một mảng yên tĩnh, nhưng một mực xuyên thấu qua cặp môi kia, nghe thấy một đạo thanh âm nữ nhân tràn đầy thống khổ cùng thất vọng——
"Nam nhân kia là ai?".
Danh Sách Chương: